Cho dù người không liên quan như cô nghe thấy những lời này cũng không chịu được, nếu đổi thành nguyên chủ thì sao?
Cho nên, để đáp trả Lưu Trần Thị, Lưu Ly thuận miệng nói ra câu này.
Nhưng điều không ngờ là, cô nhìn thấy rồi, sau khi cô nói ra câu này, trong mắt của Lưu Trần Thị xuất hiện sự né tránh và ý hận trong nháy mắt.
Cơ thể của Lưu Ly hơi cứng đờ, lẽ nào, thật sự bị cô nói trúng rồi, cô căn bản không phải là cháu gái của Lưu Trần Thị?
Ý nghĩ này cũng chỉ vụt qua trong đầu của Lưu Ly.
Bởi vì cô rất rõ, cha của cô – Lưu Đại Phúc là do Lưu Trần Thị sinh ra, bốn người con trai của Lưu Trần Thị lần lượt là Phú Quý Phúc Thọ.
Còn cô, người trong thôn đều biết, mẹ của cô lúc đầu khi mang thai 8 tháng, trong thôn gặp nạn chạy trốn ra ngoài, mẹ của cô đã sinh cô ở trong nền tuyết giá rét.
Mà cô vì sinh non, suýt nữa không sống nổi, người trong thôn không ít lần nói bên tai cô.
Huống chi, Lưu Trần Thị trước kia cũng không phải đối xử với cô như vậy, là từ khi nào thay đổi, cô cũng không nói rõ được.
Bởi vì cảm giác của cô hiện nay đối với Lưu Trần Thị đã được lọc bởi những gì còn sót lại của nguyên chủ.
Cho nên, không phải ruột thịt điểm này nói không thông, chỉ có thể nói, Lưu Trần Thị này quá cực phẩm, ngay cả cháu gái của mình cũng có thể nguyền rủa.
Thu lại sự nghi ngờ trong lòng, Lưu Ly mỉa mai nhìn sang Lưu Trần Thị đã khôi phục bình thường, lại thấy ánh mắt của Lưu Trần Thị bỗng trở nên sắc lạnh.
“Ta không có đứa cháu bại hoại gia phong như ngươi, ta cũng sớm đuổi ngươi ra khỏi Lưu gia, ngươi cút cho ta!”
“Đừng gấp, đi ta đương nhiên sẽ đi, chỉ có điều…” Lưu Ly nhếch môi nhìn sang Tiêu thị vẫn đang ngất: “Nhị thẩm trộm đồ của nhà ta, nếu hôm nay các người không trả lại, ta sẽ không đi.”
“Trả cho ngươi, ngươi đừng hòng!”
Người nói câu này, không phải là Lưu Trần Thị, mà là Tiêu thị.
Tiêu thị giả bộ ngất Lưu Ly sớm đã biết, không ai ngất con mắt còn đảo.
Chỉ là, dễ dàng quên đang giả bộ ngất vậy, Tiêu thị này thật sự không phải là kẻ ngu bình thường.
Tiêu thị sau khi mở mắt thì có hơi hối hận rồi, trên mặt lộ vẻ không tự nhiên.
Có điều rất nhanh, Tiêu thị cũng không quan tâm nhiều như vậy, từ trên đất bò dậy, chỉ vào mũi của Lưu Ly mà mắng: “Hôm nay ta sẽ nói rõ luôn, những thứ đó là của ta, ngươi đừng hòng lấy đi dù là một chút.”
Đồ bà ta vất vả mang về, sao có thể để tiện nha đầu Lưu Ly lấy đi?
Phản ứng của Tiêu thị nằm trong dự liệu của Lưu Ly, nghe vậy, Lưu Ly chỉ cười, sau đó cầm khúc củi đang cháy ở trong tay.
Thấy Lưu Ly như vậy, người xung quanh vô thức lùi lại một bước.
Ví dụ Tiêu thị bị đốt tóc còn ở ngay trước mắt, người xung quanh không ai muốn tóc của mình bị đốt cả.
“Nếu nhị thẩm nói đồ là của ngươi, vậy ta cũng chỉ đành không khách sáo nữa.” Lưu Ly nói xong thì xoay người rảo bước đi về phía phòng bếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT