"Lưu nương tử đúng chứ? Chủ tử của chúng ta mời."

Đi theo đằng sau Lưu Ly là 5 nam nhân cao to mặc áo xám bình thường, tuy ăn mặc không khác gì với người dân bình thường, nhưng từ thể hình và cơ thể của những người này thì chắc là người luyện võ.

"Chủ tử của các người là ai?"Tâm trạng của Lưu Ly nghiêm trọng, nhưng ngoài mặt lại rất bình tĩnh mà hỏi.

Với võ công này của cô đừng nói là 5 người luyện võ, dù một người trong số bọn họ cô cũng không đánh lại.

Đương nhiên, nếu dùng độc bất thình lình thì lại khác.

"Chủ tử của bọn ta là ai, Lưu nương tử đi rồi sẽ biết, Lưu nương tử mời."Nam nhân cầm đầu cười lạnh mở miệng, làm một động tác mời.

Nghe vậy, Lưu Ly động ý niệm, trong tay giấu trong tay áo nắm một túi thuốc độc.

Mấy người đó thấy Lưu Ly bất động, bèn có hai người đi tới chuẩn bị dùng sức cưỡng chế.

Lưu Ly siết chặt thuốc độc, nhưng cuối cùng vẫn buông tay ra, lại ném thuốc độc vào không gian.

Cô nghĩ, cô biết những người này là người của ai rồi.

Nếu đúng như những gì cô nghĩ, vậy thì đối phương nhất định sẽ còn nghĩ cách gặp cô.

Thay vì đề phòng, không bằng đi gặp mặt trực tiếp.

Nghĩ như vậy, Lưu Ly lạnh lùng liếc nhìn hai người muốn bắt cô: "Tôi tự đi."

Hai người đó nhìn sang thủ lĩnh của bọn họ, thấy bọn họ gật đầu mới lùi sang một bên.

Rất nhanh, đúng như những gì Lưu Ly nghĩ, cô được dẫn đến một phòng bao ở trong cùng của Phương Hương Lâu.

Đẩy cửa đi vào thì thấy có một nam tử khoảng hơn 30 tuổi, thân hình gầy gò trên mặt không có tí thịt nhưng ánh mắt lại mang theo sự toan tính thông minh ngồi ở trong.

Giờ phút này, nam nhân, cũng chính là Hoa Vũ đang đánh giá Lưu Ly.

Đáy mắt có vài phần khinh thường, vài phần kinh diễm, còn có vài phần cao ngạo, cuối cùng biến hóa hết thành sự thông minh của thương nhân.

"Lưu nương tử?"Hoa Vũ nhếch môi, ý cười không chạm tới đáy mắt: "Cô ngồi."

Trong phòng bao quả thật bày một cái bàn, nhưng chiếc ghế phối với cái bàn này quả thật không có, mà Hoa Vũ lúc này lại ngồi ở sát tường.

Chỗ cách Hoa Vũ một cái bàn trà còn có một cái ghế, nhưng rõ ràng, phải ngang hàng với Hoa Vũ mới có tư cách ngồi ở vị trí đó.

Hoa Vũ lúc này mời Lưu Ly ngồi, đương nhiên không phải khách sáo cũng sẽ không thật lòng mời Lưu Ly ngồi, mà là ra đòn phủ đầu một cách trần trụi.



Nếu đổi thành người bình thường, lúc này chắc chắn khách sáo nói một câu: "Không cần, tôi đứng là được."

Tuy có lúc đứng cao càng có khí thế, nhưng ở đây lại không như vậy..

Nếu Hoa Vũ ngồi, Lưu Ly lúc này chọn đứng, vậy thì sẽ ở kèo dưới.

Nhưng Hoa gia ở trong mắt người bình thường là một gia tộc lớn, Hoa Vũ ở trong mắt người bình thường, đương nhiên cũng là nhân vật có khí thế còn cao quý bức người, ai còn dám nhổ răng cọp chứ?

Hoa Vũ ngay từ đầu thì không muốn cho Lưu Ly chọn, mà đã xác định chủ ý để cô đứng nói chuyện.

Tuy nhiên Lưu Ly lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Hoa Vũ, còn chưa đợi Hoa Vũ phản ứng lại, Lưu Ly đã vòng qua cái bàn đó, trực tiếp đi về phía chỗ trống ở bên cạnh Hoa Vũ, hơn nữa rất từ tốn nói một câu: "Như vậy thì cảm ơn."

Dường như căn bản không hiểu ý đồ của Hoa Vũ, cũng hoàn toàn không quan tâm tới sắc mặt của Hoa Vũ như nào.

Tóm lại, bàn hợp tác làm ăn với người khác, bất luận có bàn bạc thành công hay không, đều không có đạo lý người khác ngồi cô đứng.

Trừ phi, đối phương là đương kim hoàng thượng.

Nhưng hoàng thượng gì đó quá xa xôi, cô đoán chắc cả đời này cũng không thể hợp tác với hoàng thượng.

Lưu Ly nghĩ như vậy, cũng không đợi Hoa Vũ nói muốn cô uống trà, cô thong dong cầm lấy một ly trà từ từ thưởng thức.

Khi đến vừa hay nhìn thấy có tiểu nhị bê khay trà đi ra, trong trà còn bốc hơi nóng, mùi bên trong còn khá nhẹ, đương nhiên không thể bị ai uống, cho nên cô cầm rất là yên tâm.

"Cô..."Ra đòn phủ đầu không thành công, lại bị cướp mất trà thượng hạng của riêng mình, Hoa Vũ chỉ cảm thấy một cục tức nghẹn ở cổ họng, không nhổ ra được, không nuốt xuống được, rất khó chịu, chỉ có thể trừng mắt Lưu Ly, sắc mặt đỏ bừng.

Tức giận!

Hắn còn chưa từng thấy nữ nhân nào mặt dày vô sỉ ra bài không theo lẽ thường như này.

Nữ nhân này không phải là một cô gái thôn quê hay không? Rốt cuộc nhầm lẫn ở đâu thế?

Lưu Ly giống như không nhìn thấy sắc mặt khó coi, ánh mắt vặn vẹo của Hoa Vũ ở bên cạnh, sau khi uống một ngụm thì đánh giá trà này không bằng trà trong không gian của cô ở trong lòng, bèn để ly trà xuống, nhìn sang Hoa Vũ: "Các hạ gọi ta đến có chuyện gì?"

Nói xong, cũng không đợi Hoa Vũ mở miệng thì nói: "Nếu không có chuyện gì, trong nhà còn có việc, tôi đi trước."

"Cô không sợ tôi sao?"Hoa Vũ hỏi với vẻ mặt vặn vẹo, mang theo cảm giác nghiến răng nghiến lợi.

Vẻ mặt của Lưu Ly cố ý khựng lại, sau đó nghiêng đầu nhìn sang Hoa Vũ, đánh giá trên dưới, khi thấy Hoa Vũ kỳ quặc, Lưu Ly mới mở miệng đầy tiếc nuối: "Nhìn tới nhìn lui, vẫn không thể nhận ra các hạ, thật sự xin lỗi."

Ý này tức là tôi không biết anh, cho nên không cần sợ anh.

"Tôi là người của Hoa gia..."Hoa Vũ mặt mày tự hào nói, sau đó đáy mắt mang theo vài phần gian tà nhìn Lưu Ly, giống như đang nói: Người phụ nữ vô tri, biết sự lợi hại của tôi rồi chứ?



Lưu Ly: "... Hoa lão gia tìm tôi có chuyện gì?"

Thật ra nếu có thể, cô không muốn đối mặt với người gầy đét như này, nếu những biểu cảm đó được thể hiện từ người có gương mặt đẹp, vậy thì bổ mắt.

Nhưng ở trên mặt của người trước mắt... không phải là xác thật của cương thi chứ?

Hoa Vũ không biết Lưu Ly nghĩ gì trong lòng, nếu biết thì nhất định sẽ tức ói máu.

Chỉ là phản ứng của Lưu Ly cũng khiến hắn rất không vui.

Biết hắn là người của Hoa gia không nên rất sững sờ, rất kích động, hơn nữa rất sợ hãi tôn kính hay sao?

Biểu hiện của Lưu Ly này cũng quá bình thản rồi?

Ấy vậy mà biểu hiện của Lưu Ly hắn không thể bắt bẻ được gì, nghĩ lại, Hoa Vũ nghĩ nên nhịn trước, mở miệng hỏi: "Nghe nói mùa này cô trồng ra được rau củ?"Giống như thăm dò, lại giống như mang theo vài phần bố thí.

Lưu Ly nghe vậy, đương nhiên cũng không che giấu mà gật đầu.

Loại chuyện này người này tùy ý nghe ngóng cũng biết rồi, hơn nữa nếu không phải biết, e là cũng sẽ không tìm tới cô vào lúc này.

"Quả nhiên là giỏi."Hoa Vũ vỗ bàn, vẻ mặt phấn khích: "Số rau đó của cô, tôi mua hết, từ ngày mai cô chuyển rau đến Phương Hương Lâu của tôi."

Hoàn toàn là giọng điệu bố thí, giống như hắn có thể mua hết tất cả số rau của Lưu Ly là ân huệ to lớn.

Lưu Ly lại rất bình tĩnh, hờ hững hỏi: "Không biết Hoa lão gia có thể trả tôi cái giá nào?"

"Vấn đề tiền bạc cô yên tâm, Hoa tam gia tôi làm ăn rất đàng hoàng, nếu đã muốn mua hết số rau đó của cô, đương nhiên sẽ không bạc đãi cô."

Nói xong thì cất tiếng gọi: "Người đâu, cầm 100 lượng ngân phiếu tới đây."

Theo Hoa Vũ thấy, một thôn phụ có thể vì trồng rau thoáng cái có được 100 lượng, đó thật sự là chuyện miếng bánh rớt từ trên trời xuống, cho nên hắn chưa từng nghĩ Lưu Ly sẽ từ chối.

Mà Lưu Ly... lúc này cô thật sự nín nhịn ý muốn văng lời thô tục, nhưng dù sao cô là người đã qua 9 năm giáo dục bắt buộc, sao có thể văng tục chứ?

Nhưng, thật sự rất khó nhịn.

Chỉ riêng người trồng rau đã gần trăm người, 100 lượng chỉ đủ mỗi người một lượng, người này cũng không biết ngại mà nói không bạc đãi?

Nhịn, Lưu Ly vẫn rất thong dong mà đứng dậy: "100 lượng ngân phiếu thì không đủ, cáo từ trước."

Nói xong, Lưu Ly bèn đi về phía cửa.

Chỉ là vừa đi qua chiếc bàn, Hoa Vũ bèn mở miệng đầy kỳ quái, giọng điệu mang theo vài phần uy hiếp: "100 lượng cô chê ít?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play