Tuy Bình Bình và Yên Yên để ở nhà của Trương Trần Thị, nhưng sắc trời sắp tối rồi, cô cuối cùng cũng không yên tâm.
Vì vậy, Lưu Ly quyết định đánh nhanh thắng nhanh.
Khi sự chú ý của mọi người đặt lên người của mẹ con Tiêu thị, Lưu Ly xoay người đi về phía phòng bếp.
“Lưu Ly này là muốn làm cái gì?” Có người không khỏi hỏi.
“Đồ ăn nhà mình bị lấy đi, đương nhiên là phải lấy lại.” Có người đáp.
“Giờ đã nấu rồi, còn muốn lấy lại như nào?”
Lưu Trần Thị nghe thấy lời này, tưởng Lưu Ly muốn lấy đồ trong nồi đi, sắc mặt tối sầm lại, mở miệng mắng: “Cái thứ chết tiệt, đồ của Lưu gia ta là thứ tiện nha đầu như ngươi có thể lấy sao? Cũng không sợ ăn chết ngươi sao.”
Khi nói chuyện, Lưu Trần Thị xông về phía bếp.
So với Lưu Trần Thị, tốc độ của Tiêu thị nhanh hơn.
Bà ta thèm thịt, không dễ gì mới có thịt, tuyệt đối không thể để tiện nha đầu đó lấy đi.
Tuy nhiên, Tiêu thị mới vừa tới cửa phòng bếp, bỗng trước mắt lóe ánh lửa.
“Á—”
Trong vô thức, Tiêu thị lùi lại.
Quá hoảng hốt, Tiêu thị lại trực tiếp ngã chổng vó, nghe âm thanh đó thì biết ngã rất đau.
Mà lúc này, Lưu Ly đứng ở cửa phòng bếp, trong tay đang cầm một khúc củi đang cháy, ánh mắt lạnh lẽo.
Người ở xung quanh, có người nào tính người ấy, tất cả đều bị ánh mắt này của Lưu Ly dọa, mà Lưu Trần Thị so với Tiêu thị lùi một bước thì cũng sợ hãi một trận.
Chỉ có Tiêu thị mất mặt lần này, tức chết rồi, ‘hừ’ một tiếng thì bò dậy, bất chấp tất cả muốn lao về phía Lưu Ly.
Lưu Ly cũng không sợ, trực tiếp khua khúc củi trong tay về phía Tiêu thị.
Tiêu thị thế nào cũng không ngờ Lưu Ly làm thật, cộng thêm lực đạo lao tới quá mạnh, căn bản không kịp lùi lại.
Tiêu thị chỉ cảm thấy trên đầu chợt nóng lên, đưa tay sờ, lại bị cháy một mảng tóc.
“Á—” Tiêu thị hét thất thanh, hai mắt trợn ngược, trực tiếp ngất xỉu.
Tiếng kêu của Tiêu thị khiến mọi người hoàn hồn, mọi người nhìn mái tóc bị cháy xém đó của Tiêu thị, ngửi mùi khét trong sân, nhất thời đều ngây người.
Ánh mắt khi mọi người nhìn lại sang Lưu Ly, không còn sự đồng cảm vừa rồi, chỉ có sự kiêng kỵ sâu sắc.
Hơn nữa, trong vô thức, mọi người đều lùi lại một bước, sợ Lưu Ly điên lên cũng đốt tóc của bọn họ.
Lưu Trần Thị giương mắt nhìn biến cố trước mắt, tức đến mức cả người run rẩy, ánh mắt nhìn Lưu Ly càng cay độc.
“Làm phản rồi, thật sự làm phản rồi.” Lưu Trần Thị tức đến giậm chân.
“Nghiệt chủng, tiện nha đầu, sớm biết ngươi hôm sẽ đại nghịch bất đạo đến chỗ ta làm loạn như vậy, ta lúc đầu nên ném ngươi vào thùng phân om chết, cũng sống tốt hơn hôm nay ngươi làm loạn ở trước mặt ta.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT