Lưu Đại Phú và Lưu Đại Quý cùng với Phạm Phương Huệ bị tuyên hình, huyện lệnh thẩm án, chứng cứ đầy đủ, tuy chưa đạt, nhưng ba người bị đánh 15 gậy, hai người Lưu Đại Phú và Lưu Đại Quý còn bị phán khổ sai nửa năm.
Còn Phạm Phương Huệ, bởi vì là đàn bà, sau khi bị đánh, trực tiếp bị ném ra khỏi nha môn.
Nghe thấy tin tức này, chân của Lưu Kim Vĩ lập tức mềm nhũn, trực tiếp ngã ra đất.
“Xong rồi, thật sự chấm hết rồi…” Trong miệng Lưu Kim Vĩ lẩm bẩm, đáy mắt mang theo vài phần tuyệt vọng.
Ba mẹ và thúc thúc của hắn vì tội trộm cắp mà chịu tội, tư cách thi hương của hắn năm nay e là không giữ được.
Như vậy, hắn vất vả lâu như vậy là vì cái gì?
Lưu Kim Vĩ không nhúc nhích ngồi trên đất, cũng không biết qua bao lâu, ánh mắt của Lưu Kim Vĩ từ đờ đẫn tuyệt vọng biến thành căm hận.
Lưu Ly!
Lại là vì Lưu Ly!
Nếu cô khiến hắn không sống được, vậy thì hắn cũng sẽ không để cô sống tốt.
Lưu Kim Vĩ nghĩ đến đây, giống như có động lực từ trên đất vọt dậy.
Sau đó, Lưu Kim Vĩ về căn phòng thuê ở trong huyện thành, xin phép ở chỗ học, vội vàng rời khỏi huyện Lâm An, hoàn toàn quên mất hắn nghe người ta nói mẹ bị ném ra khỏi huyện nha…
Ở một bên khác.
Ba ngày nay, Lưu lão thái không ít lần tới cổng thôn làm loạn, nhưng chỉ cần Cố Tại Ngôn vừa xuất hiện, Lưu lão thái lại tắt điện.
Mà trong ba ngày này, Lưu Ly không chỉ phải khám bệnh cho Lưu Tiểu Cúc, còn phải tới thôn Trần Gia nói về chuyện xây dựng nhà kính, cực kỳ bận rộn, đương nhiên cũng không để chuyện Lưu lão thái làm loạn vào trong mắt.
Hôm đó, Lưu Ly sau khi cùng với ba cha con rèn luyện xong, tưởng rằng vẫn sẽ nghe thấy tiếng mắng mỏ của Lưu lão thái, dù sao mỗi ngày Lưu lão thái gần như đúng giờ đều tới.
Tuy nhiên dự liệu của Lưu Ly sai rồi, hôm nay Lưu lão thái không biết tại sao không tới nữa, ngược lại có tiếng gõ cửa vang lên.
“Ly tỷ tỷ, Ly tỷ tỷ.”
Tiếng gõ cửa giục rã đi kèm theo tiếng gọi.
Là tiếng của Lưu Phúc Vĩ.
Nghe thấy tiếng gọi gấp gáp này, tim của Lưu Ly không khỏi đập thình thịch, cất bước chạy về phía cửa.
Tuy mạch tượng ba ngày nay của Lưu Tiểu Cúc giống như càng lúc càng bình ổn, vết vỡ ở trán cũng gần như hồi phục rồi, nhưng không biết tại sao, rõ ràng hôm qua Lưu Tiểu Cúc nên tỉnh nhưng vẫn không tỉnh.
Đây bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Lưu Phúc Vĩ cô lo lắng Lưu Tiểu Cúc có phải xảy ra chuyện gì.
Cũng không có cái gì khác, chỉ là Lưu Tiểu Cúc suy cho cùng là do cô tốn sức cứu chữa, nếu đã cứu rồi, vậy thì phải chịu trách nhiệm tới cùng.
Chỉ là vừa mở cửa ra thì không nhìn thấy sự lo lắng hoảng hốt của Lưu Phúc Vĩ, mà là vẻ vui sướng.
Lẽ nào…
“Ly tỷ tỷ, tứ tỷ của ta tỉnh rồi, tỷ ấy tỉnh rồi.” Lưu Phúc Vĩ rất vui mừng.
Lưu Ly nghe thấy Lưu Tiểu Cúc tỉnh lại, trong lòng thở phào đồng thời cũng bước ra khỏi cửa nhà, chuẩn bị đi xem thử tình hình của Lưu Tiểu Cúc.
Lúc này, Lưu Tiểu Cúc nằm ở trên chiếc giường ở căn nhà tranh nhìn người thân vừa xa lạ vừa quen thuộc, trên gương mặt trắng bệch không có quá nhiều biểu cảm, ngược lại trong đôi mắt đó lại có thêm vài phần đờ đẫn và tang thương, và một chút oán hận không cam tâm không vơi đi.
Lưu Đại Thọ và Vương thị đã mấy lần thử nói chuyện với con gái của mình, nhưng cuối cùng lại không có hiệu quả.
Lưu Tiểu Cúc không nói chuyện, chỉ yên lặng nằm ở trên giường, ánh mắt cũng khiến bọn họ rất không hiểu.
Cứ cảm thấy con gái ở trước mắt tỉnh lại thì có hơi khác, nhưng rốt cuộc khác ở đâu, bọn họ lại nói không rõ được, chỉ cho rằng con gái có thể là vì lần này bị thương quá nặng, tổn thương ở đầu.
Nghĩ như vậy, trên mặt hai người lại mang theo sự lo lắng.
May mắn, trong sân bên ngoài rất nhanh đã truyền tới tiếng của Lưu Phúc Vĩ và Lưu Ly, lúc này mới khiến hai phu thê thở phào.
Khi Lưu Ly đi vào, đập vào mắt là cảnh Lưu Đại Thọ và Vương thị nhìn cô với ánh mắt kỳ vọng, mà Lưu Tiểu Cúc lại yên lặng nằm ở trên giường.
Chỉ là ánh mắt đó…
Tuy ánh mắt đó không dừng trên người cô, nhưng tự dưng khiến cô cảm nhận được cảm giác tâm sự và tang thương trong đó.
Nhưng Lưu Tiểu Cúc chỉ có 15 tuổi, trước đó cũng là một người có tính tình yếu đuối, sao lại có ánh mắt như này.
Có lẽ là do ánh mắt lúc đó của Lưu Ly quá trực tiếp khiến cho Lưu Tiểu Cúc cảm nhận được, Lưu Tiểu Cúc chuyển mắt nhìn sang Lưu Ly
Chỉ là khi ánh mắt nhìn vào Lưu Ly, Lưu Tiểu Cúc lại vừa mê mang vừa sửng sốt vừa nghi hoặc mà buột miệng nói: “Cô là ai?”
Lưu Tiểu Cúc hôn mê mấy ngày, giọng nói có hơi khàn và suy yếu, lại khiến mấy người trong phòng nghe được hết.
Tuy lời này của Lưu Tiểu Cúc vừa nói ra, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều dừng trên người Lưu Tiểu Cúc.
Lưu Tiểu Cúc, không nhận ra Lưu Ly?
Lẽ nào đầu thật sự có vấn đề?
Người của tứ phòng Lưu gia mang vẻ mặt l lắng, mà Lưu Ly không nói hai lời, trực tiếp đi tới bắt mạch cho Lưu Tiểu Cúc.
Nhìn hành vi này của Lưu Ly, Lưu Tiểu Cúc nhíu mày, sự nghi hoặc trong đáy mắt càng đậm hơn.
Không, người trước mắt này, nhất định không phải là người nàng ta nghĩ.
Lưu Tiểu Cúc nghĩ như vậy, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lưu Ly, giống như muốn nhìn Lưu Ly tới nở ra đóa hoa.
Lưu Ly dưới ánh mắt của Lưu Tiểu Cúc dịch tay ra, ánh mắt nhìn thẳng vào Lưu Tiểu Cúc.
Từ mạch tượng, cô không nhìn ra bất cứ thứ gì.
Càng không thể khẳng định Lưu Tiểu Cúc là vì đập đầu mà mất trí nhớ.
Đối với thuốc của mình cô tự tin nhất, nhưng đầu của con người phức tạp, cô cũng không dám nói tới quá tuyệt.
Chỉ là ánh mắt của Lưu Tiểu Cúc lại cứ khiến cô cảm thấy không đúng.
Nhưng rốt cuộc không đúng ở đâu, Lưu Ly nhất thời không nhớ ra.
Mà lúc này, Lưu Phúc Vĩ nhỏ tuổi nhất đã mở miệng: “Tứ tỷ, tỷ ấy là Ly tỷ tỷ, tỷ quên rồi sao?
“Lưu Ly?” Trong ánh mắt của Lưu Tiểu Cúc sững sờ, sau đó vội vàng phủ nhận: “Không thể nào!”
Sau đó, vừa mới hét ra câu này, dư quang ở khóe mắt của Lưu Tiểu Cúc lại thấy có người ở cửa.
Người ở cửa không phải ai khác, chính là Cố Tại Ngôn và Bình Bình Yên Yên đi tới xem tình hình.
Nói chính xác, là Yên Yên muốn tới, Cố Tại Ngôn và Bình Bình chỉ là đi cùng.
Ánh mắt của Lưu Tiểu Cúc khi quét qua gương mặt của Cố Tại Ngôn rất nhanh đã rời đi, nhưng khi nhìn thấy Bình Bình và Yên Yên, ánh mắt vốn muốn lướt qua của Lưu Tiểu Cúc lại bỗng nhiên dừng lại, sau đó bèn nghiêm túc còn rất không kiêng dè đánh giá Bình Bình và Yên Yên.
Ánh mắt như này, giống như là đang cật lực muốn xác định cái gì đó.
“Hai đứa là Bình Bình và Yên Yên sao?” Lưu Tiểu Cúc đè nén cảm xúc sôi sục của mình, rất không chắc chắn mà hỏi, vẻ mặt lộ ra sự cổ quái.
Bình Bình nhíu mày, Bình Bình nghẹo đầu nhìn Lưu Tiểu Cúc, sau đó nở nụ cười: “Chào dì, cháu là Yên Yên.”
Nhìn gương mặt xinh xắn trắng trẻo đó của Yên Yên và nụ cười trên mặt cô bé, đáy mắt của Lưu Tiểu Cúc mang theo sự khó tin, giống như nghe thấy chuyện gì mà nàng ta khó thể tiêu hóa trên cõi đời này.
Nhưng ngay sau đó, giống như nhớ ra điều gì đó, Lưu Tiểu Cúc nhìn sang Bình Bình.
Sau đó, Lưu Tiểu Cúc đã ngất đi.
Mà Lưu Ly luôn quan sát tình trạng của Lưu Tiểu Cúc, lại nhìn thấy rõ ràng trong ánh mắt nhìn Bình Bình của Lưu Tiểu Cúc, vậy mà mang theo sự sợ hãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT