Bởi vì ai cũng tiếc mạng sống, cho nên nhất định sẽ ghi nhớ thứ có tính uy hiếp đối với tính mạng, như vậy sẽ không đi hái nấm có độc.
Sau khi nói xong, Lưu Ly còn hái mấy loại nấm độc làm ví dụ, người của Trương gia nhìn những cây nấm độc đó, trong mắt ai nấy cũng tràn ngập sự kiêng kỵ, thần sắc căng thẳng mà nghiêm túc.
Lưu Ly rất hài lòng đối với điều này, chỉ khi có sự kiêng dè này, mới nhớ kỹ.
Sau đó, Lưu Ly dạy bọn họ hái loại nấm dùng để nấu ăn mà cô muốn, lần này người của Trương gia càng nghiêm túc hơn, hận không thể sử dụng bộ não gấp đôi công suất.
Đợi dạy khá khá rồi, Lưu Ly mới nói với Trương Trần Thị: “Thím, ta đi xung quanh xem thử, các ngươi tự mình hái, hái xong thì mang về nhà mọi người trước là được.”
Nhà cỏ của nhà cô không an toàn lắm, bị người khác nhìn thấy nhiều loại nấm như vậy, e là sẽ gây ra phiền phức không cần thiết, để ở Trương gia ngược lại ổn thỏa hơn.
Đối với việc Lưu Ly sẽ để nấm ở nhà mình, Trương Trần Thị ngược lại không để tâm, chỉ nghe Lưu Ly muốn đi xung quanh, bèn không quan tâm tới việc hái nấm, vẻ mặt rất lo lắng.
“Lưu Ly, thím biết cháu là có chủ ý, nhưng trong núi này nhiều mãnh thú, cháu đi ở xung quanh thì được, đừng đi sâu vào bên trong.”
Biết Trương Trần Thị thật sự lo lắng cho an nguy của mình, trong lòng Lưu Ly thấy ấm áp: “Thím yên tâm, ta chỉ đi xung quanh đây, xem thử còn có thứ gì có thể bán được tiền không, sẽ không đi sâu vào bên trong.”
Trương Trần Thị nghe vậy, không khỏi chua sót trong lòng.
Nếu không phải cuộc sống thật sự khó khăn, Lưu Ly sao lại đi mạo hiểm như vậy chứ?
Nói không ra lời ngăn cản, Trương Trần Thị chỉ biết dặn dò bảo Lưu Ly cẩn thận an toàn, sớm quay lại.
Nhìn dáng vẻ quan tâm mình của Trương Trần Thị, Lưu Ly rất cảm động.
Ở hiện đại, sau khi ông nội qua đời thì không có ai quan tâm cô như vậy nữa.
Tạm biệt người của Trương gia, Lưu Ly xoay người đi.
Bởi vì sợ Trương Trần Thị lo lắng, cho nên Lưu Ly trước đi đi ở bên ngoài núi, cho tới khi Trương Trần Thị không nhìn thấy, Lưu Ly mới đi sâu vào trong núi.
Cũng không phải lá gan của cô quá lớn không sợ dã thú, nếu thật sự gặp phải dã thú, cô có thể trốn vào trong không gian.
Dù sao cô không dễ gì sống thêm một lần, cô vẫn rất tiếc mạng sống.
Vừa vào trong núi sâu, Lưu Ly nhìn thấy trên mặt đất đều là dược liệu.
Có điều phần lớn đều là những dược liệu bình thường, Lưu Ly không quá vui mừng, bèn mỗi loại một cây ném vào trong không gian, những cái khác cô chuẩn bị quay về rồi hái.
Cứ đi về phía trước, Lưu Ly không có gặp được dược liệu quý giá gì, cô không khỏi có hơi thất vọng.
Cũng không biết đi bao lâu, Lưu Ly vẫn không tìm được dược liệu đặc biệt, bèn chuẩn bị quay về tiện thể hái những dược liệu bình thường về bán, muỗi nhỏ cũng là thịt không phải sao?
Khi vừa muốn xoay người, dư quang ở khóe mắt của Lưu Ly liếc nhìn, bỗng nhiên động tác xoay người khựng lại.
Dừng tại chỗ một giây, sau khi chắc chắn quả màu đỏ cách đó không xa thật sự tồn tại, Lưu Ly mới nhanh chóng chạy qua đó.
Đợi khi vừa tới gần, thấy một cành nhỏ thò ra khỏi đất, đôi mắt của Lưu Ly sáng lấp lánh.
Nhân sâm!
Phát tài rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT