Mà lúc này, trong phòng của nhị phòng Lưu gia, Tiêu thị lật qua lật lại không ngủ được.

Lưu Đại Quý sớm đã nằm xuống rồi, cũng sớm đã ngủ say, nhưng vì Tiêu thị lật qua lật lại khiến cho ông ta không ngủ được, ông ta tức giận hận không thể đạp một cước Tiêu thị xuống giường.

Có điều nghĩ lại, Lưu Đại Quý vẫn thôi.

Đạp người cần tốn sức, không chừng con sâu ngủ của ông ta sẽ chạy mất.

Nghĩ vậy, Lưu Đại Quý mang theo sự mất kiên nhẫn mà mở miệng: “Lên đi!”

Tiêu thị lật qua lật lại không ngủ được: “Hả?”

Lên? Đi lên đâu?

Tiêu thị khó hiểu nhìn sang Lưu Đại Quý, đương nhiên đèn đã tắt, bà ta cái gì cũng không nhìn thấy.

Thấy Tiêu thị không nhúc nhích, Lưu Đại Quý lại mất kiên nhẫn.

“Sao hả, không biết cởi quần, còn muốn ông đây hầu hạ nàng chắc?” Mẹ kiếp, còn không mau lên, con sâu ngủ của ông ta thật sự sắp chạy rồi.

Tiêu thị vừa nghe vậy thì vẻ mặt sưng lên: “Không phải, đương gia, ta không có…” Bà ta không muốn làm chuyện đó.

Chỉ là Lưu Đại Quý không có thời gian nghe Tiêu thị lôi thôi: “Bớt õng ẹo cho ông đây, không muốn lên thì yên lặng cho ông đây, đừng làm phiền ông đây ngủ.”

Tiêu thị cũng coi như hiểu nam nhân nhà mình, sau khi nghe thấy lời này thì cũng yên tĩnh lại.

Chỉ là trong đầu chỉ nghĩ tới một rương ngân lượng đã nhìn thấy ở chỗ Lưu Ly, trong lòng rất khó chịu.

“Đương gia, chàng trước tiên đừng ngủ…”



“Cạch” một tiếng, cửa phòng của đại phòng và nhị phòng cùng lúc được đẩy ra, Lưu Đại Quý và Lưu Đại Phú từ trong phòng đi ra thì nhìn nhau.

Hai người đều sững người, sau đó biểu hiện của hai người đều rất lạ.

Lưu Đại Phú liếc nhìn Lưu Đại Quý, bèn thở dài một tiếng di chuyển ánh mắt, mà Lưu Đại Quý có hơi lo lắng.

Chỉ là Lưu Đại Quý chột dạ sau khi nghe thấy tiếng thở dài của Lưu Đại Phú, lại tò mò nhìn sang Lưu Đại Phú.

“Đại ca, huynh sao vậy?” Lưu Đại Quý hỏi Lưu Đại Phú.

“Không có gì, nhị đệ đệ sao muộn như vậy không ngủ?” Lưu Đại Phú tò mò hỏi.

Lưu Đại Quý nghe vậy, có hơi chột dạ, lại tùy tiện bịa một cái cớ: “Ta, ta muốn tới nhà tranh.”

Nói xong, Lưu Đại Quý thật sự đi về phía căn nhà tranh.

Chỉ là khi Lưu Đại Quý đi ra, lại nhìn thấy Lưu Đại Phú vẫn ngồi trong sân, mặt mày cay đắng.



Tự nhận mình làm huynh đệ vẫn rất đủ tiêu chuẩn, Lưu Đại Quý đi tới bên cạnh Lưu Đại Phú: “Đại ca đang nghĩ gì vậy?”

“Nghĩ ngân lượng…”

Ặc? Giống như ông ta nghĩ.

“Haizz, nhị đệ, đệ nói xem nếu ngân lượng của Ly là của chúng ta thì tốt biết bao?” Lưu Đại Phú dường như không nhìn thấy sắc mặt thay đổi của Lưu Đại Quý, chỉ tự mình nói.

Lưu Đại Quý: “…” