Lưu Ly trở lại nhà chính, uống hai chén trà mới áp chế được loại cảm giác ghê tởm đó.
Vừa mới đặt chén trà xuống, thì đối diện với hai con ngươi tràn đầy lo lắng của Bình Bình và Yên Yên.
"Mẹ không sao, chỉ là…"Ghê tởm chết được
Câu nói kế tiếp, Lưu Ly ngẫm lại vẫn không nói ra, chỉ miễn cưỡng nói: "Mẹ thật sự không sao."
Nhưng mà, lời này của Lưu Ly đối với hai đứa trẻ lại không có chút tác dụng nào, ánh mắt hai đứa nhỏ nhìn Lưu Ly vẫn rất kỳ lạ.
Ánh mắt Bình Bình rất phức tạp, muốn nói nhưng lại thôi.
Mà Yên Yên, lại là một bộ.... Bộ dạng muốn khóc?
Chuyện gì đây chứ?
Bị cách Tại Lâm ra tay dọa sợ rồi?
Lưu Ly nghĩ tới đây, lập tức quyết định đợi lát nữa đàng hoàng nóivới Tại Lâm một chút, lần sau ở trước mặt đứa nhỏ động thủ kiềm chế một chút, để tránh dọa sợ hai đứa nhỏ.
Đương nhiên, trong bóng tối vẫn có thể hung hăng tìm bù lại.
Đang nghĩ như vậy, Bình Bình mở miệng: "Mẹ, người.... Còn gả cho cha không?"
Lưu Ly: "?"
Tại sao cô không gả cho Cố Tại Ngôn?
Thấy mẹ nhà mình không trả lời, Bình Bình nhíu mày, do dự một lát, mới mở miệng lần nữa: "Mẹ không muốn gả cho cha cũng được, chỉ là đừng có gả cho Từ thúc được không?"
Giọng điệu này cũng có chút cẩn thận.
Rốt cục là vì cái gì?
Tự nhiên là sợ mẹ nhà mình thương tâm.
Ở trong lòng Bình Bình, mẹ muốn làm cái gì cũng được, cậu bé đều ủng hộ.
Chỉ là, Từ thúc kia thật không phải người tốt lành gì.
Lưu Ly nghe vậy ngây người trong chốc lát cũng rất nhanh hiểu được lời này của Bình Bình là có ý gì, vốn là muốn nói mình làm sao có thể gả cho người như Từ Chính, nhưng vừa nghĩ tới tâm tư của nguyên chủ đối với Từ Chính, lại thấy bộ dáng lo lắng của Bình Bình, lời đến bên miệng lại vòng vo.
"Bình Bình vì sao không muốn mẹ gả cho Từ thúc thúc."
Bình Bình nghe vậy, đáy mắt có giãy dụa và do dự, giống như đang suy nghĩ có nên nói ra suy nghĩ thật sự của mình hay không.
Lưu Ly thấy vậy, cổ vũ nói: "Bình Bình là bảo bối của mẹ, cho nên có lời gì nói thẳng là được, không cần giấu diếm mẹ."
Yên Yên nghe vậy, chờ mong nhìn về phía Lưu Ly.
Lưu Ly liền sờ sờ đầu Yên Yên: "Yên Yên cũng là bảo bối."
Yên Yên hài lòng, cũng nói: "Mẹ, con vẫn tương đối là thích cha."
Lưu Ly gật đầu, nhìn về phía Bình Bình.
Dưới ánh mắt cổ vũ của mẹ, Bình Bình rốt cuộc mới mở miệng: "Từ thúc thúc không phải người tốt, sau lưng mắng mẹ, còn mắng con và Yên Yên, con không thích hắn."
Cậu bé vẫn luôn không thích Từ thúc kia.
Lúc trước ánh mắt hắn nhìn mẹ luôn mang theo chán ghét, còn thể nói hắn và muội muội là dã chủng.
Nhưng mà, mẹ vẫn thích hắn, cậu bé còn nhớ rõ lúc trước mẹ vì Từ thúc thúc kia mà khóc.
Nhưng… Nếu mẹ thật sự muốn gả cho Từ thúc thúc…
Lúc Bình Bình nghĩ như vậy, lập tức cảm thấy đầu nặng trĩu, một bàn tay xoa xoa đầu cậu.
Vừa ngẩng đầu, chỉ thấy mẹ nhà mình đang ôn nhu nhìn mình: "Bình Bình ngốc, mẹ sẽ chỉ gả cho cha của các con."
Mặc dù, lúc trước nói là giả thành thân với Cố Tại Ngôn.
Nhưng không hiểu sao khi ở trước mặt đứa bé nói mình sẽ chỉ gả cho hắn, mặt của cô không hiểu sao cũng có chút nóng.
Nghe vậy, Bình Bình và Yên Yên nhìn thoáng qua nhau, đáy mắt hai người đều có ý tứ thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn hai đứa con như thế, Lưu Ly không khỏi bật cười.
Đúng lúc này, Tại Lâm quay lại.
Ánh mắt ba mẹ con đồng loạt nhìn về phía Tại Lâm.
Tại Lâm bị ánh mắt của ba người nhìn, không hiểu sao có chút khẩn trương, nhưng mà cũng không đợi Lưu Ly hỏi, Tại Lâm lập tức chủ động nói: "Tôi ném người vào rãnh nước thối bên bờ ruộng."
