CHƯƠNG 27
“Lưu nương tử đừng đi, chúng ta có chuyện muốn thương lượng.

” Tần chưởng quầy vội vàng giữ người lại.

“Không cần thương lượng, chúng ta không muốn buôn bán với người xấu.

” Không đợi Lưu Ly trả lời, Bình Bình đã rất có khí thế lên tiếng.

Tần chưởng quầy không còn cách nào, đành phải can ngăn: “Lưu nương tử hiểu lầm rồi, Tiêu Chí Sanh kia vốn là quản sự của Phúc Mãn Lâu, nhưng hôm nay đã không còn nữa.


Chưởng quầy vừa nói thế, Lưu Ly dừng bước, đáy mắt lại không giấu nổi sự kinh ngạc, không ngờ rằng sự việc lại đơn giản như vậy.

Lưu Ly không kiềm được cúi đầu nhìn về phía Bình Bình đứng bên cạnh, đã thấy Bình Bình đang ngẩng đầu nhìn về phía mình.

Hai mẹ con nhìn nhau, Lưu Ly đương nhiên không bỏ qua sự vui mừng trong mắt Bình Bình.

Trong lúc nhất thời, Lưu Ly khiếp sợ không thôi.

Thằng nhóc này, đúng là thần đồng!
Lưu Ly tỉnh táo lại, sau đó xoay người nhìn về phía Tần chưởng quầy.

Nếu Tần chưởng quầy đã nói Tiêu Chí Sanh đã không còn là quản sự của Phúc Mãn Lâu nữa, thì Lưu Ly đương nhiên sẽ bán đồ trong tay.

Lưu Ly mang đến tổng cộng ba mươi cân nấm tươi, vừa vặn sáu trăm văn, nấm khô mười cân, dựa theo giá mỗi cân ba mươi lăm văn, bán ba trăm năm mươi văn, hơn nữa ba món ăn, Tần chưởng quầy tổng cộng cho mười lượng bạc.

Thấy vậy, Lưu Ly miễn phí tặng một công thức nấm khô.

Mà lúc cầm nấm, Tần chưởng quầy phát hiện hạt thông đặt ở bên cạnh.

Hạt thông ở Vương Triều Đại Lý cũng không phải không có người ăn, chỉ là bình thường rất ít nở bung, ăn thứ này rất tốn sức, vả lại còn có một mùi dầu thông, bình thường rất ít người thích, chỉ có nhà giàu mới làm bánh hạt thông.

Nhưng hạt thông của Lưu Ly trải qua bước đặc biệt, không chỉ không có mùi dầu lỏng vả lại còn nở bung ra, sau khi Tần chưởng quầy nếm thử lập tức mừng rỡ không thôi, ông ta vội vàng mua hết hạt thông của Lưu Ly.

Lưu Ly không mang theo nhiều hạt thông, cô chỉ mang theo mười cân.

Dựa theo giá ba mươi văn một cân, Lưu Ly lại được ba trăm văn tiền.

Ở thời đại này, một tiền bạc bằng một trăm văn, mười tiền bạc chính là một lượng, Lưu Ly tổng cộng được mười lượng ba tiền bạc, coi như là một khoản tiền lớn.

Sau khi thu tiền bạc, Tần chưởng quầy thương lượng với Lưu Ly để ký hợp đồng.

Hợp đồng ghi rõ, Lưu Ly không được tiết lộ công thức nấu ăn cho người khác, hơn nữa còn phải cung cấp nấm và hạt thông trong thời gian dài.

Vào lúc này Lưu Ly mới biết được, tuy rằng Phúc Mãn Lâu ở trấn Biên Lư chỉ xếp thứ hai, nhưng ở nơi khác quả thật có rất nhiều chi nhánh, còn rất nổi danh.

Hơn nữa chủ nhân phía sau Phúc Mãn Lâu còn có cửa hàng khác, trong đó càng bao gồm cửa hàng ăn vặt và cửa hàng bánh ngọt.

Chính bởi vì như thế mà Tần chưởng quầy không sợ nấm và hạt thông không bán được, hơn nữa còn cao giọng nói Lưu Ly có bao nhiêu thu bấy nhiêu.

Sau khi nói chuyện, Lưu Ly không ở lại lâu nữa, cô dẫn theo hai đứa nhỏ rời khỏi Phúc Mãn Lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play