"Không." Cố Tại Ngôn hoàn hồn, khẽ lắc đầu.

Lưu Ly không có truy cứu đến cùng, đang muốn nói trước đi nơi khác nhìn một chút, lập tức thấy người bên trong vội vã mà đến.

"Các ngươi còn ở đây là tốt rồi, người đã đến rồi."

Người đến rồi, nhưng không phải đến cùng người trong, mà là từ cửa trước đi vào trong nhà, cho nên người trong mở cửa sau, mấy người liền đi vào.

Đến phía trước, Lưu Ly nhìn thấy chủ nhân tòa nhà là một người đàn ông trung niên tầm thường, lúc nhìn thấy đoàn người Lưu Ly thì hơi kinh ngạc, nhưng lại đi thẳng vào vấn đề: "Tòa nhà này không thích hợp cho người ở."

"Ta biết." Lưu Ly gật đầu: "Ta mua cũng không định dùng để ở."

Người đàn ông trung niên nghe vậy, lúc này mới nhìn về phía Lưu Ly, thấy Lưu Ly không giống như đang nói dối, thì cái gì cũng không nói đồng ý bán tòa nhà.

Chủ nhà không trả giá, trực tiếp bán với giá năm trăm lượng mà Lưu Ly đưa ra.

Một tay giao tiền, một tay đi sang tên.

Chờ thủ tục sang tên làm xong, lúc Lưu Ly cầm trong tay khế ước tòa nhà và cửa hàng, đã là giờ Thân.

Từ xưa đến nay, đàn ông yêu xe, phụ nữ yêu nhà, đây là định luật không thay đổi.

Nhìn khế đất trong tay, Lưu Ly đã bắt đầu ở trong lòng lên kế hoạch sử dụng chúng trong tương lai.

Cửa hàng phía trước, bán rau dưa trái mùa.

Tòa nhà phía sau, cô chuẩn bị trang hoàng thành một thành phố ẩm thực.

Phía sau dãy nhà cùng sương phòng, cô chuẩn bị phân chia thành các quầy hàng ăn vặt, mà hai tầng lầu nhỏ kia, cô chuẩn bị làm lẩu thịt nướng tự chủ của mình, quả thực hoàn mỹ.

Trong lòng Lưu Ly càng nghĩ càng cảm thấy có thể, giờ phút này đáy mắt của cô đều hiện lên ánh sáng, giống như thành phố ẩm thực đã mở ra.

Lưu Ly đắm chìm trong tưởng tượng của mình vẫn chưa thấy được sự do dự trong mắt Cố Tại Ngôn, thẳng đến khi Cố Tại Ngôn mở miệng: "Ta phải rời đi một chút."

Cố Tại Ngôn vừa nói ra lời này, Bình Bình Yên Yên đã có chút mệt mỏi nhìn về phía Cố Tại Ngôn, Lưu Ly cũng hoàn hồn nhìn về phía hắn.

"Có việc xử lý một chút, ít thì mười ngày, nhiều thì một tháng."

Vừa rồi lúc Lưu Ly đi vào xem bệnh cho người ta, hắn thấy được ám hiệu thuộc hạ để lại.

Để lại ám hiệu như vậy, tất nhiên là có chuyện xảy ra.

Lúc trước không đề cập tới là không muốn Lưu Ly mất hứng, hiện tại sự tình đã xong, tâm tình Lưu Ly cũng tốt, liền chính là lúc hắn nên rời đi.

Vừa nghe Cố Tại Ngôn muốn rời đi, tâm tình vui vẻ của Lưu Ly trong nháy mắt tan thành mây khói, trong lòng buồn bực, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.



"Vậy cha còn cưới mẹ không?" Bình Bình nhíu chặt mày, nhìn Cố Tại Ngôn hỏi ra một vấn đề mà ngay cả Lưu Ly cũng kinh ngạc.

Mùng sáu tháng sau, là ngày thành thân bọn họ đã nói với thôn dân, cách bây giờ cũng chỉ khoảng hai mươi ngày.

Bình Bình gắt gao nhìn chằm chằm Cố Tại Ngôn, giống như Cố Tại Ngôn giờ này khắc này nếu nói một câu 'Sẽ không', cậu sẽ lập tức trở mặt.

Cố Tại Ngôn nhìn Bình Bình, sau đó nhìn về phía Lưu Ly, vẻ mặt trịnh trọng: "Chờ ta, ta sẽ trở về cưới nàng."

Lúc nói những lời này, giọng nói của Cố Tại Ngôn mang theo vài phần khàn khàn đầy nam tính, trong mắt lại tràn đầy kiên quyết, giống như đang nói lời hứa hẹn gì đó.

Cuối cùng, Cố Tại Ngôn vẫn đi, thời điểm Cố Tại Ngôn đi, Lưu Ly cũng không có trả lời Cố Tại Ngôn có muốn chờ hắn hay không.

Cố Tại Ngôn tuy rằng thất vọng, nhưng mà cũng không có trì hoãn.

Cố Tại Ngôn sau khi rời đi, trực tiếp ra khỏi trấn.

Lúc này ở cửa trấn, Nhật Thiên đang chờ ở đó.

Trước mặt Nhật Thiên là hai con ngựa.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Cố Tại Ngôn xoay người lên ngựa, hỏi thẳng Nhật Thiên.

Tuy nói biết có việc gấp, nhưng cụ thể là cái gì, Cố Tại Ngôn không biết.

"Lục công chúa đào hôn, hướng tây bắc mà đến, mất tích ở địa bàn trại Hắc Long." Thần sắc Nhật Thiên nghiêm trọng cẩn thận.

Lục công chúa Tống Ân Ân, đơn thuần mà lại cơ trí, năm nay mười sáu, từ nhỏ đã thích đi theo bên người Cố Tại Ngôn, ỷ lại Cố Tại Ngôn so với hoàng đế còn nhiều hơn.

Lần này đào hôn đến Tây Bắc, cũng là bởi vì Lục công chúa nghe nói Cố Tại Ngôn mất tích ở Tây Bắc, lúc này mới không biết trời cao đất rộng bỏ qua nha hoàn thiếp thân một mình đến đây.

Lại chưa từng nghĩ, sẽ mất tin tức ngay tại trại Hắc Long.

Phải biết rằng, trại Hắc Long tọa lạc ở trong dãy núi, dễ thủ khó công, nhiều năm như vậy, triều đình muốn bao vây tiễu trừ cũng nhiều lần không công mà lui.

Người trong trại Hắc Long, làm nhiều việc ác, Lục công chúa bị bắt, sợ là lành ít dữ nhiều.

Ánh mắt Cố Tại Ngôn biến đổi, trên mặt cũng không thấy bất kỳ lo lắng gì, chỉ hơi hơi nghiêng đầu: "Chuyện của nàng đã điều tra rõ ràng chưa?"

Nàng đây, đương nhiên ý chỉ Lưu Ly.

Nhật Thiên thấy trên mặt Cố Tại Ngôn không có biến hóa gì, chỉ là vẻ mặt bình tĩnh quan tâm chuyện tình của Lưu Ly, cũng không giấu diếm, đem toàn bộ những gì tra được trong khoảng thời gian này nói ra, hơn nữa còn không phải bắt đầu từ khi Lưu Ly ra đời, mà là từ cha mẹ Lưu Ly, Lưu Đại Phúc và Lý Mai nói ra.

Lý Mai năm đó ở trong huyện làm nha hoàn, lúc đến tuổi được khai ân thả ra lập gia đình, gả cho Lưu Đại Phúc lúc trước vẫn là một thương buôn nhỏ.

Dưới sự giúp đỡ của Lý Mai, Lưu Đại Phúc từ người bán hàng nhanh chóng biến thành thương nhân, cuộc sống cũng coi như hòa thuận.

Hai mươi năm trước, khi Lý Mai mang thai, trấn Biên Lư xảy ra một trận tuyết lớn, các thôn dân vì sinh tồn, đành phải rời khỏi thôn trang đi về phía đông.



Trong những người cùng nhau trốn đi tị nạn ở thôn Đại Vĩ này, tất nhiên là còn có một nhà Trương Trần Thị, khi đó trong bụng Trương Trần Thị cũng có con, so với Lý Mai còn hơn một tháng.

Nhưng vừa vặn, hai người ngày ấy cùng lúc vỡ ối, ngày ấy cùng bọn họ vỡ ối còn có một quan phu nhân, ba phụ nữ có thai, trước sau đều tự sinh hạ một nữ.

Chỉ tiếc, bởi vì con gái Trương Trần thị không đủ tháng, cho nên chết non.

Mà Lý Mai cũng bởi vì chạy nạn thân thể không tốt không có sữa, cho nên Lưu Ly lúc ấy là giao cho Trương Trần thị đút.

"Người phụ nữ mang thai thứ ba là ai?" Cố Tại Ngôn theo bản năng hỏi.

Nhật Thiên lắc đầu: "Không biết là ai, chỉ là từ những người từng gặp năm đó biết được phu nhân kia một thân khí phái, hẳn là phu nhân nhà quan."

Nói tới đây, Nhật Thiên không thể không nói: "Khi thuộc hạ điều tra, phát hiện chuyện sinh nở năm đó dường như có người cố ý xóa đi manh mối, thuộc hạ không tra ra được gì tỉ mỉ hơn, mà người đàn bà thứ ba mang thai năm đó thuộc hạ cũng không tra ra được là ai."

Nghe vậy Cố Tại Ngôn lâm vào trầm tư.

Sở dĩ hỏi người phụ nữ có thai thứ ba kia, là bởi vì trong đầu của hắn không tự chủ được nghĩ đến một khả năng.

Có khi nào, Lưu Ly căn bản không phải là con gái của Lý Mai?

Nếu không, vì sao trong quá trình điều tra chuyện này lại phát sinh nhiều chuyện không bình thường như vậy? Lại có ai sẽ lãng phí thời gian ở trên người một nông nữ bình thường?

"Còn có một chuyện." Nhật Thiên tiếp tục mở miệng: "Bảy năm trước vợ chồng Lưu Đại Phúc bị giết trên đường đi buôn bán, chẳng biết tại sao người nhà họ Lưu vẫn chưa nói cho dân làng biết nguyên nhân cái chết thật sự, chỉ nói là xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới chết."

"Hửm? Vậy bọn họ là do ai giết?"

"Nghe nói là thổ phỉ trại Hắc Long giết chết."

Cố Tại Ngôn vừa nghe, ánh mắt hơi lạnh.

Lại là trại Hắc Long, xem ra hắn phải đi gặp trại Hắc Long này một chuyến.

Nghĩ xong, Cố Tại Ngôn không nói hai lời, trực tiếp cưỡi ngựa mà đi......

Hoa nở hai đóa, mỗi đóa một cành.

Bên kia, Cố Tại Ngôn đi rồi, Lưu Ly liền mang theo con đi ra ngõ nhỏ, đứng với Trương Nhị Lang ở trên đường nói một tiếng, cũng không có ngồi lên xe ngựa, mà là thong thả đi về phía trước.

Thứ nhất, cô muốn giải sầu.

Thứ hai là, đi tìm Cẩm Nương.

Chỉ là lúc Lưu Ly không yên lòng đi đường, lại bỗng nhiên đụng phải một người.

"Là cô!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play