Sau đó, ánh mắt ba người đồng loạt dời đi.
Hiển nhiên rất hài lòng với cách làm của Tại Lâm.
"Phu nhân…"Tại Lâm không có ý muốn đi, trên mặt có chút do dự.
Lưu Ly giương mắt: "Có việc gì?"
Tại Lâm lắc đầu: "Cũng không có chuyện gì, chỉ là vừa rồi nhìn thấy người Trương gia vội vã lái xe bò đi vào trong trấn."
Bởi vì Trương gia kia thường ngày đi lại tương đối gần với chủ mẫu, cho nên hắn thấy được lúc này mới theo bản năng nói ra.
Lưu Ly vừa nghe, không khỏi nhíu mày, lúc này mới nhớ tới, ngày thường Trương Nhị Lang lúc này cũng nên trở về, nhưng hôm nay đến lúc này vẫn không thấy bóng dáng.
Chẳng lẽ, Trương Nhị Lang đã xảy ra chuyện?
Lưu Ly nghĩ, liền nhìn về phía Tại Lâm: "Ngươi đến nhà thôn trưởng mượn xe bò một chút."
Xe ngựa ở chỗ Trương Nhị Lang, xe bò nhà Trương Nhị Lang được người Trương gia dùng, cho nên đành phải đến nhà thôn trưởng mượn xe bò.
Tại Lâm không nói hai lời lập tức rời đi mượn xe, Lưu Ly dẫn theo hai đứa nhỏ chờ ở cửa thôn, sắc mặt không tốt lắm.
Không biết vì sao, luôn có loại dự cảm không tốt lắm.
Cũng may, không đợi bao lâu, Tại Lâm đã vụng về đem xe bò đuổi tới.
Chờ sau khi Lưu Ly và hai đứa nhỏ đều lên xe bò, xe bò lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía thị trấn.
Lưu Ly trực tiếp để cho Tại Lâm đánh xe bò chạy tới Phúc Mãn Lâu.
Vốn là sau khi sản lượng nấm của cô lớn hơn và ổn định, Phúc Mãn Lâu tự mình đi vào trong thôn nhận hàng, nhưng mấy ngày nay bởi vì một ít nguyên nhân, để cho Trương Nhị Lang thay mặt giao hàng mấy ngày.
Nói chung, Trương Nhị Lang từ Phúc Mãn Lâu đi ra sẽ trở về thôn, hôm nay không trở về, nơi đầu tiên cô muốn tìm chính là Phúc Mãn Lâu.
Nhưng mà vừa nghe ý đồ của Lưu Ly, Tần chưởng quỹ lập tức nói: "Trương nhị ca đã sớm đi rồi."
Lưu Ly vừa nghe, cảm giác bất an trong lòng lại thêm vài phần, cũng không muốn tiếp tục hàn huyên với Tần chưởng quầy, xoay người muốn đi.
Tần chưởng quầy thấy thế, vội vàng nói: "Tề phu nhân nếu là muốn tìm người, có thể đi thành Y Phô bên kia nhìn một cái, Trương nhị ca có lẽ ở bên kia."
Lưu Ly nghe nói như thế nhất thời liền cảm thấy có vài phần không đúng lắm: "Tần chưởng quầy có biết cái gì hay không?"
Nghe vậy, Tần chưởng quỹ thở dài một tiếng: "Cô nương nhà họ Trương kia đã xảy ra chuyện, không biết chuyện gì xảy ra, hôm qua sau một lúc lâu, lời đồn đãi đã truyền đi xôn xao."
Lời đồn rất khó nghe.
Từ trong miệng Tần chưởng quỹ, Lưu Ly nghe được đại khái.
Không biết là ai, đem chuyện Trương Hạnh Huệ bị quan sai mang đi truyền ra ngoài.
Nguyên bản mặc dù người phụ nữ bị quan sai mang đi có tổn hại đến thanh danh, nhưng cũng không phải đại sự gì, qua một đoạn thời gian cũng tốt, dù sao cũng không phải thật sự phạm tội.
Nhiều nhất cũng chỉ có người hết sức cổ hủ mới có thể để ý loại chuyện nhỏ này.
Nhưng, không biết là ai thất đức như vậy, đưa Trương Hạnh Huệ và chuyện hai hung thủ giết người liên kết lại với nhau, hơn nữa còn lan truyền ra ngoài.
Bởi vì hai hung thủ nhìn chằm chằm đều là nữ nhân có chút tiền, cho nên có người nói Trương Hạnh Huệ sở dĩ bị quan sai mang đi, chính là bởi vì Trương Hạnh Huệ chính là mục tiêu kế tiếp của hai hung thủ kia.
Thậm chí, có người nói Trương Hạnh Huệ đã không còn trong sạch, đã bị hai hung thủ kia chà đạp.
Tần chưởng quầy nói vô cùng hàm súc, nhưng những gì Lưu Ly nên hiểu cũng đều hiểu được.
Ngay cả một câu cảm tạ cũng chưa kịp nói với Tần chưởng quầy, Lưu Ly đã vội vàng chạy ra khỏi Phúc Mãn Lâu, cũng không quan tâm ánh mắt của Tại Lâm và hai đứa trẻ trên xe bò, trực tiếp phân phó:
"Mau, đến tiệm y phục may sẵn Ngô Ký!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT