Mấy người nhà họ Trương nhìn Trương Nhị Lang đang có sắc mặt không ổn, vợ chồng Trương Đại Tú nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó thận trọng quay đầu nhìn qua.

Quả nhiên nhìn thấy Trương Hạnh Huệ và Lưu Ly lúc này đang đứng ở cánh cửa phía sau người bọn họ, lúc này vẻ mặt Trương Hạnh Huệ càng tái nhợt hơn.

"Hạnh Huệ... con nghe thấy hết rồi..."Trương Trần Thị có chút lo lắng, trong mắt tràn đầy vẻ khẩn thiết.

Hạnh Huệ vừa được Lưu Ly khuyên nhủ xong, bây giờ lại xuất hiện chuyện nhà họ Chương đến hủy hôn, lúc này làm sao có thể ổn được?

"Cha, mẹ, ca ca, con không sao..." Trước ánh mắt quan tâm của người nhà, Trương Hạnh Huệ lắc đầu yếu ớt.

Sở dĩ yếu ớt cũng là vì mấy ngày nay Trương Hạnh Huệ vẫn đang bệnh, hơn nữa quả thực còn chưa ăn chút gì.

Cũng chính vào lúc này, Trương Hạnh Huệ cuối cùng mới chú ý đến, mới có mấy ngày mà cha mẹ nhà mình đã tiều tụy hơn rất nhiều, ngay cả ánh mắt của nhị ca bình thường khá ngượng ngùng khi nhìn mình cũng mang đầy vẻ quan tâm, nhất thời trong lòng Trương Hạnh Huệ đầy sự tự trách.

Lưu Ly tỷ nói không sai, nếu mình cứ chìm đắm trong những lời đồn đại mà không nhìn thấy sự quan tâm của người nhà đối với mình, đó mới chính là có lỗi thực sự với bọn họ.

Nghĩ đến đây, Trương Hạnh Huệ bèn nặn ra một nụ cười để làm yên lòng người nhà.

"Hạnh Huệ, không sao, tên nhóc Chương Cảnh Lâm kia không có mắt nhìn, sau này ta sẽ tìm cho muội một người tốt hơn."Nhìn thấy dáng vẻ cười gượng gạo của muội muội, Trương Nhị Lang chỉ cảm thấy trong lòng bị bóp nghẹt lại, nhưng lại không biết an ủi Trương Hạnh Huệ như thế nào, chỉ đành bảo đảm như vậy, trong lòng thầm thề rằng nhất định phải dụi cho sáng mắt kiếm cho muội muội một người tốt.

Trương Hạnh Huệ nhìn thấy nhị ca nhà mình nói như vậy bèn mỉm cười: "Được, nghe theo nhị ca hết."

Lời nói vừa dứt, Trương Hạnh Huệ hơi cụp mắt xuống, che dậy vẻ đau khổ nơi đáy mắt.

Nói không quan tâm, không đau buồn chắc chắn là nói dối.

Chỉ vài ngày trước, vì muốn gặp Chương Cảnh Lâm, nàng ta mới tràn ngập niềm vui trong lòng, đặc biệt cài lên chiếc kẹp tóc mà cha tặng cho mình, chỉ để thể hiện ra mặt tốt đẹp nhất của mình khi xuất hiện trước mặt hắn ta.

Chỉ là, còn chưa đến thời gian gặp mặt hắn ta, nàng đã bị sai nha dẫn đi rồi, tai vạ bất ngờ này lại khiến mình rơi vào bước đường bị nhà họ Chương từ hôn.

Thế nhưng, cha mẹ và người nhà đã buồn rầu lo lắng cho nàng ta đã lâu rồi, nàng ta không thể tiếp tục khiến bọn họ lo lắng nữa.

Hơn nữa…

Trương Hạnh Huệ nhìn Lưu Ly đang đứng bên cạnh mình, trong ánh mắt mang theo sự kiên định: Nàng ta không thể khiến Lưu Ly thất vọng về nàng ta nữa.

Lưu Ly đứng gần Trương Hạnh Huệ nhất, là người có thể cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của nàng ta nhất, cô bèn giơ tay vỗ vỗ lên vai Trương Hạnh Huệ để an ủi.

Chính khoảnh khắc này khiến Trương Hạnh Huệ cảm thấy mình tràn đầy sức mạnh, ánh mắt nhìn Lưu Ly càng thêm lấp lánh.



Sau khi cho Trương Hạnh Huệ một ánh nhìn khích lệ, Lưu Ly mới nói với vợ chồng Trương Đại Tú: "Chú, thím, Hạnh Huệ là một cô gái tốt, tương lai nhất định sẽ tìm được một gia đình tốt."

"Nếu không tìm được, ta sẽ nuôi muội muội."Trương Nhị Lang không thèm nghĩ ngợi, liền cam đoan theo sau lời nói của Lưu Ly.

Lưu Ly: "..." Miệng quạ đen từ đâu tới vậy?

"Phì phì phì..."Trương Trần Thị nhổ mấy cái xuống đất rồi trừng mắt nhìn về phía Trương Nhị Lang với vẻ tức giận: "Không biết đường nói chuyện thì ngậm miệng lại."

Trương Nhị Lang: "..." Hắn nói sai điều gì sao?

Ánh mắt cầu cứu nhìn về phía cha mình nhưng lại nhận được sự khinh bỉ của chính cha mình.

Trương Nhị Lang: "..." Hắn vẫn nên ngậm miệng thì hơn.

Nhìn thấy Trương Nhị Lang im lặng, lúc này Trương Trần Thị mới vội vàng nói với Trương Hạnh Huệ: "Hạnh Huệ, mẹ chỉ cần con vui vẻ, đừng nghĩ không thông nữa, những chuyện khác đều không quan trọng."

Nói xong, Trương Trần Thị nghẹn ngào.

Thấy vậy, Trương Hạnh Huệ vội vàng tiến lên ôm lấy Trương Trần Thị, hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở.

Hai người đàn ông Trương Đại Tú và Trương Nhị Lang cũng đỏ hoe mắt, nhìn sang chỗ khác.

Lưu Ly nhìn cảnh tượng này, đáy mắt lại mang theo mấy phần hâm mộ.

Trong hai kiếp, cô đều chưa từng được cảm nhận hơi ấm của mẹ, thím thực sự là một người mẹ tốt.

Sau khi hai mẹ con khóc lóc đủ rồi, mấy người bèn ngồi xuống bàn bạc về vấn đề liên quan đến việc hôn nhân của Trương Hạnh Huệ.

Vốn dĩ ngay từ đầu Trương Hạnh Huệ không được phép có mặt, có điều Trương Hạnh Huệ cứ khăng khăng ở lại nên những người khác cũng không kiên quyết nữa.

Về chuyện cưới xin, chắc chắn là phải hủy bỏ.

Chỉ là nên hủy bỏ thế nào thì người nhà họ Trương có chút khó xử.

Bởi vì nếu không có lý do hủy hôn thích hợp thì cho dù phía nhà gái có chủ động đến phía nhà trai để hủy hôn, cũng sẽ bất lợi với nhà gái.

Đặc biệt là trong khoảng thời gian này Trương Hạnh Huệ còn bị tin đồn hãm hại, sợ rằng lúc này đến hủy hôn sẽ bị coi là chột dạ.

Thế nhưng, nếu bị Chương gia chủ động đến hủy hôn, vậy thì thanh danh của Hạnh Hoa cũng sẽ bị vấy bẩn.

Mặc dù không khí gia đình của người nhà họ Trương rất tốt, vì con cái có thể không quan tâm nhiều như vậy, nhưng dù sao người ta cũng phải sống, cũng không thể lúc nào cũng sống trong sự khinh bỉ của người khác.



Thế là, nhất thời mọi người đều im lặng, trên khuôn mặt của mọi người nhà họ Trương đều đầy vẻ khó xử.

"Tên Chương Cảnh Lâm kia con người thế nào?"Lưu Ly nhìn thấy người nào người nấy của Trương gia đều đầy vẻ khó xử bèn lên tiếng hỏi.

"Người đó không tệ, khiêm tốn lịch sự, học hành cũng không tồi, có hi vọng đỗ được cử nhân."Trương Đại Tú đưa ra lời đánh giá thích đáng.

Chỉ là nhìn vào đôi mắt kia của Trương Đại Tú, rõ ràng là ông ta cảm thấy có chút tiếc nuối khi mất đi người con rể Chương Cảnh Lâm này.

Thế nhưng, Lưu Ly nghe thấy vậy lại có chút không đồng ý, tên Chương Toàn kia trông có vẻ khá đạo đức giả, còn quen nịnh nọt người trên, chèn ép người dưới, người ta nói ‘Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột sẽ biết đào hang’, có Chương Toàn ở phía trước, cô thực ra không quá tin tưởng vào nhân phẩm của Chương Cảnh Lâm.

Đặc biệt là chuyện Chương Toàn đến cửa, Chương Cảnh Lâm không thể không biết, nếu là một người có lòng thì đáng lẽ không đến mức không làm gì cả.

Trừ khi, Chương Cảnh Lâm cũng bằng lòng về chuyện hủy hôn này.

Nghĩ đến đây, Lưu Ly bèn nói: "Ta nghĩ..."

Vừa mới nói ra hai chữ, bốn cặp mắt bèn đồng thời nhìn về phía mình, khiến Lưu Ly phải dừng lại một chút, vì hít không khí vào mà suýt chút nữa nấc cụt một cái.

Sau khi hít sâu một hơi và thở ra, Lưu Ly mới nói: "Muốn giảm thiểu sự tổn hại đến mức thấp nhất, bắt buộc phải tìm được khuyết điểm của Chương Cảnh Lâm mới được, không ai hoàn hảo cả, chỉ cần quan sát kỹ hắn ta, nhất định có thể tìm ra được khuyết điểm."

Cho dù không tìm thấy cũng có thể tự tạo ra. Lưu Ly thầm bổ sung thêm trong lòng.

Dù sao, để bảo vệ phe mình, giở chút thủ đoạn để đối phó với đối phương cũng là có thể được.

Ngay khi lời nói của Lưu Ly được nói ra, Trương gia rơi vào trầm lặng.

Rất lâu sau, Trương Nhị Lang vỗ tay: "Ta nghĩ có thể được, nhiệm vụ quan sát người cứ giao cho ta."

Nói xong, Trương Nhị Lang đứng dậy, chuẩn bị chạy ra ngoài.

"Đứng lại!"Trương Đại Tú gọi Trương Nhị Lang lại: "Lưu Ly đã hai ngày không về, con không thể đưa người ta về trước sao?"

Ý này của Trương Đại Tú có nghĩa là ông ta không phản đối lời đề nghị của Lưu Ly.

Quả thật, người nhà họ Trương đều không phản đối đề nghị của Lưu Ly, thực ra ngoài như vậy ra, bọn họ cũng không nghĩ được cách nào khác.

Sau khi khéo léo từ chối lời đề nghị để Trương Nhị Lang đưa mình về, Lưu Ly một mình bước ra khỏi ngôi nhà thuê của Trương gia trong trấn.

Chỉ là vừa đến đầu ngõ Đồng Lăng liền nhìn thấy người đang đợi ở đó, Lưu Ly hơi sững sờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play