Chỉ có điều Lưu Ly lại không đồng tình với quan điểm này, cô trước giờ không cảm thấy nữ nhân cần phải dựa vào nam nhân mới có thể sống, một mình cô chăm hai đứa trẻ cũng có thể sống tốt.
Có điều, thím có ý tốt, cô sẽ không phản bác, cô sẽ dùng hành động để chứng minh quan điểm này của mình.
“Thím, không giấu gì thím, ta bây giờ chỉ muốn kiếm tiền xây một căn nhà kiên cố, những chuyện khác tạm thời không nghĩ tới.” Nói xong, Lưu Ly lại nhìn sang Đại Lang Nhị Lang: “Làm phiền Đại Lang ca Nhị Lang đệ đệ giúp ta đỡ người trở về rồi.”
Đại Lang Nhị Lang đương nhiên sẽ không đùn đẩy, đỡ người đi xuống núi.
Lưu Ly lại nhìn sang Trương Trần Thị: “Thím, chuyện ngày hôm nay vẫn hy vọng thím có thể giúp ta giữ bí mật, ta không muốn rắc rối.”
Trương Trần Thị vội gật đầu: “Điều này cháu yên tâm, ta đương nhiên sẽ không nói linh tinh, dù sao chuyện này có liên quan tới danh tiết của cháu, Đại Lang Nhị Lang ta cũng không cho ai nói.”
Lưu Ly sau khi cảm ơn Trương Trần Thị, để lại Trương Trần Thị ở đây trông đồ, cô về nhà trước.
Đợi sau khi sắp xếp xong cho nam nhân bị thương, Đại Lang và Nhị Lang một người lên núi, một người về nhà.
Đợi khi Nhị Lang từ trong nhà đi tới, trong tay đã có thêm một bộ quần áo sạch sẽ của mình.
“Lưu Ly tỷ, ta nghĩ nhà tỷ không có quần áo của nam nhân, ta lấy đồ của ta đến cho người đó thay.” Nhị Lang có hơi xấu hổ nói.
Lưu Ly nghe xong rất là cảm ơn, cô đang rầu rĩ quần áo của nam nhân kia dính máu sẽ dọa hai đứa trẻ.
Nhị Lang sợ Lưu Ly là con gái không tiện nên chủ động ở lại thay đồ lau người cho nam nhân kia.
Chỉ là đợi khi Nhị Lang từ trong phòng đi ra, gương mặt đó trắng bệch như tờ giấy, rõ ràng khi lau người bị cảnh máu me dọa sợ.
Thấy Nhị Lang bị dọa không nhẹ, trong lòng Lưu Ly rất cảm kích, vì vậy bèn nói: “Nhị Lang, ngày mai ta sẽ cầm số nấm đó lên trấn, nhà đệ có xe bò, đệ giúp ta đánh xe chở đồ đi.”
Nhị Lang là một người thành thật, cô muốn từ từ bồi dưỡng Nhị Lang.
Nhị Lang không nghĩ nhiều, cũng quên đi sợ hãi vừa rồi, ưỡn ngực biểu thị không thành vấn đề.
Sau khi nói rõ, Lưu Ly bảo Nhị Lang làm việc của mình, đợi phía cô xử lý xong thì sẽ đến đón hai đứa trẻ về.
Sau khi Nhị Lang rời đi, Lưu Ly nhìn kỹ Cố Tại Ngôn ở trên giường.
Gương mặt không bị thương kia thật sự kinh diễm, đẹp trai kinh người.
Chỉ đáng tiếc, vết sẹo trên mặt đã hủy đi gương mặt đẹp đó, lộ vẻ rất đáng sợ.
“Sát nhân này còn hủy dung, chắc không phải là đối phương ghen tỵ ngươi đẹp trai đó chứ?” Lưu Ly nhìn gương mặt của Cố Tại Ngôn không nhịn được mà lẩm bẩm.
Có điều người trên giường vẫn đang hôn mê, đương nhiên không thể trở lời câu hỏi của cô.
Bởi vì vết sẹo trên mặt Cố Tại Ngôn quá máu me rợn người, Lưu Ly lo lắng Bình Bình Yên Yên trở về sẽ bị dọa sợ, bèn từ trong không gian chọn một ít dược liệu, trộn với một ít nước linh tuyền thành thuốc bôi, sau đó đắp ở trên vết thương trên mặt của Cố Tại Ngôn, rồi dùng vải rách sạch sẽ băng lại cho hắn.
Sau đó lại vạch áo của Cố Tại Ngôn ra, xử lý vết thương trên người Cố Tại Ngôn.
Nói thật, dáng người của nam nhân này cũng thật sự quá đẹp, phải nói là hoàn mỹ, những vết thương đó thật sự là đang phá hoại một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Cảm thán xong, Lưu Ly kéo lại áo cho Cố Tại Ngôn, xoay người ra khỏi nhà đi đón bọn trẻ.
Chỉ là khi Lưu Ly xoay người, Cố Tại Ngôn ở trên giường lại mở mắt ra…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT