Khi nhìn thấy con hổ lao về phía Lưu Ly, mà Lưu Ly hoàn toàn bất động, Ám Ngũ mới sửng sốt nhận ra điều không đúng của sự việc.
Chỉ trong nháy mắt, Ám Ngũ đã ướt đẫm áo sau.
Cho dù cơ thể nhanh hơn đại não lập tức lao ra, nhưng vẫn không kịp.
Khi Cố Tại Ngôn đến, cái đập vào mắt chính là một con hổ với thân hình to gấp mấy lần Lưu Ly, đang lao về phía Lưu Ly, hơn nữa còn há cái miệng đỏ lòm, tư thế muốn nuốt chửng Lưu Ly.
Lúc này, cảm giác gì Cố Tại Ngôn cũng không có cảm thấy.
Chỉ ngay lập tức phi con dao găm ở eo ra.
Mục tiêu, cổ họng của con hổ.
Mà khi Lưu Ly thấy con hổ tới gần mình, cũng rải phấn độc trong tay về phía con hổ.
Nhưng bột thuốc rải ra, động tác của con hổ dường như không bị ảnh hưởng.
Cô thậm chí có thể cảm nhận được mùi tanh do con hổ phun ra trực tiếp sộc vào mặt cô, trái tim vốt lên cổ họng, tay lại bảo vệ chặt cổ họng và đầu của mình, đây là thủ đoạn cuối cùng tự cứu khi gặp phải hổ ở nơi hoang dã.
Thời gian chờ đợi đau đớn hoặc tử vong có thể nói rất dài, Lưu Ly cũng không biết qua bao lâu, cơn đau mà cô nghĩ lại không tới.
Lưu Ly mở mắt ra, lại thấy con hổ nằm gục trên đất không nhúc nhích.
Nguy cơ giải trừ, cô không biết cảm giác biến mất từ khi nào cuối cùng đã trở lại vào lúc này, cô nghe thấy tiếng hít thở gấp gáp ở đằng sau.
Bỗng quay đầu lại, lại thấy Cố Tại Ngôn không biết từ khi nào đã đứng ở đằng sau cô, cách cô chỉ còn một bước.
Còn chưa kịp có phản ứng tiếp theo, Cố Tại Ngôn đã ôm cô vào lòng.
Rất chặt, khiến cô có chút không thở được.
Nhưng lúc này cô lại không muốn giãy khỏi vòng ôm nay.
Hơn nữa cô cũng không muốn giãy ra.
Bởi vì, chân của cô đã mềm nhũn.
Cũng vào lúc này cô mới cảm nhận được áo của mình ướt đẫm, mà cái ôm này cho cô cảm giác an toàn chưa từng có.
Thời gian dường như dừng ở lúc này.
Hô hấp của hai người đều từ gấp gáp biến thành bình ổn, nhưng không ai mở miệng nói chuyện vào lúc này.
Cố Tại Ngôn cảm thấy, khi ôm cô, hắn có cảm giác mất lại có được một cách sâu sắc.
Một lúc sau, hắn mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Xuống núi thôi.” Giọng nói rất bình thản.
“Ừ.” Lưu Ly càng bình tĩnh đáp lại.
Chỉ là bầu không khí đó giữa hai người lại thoát ra sự ám muội trầm mặc.
Cố Tại Ngôn buông Lưu Ly ra, xoay người chuẩn bị đi trước.
“Đợi đã!” Lưu Ly gọi Cố Tại Ngôn lại: “Xương hổ da hổ không thể lãng phí.”
Xương hổ là đồ tốt, da hổ càng đáng không ít tiền, bây giờ cứ ném ở đây thật là đáng tiếc.
Thấy Lưu Ly lúc này vẫn muốn kiếm tiền, Cố Tại Ngôn cũng không nói gì, xoay người khuỵu xuống ở trước mặt con hổ, khi đang muốn ra tay, Lưu Ly gọi hắn lại: “Đợi đã.”
Nói xong Lưu Ly từ trong tay áo lắc một cái, từ bên trong rút ra một viên thuốc giải độc đưa cho Cố Tại Ngôn.
Chỉ là còn chưa đợi Lưu Ly nói rõ thuốc này là gì, Cố Tại Ngôn đã nhanh chóng nhận lấy, trực tiếp nuốt xuống.
Sự tin tưởng dứt khoát này của Cố Tại Ngôn khiến vẻ mặt của Lưu Ly có hơi sững sờ, chỉ ngây ra nhìn Cố Tại Ngôn rút ra con dao đâm trên cổ của con hổ, sau đó trầm mặc mà lại dứt khoát lột da róc xương của con hổ.
Vào lúc này, trong lòng Lưu Ly dấy lên một loại cảm giác ngọt ngào.
Một nam nhân hoàn toàn tin tưởng mình như vậy, hình như thích hắn cũng không lỗ.
Trong bóng tối, khóe miệng của Lưu Ly nhếch lên.
“Mau đi thôi, mùi máu tanh ở đây sẽ thu hút dã thú khác tới.” Cố Tại Ngôn cầm da hổ xương hổ lên, vẻ mặt có vài phần nghiêm nghị.
Giống như ứng nghiệm với lời của Cố Tại Ngôn, hắn vừa dứt lời, cách đó không xa truyền tới tiếng sói kêu.
Lưu Ly vô thức dựa sát hai bước về phía Cố Tại Ngôn, vẻ mặt có hơi căng thẳng.
Hết cách, cô sinh sống ở xã hội hiện đại, thật sự không có can đảm và kinh nghiệm đối phó với mãnh thú ở nơi hoang dã.
Động tác của Lưu Ly Cố Tại Ngôn nhìn thấy, Cố Tại Ngôn lại không nói gì cả, trực tiếp dùng bàn tay sạch sẽ còn lại nắm tay của Lưu Ly, dẫn Lưu Ly đi xuống núi.
Cả đoạn đường xuống núi, hai người không nói gì, nhưng lại có một loại cảm giác tuế nguyệt tĩnh hảo.
Chỉ sau khi xuống núi, Lưu Ly mới nhớ tới Lưu Tiểu Cúc ở trong căn nhà tranh, loại cảm giác tuyệt vời đó biến mất, thay vào đó là sự nặng nề.
“Bên phía Tiểu Cúc khá nguy hiểm, bên này còn phải nhờ huynh giúp rồi.” Cố Tại Ngôn dặn dò.
“Vốn là chuyện nên làm.” Cố Tại Ngôn nhìn Lưu Ly với vẻ nghiêm túc, giọng điệu rất chắc nịch.
Tự dưng, Lưu Ly bị nhìn mà tim đập nhanh, có loại linh hồn sắp bị đôi mắt đó hút vào.
“Tôi đi trước đây.” Lưu Ly có một loại cảm giác hoảng hốt muốn bỏ chạy.
Nhưng chạy hai bước lại dừng lại.
Chỉ là Lưu Ly còn chưa xoay người, còn chưa nói chuyện thì lại nhếch khóe miệng.
Loại cảm giác này, rất vi diệu, nhưng cô không thể phủ nhận, cô rất thích.
Giống như người một nhà.
Lưu Ly đi rồi, trong mắt Cố Tại Ngôn mang theo chút dịu dàng dõi mắt theo Lưu Ly rời khỏi mình.
Cho tới khi bóng người của Lưu Ly hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của hắn, tất cả sự dịu dàng trong mắt Cố Tại Ngôn đều tan biến, bị sự lạnh lẽo thay thế.
“Đi ra.” Giọng nói lạnh lẽo, giống như Tu La địa ngục.
Ám Ngũ run rẩy từ trong bóng tối hiện thân, trực tiếp quỳ xuống: “Chủ tử, là thuộc hạ thất trách, xin chủ tử trừng phạt.”
Nếu chủ tử không tới kịp, hắn cũng không tưởng tượng được sẽ có hậu quả như nào.
Dù chủ tử bắt hắn chết bây giờ, hắn cũng không thể rửa sạch tội của mình.
Tuy trong lòng sợ hãi lửa giận của chủ tử, nhưng thái độ nhận sai của Ám Ngũ lại rất tốt.
“Thất trách, vậy ngươi nói xem, ngươi thất trách ở đâu?” Cố Tại Ngôn nhìn Ám Ngũ, khí lạnh xung quanh khiến Ám Ngũ lạnh tới rùng mình.
“Thuộc hạ chưa tận trách nhiệm bảo vệ chủ mẫu.” Ám Ngũ nuốt vị tanh ngọt ở cổ họng, nói như vậy.
Hắn đi theo ở đằng sau chủ mẫu, với năng lực của hắn đối phó một con hổ căn bản không có vấn đề gì.
Nhưng hắn vẫn để chủ mẫu rơi vào nguy hiểm.
Ám Thất Ám Bát chạy tới, nhìn thấy cảnh này, rất muốn cầu xin cho Ám Ngũ, nhưng tính tình của chủ tử bọn họ lại rất rõ, cho nên lời cầu xin tới cửa miệng, hai người lại nuốt xuống, lại quỳ ở bên cạnh Ám Ngũ.
“Ám Ngũ, ngươi có biết, bên cạnh bản vương không cần ám vệ vô dụng không?” Cố Tại Ngôn không có hết giận.
Sự việc liên quan tới Lưu Ly, hắn sao có thể hết giận dễ dàng được?
Ám Ngũ nghe vậy, lại có vẻ mặt hoảng sợ: “Chủ tử, xin đừng đuổi thuộc hạ đi, thuộc hạ nguyện lấy cái chết để tạ tội.”
Nói xong, Ám Ngũ không lời hai lời, một chưởng đánh về phía thiên linh cái của mình.
“Đừng---”
Ám Thất Ám Bát không ngờ Ám Ngũ quyết tuyệt như vậy, hai người giật mình thốt lên.
“Bụp” một tiếng, Ám Ngũ ngã xuống đất.
Nhưng bị Cố Tại Ngôn vứt văng một chưởng đi.
Ám Ngũ không chết, nhưng đã nôn ra một ngụm máu, rõ ràng đã bị trọng thương.
Nhưng dù là như vậy, Ám Ngũ vẫn vui mừng bò dậy tạ ơn: “Thuộc hạ tạ ơn chủ tử…”
“Ngươi tại sao không ra tay?”
Không đợi Ám Ngũ nói xong, Cố Tại Ngôn bèn lạnh lùng lên tiếng.
Ám Ngũ vừa nghe thấy câu hỏi này, không khỏi run người, nhưng lại không dám không trả lời, chỉ đành nói thật.
“Đưa hắn đến Hổ Nhai!”
Cố Tại Ngôn bỏ lại câu này, bèn không quan tâm âm thanh hít ngược của mấy thuộc hạ, cầm da hổ xương hổ xoay người đi vào nhà mới.
Hổ Nhai, là nơi Cố Tại Ngôn chuyên dùng để huấn luyện ám vệ, bên trong có mấy con hổ.
Nếu là trước đây, Ám Ngũ còn có chút cơ hội sống, nhưng bây giờ Ám Ngũ bị nội thương thì chỉ có thể lành ít dữ nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT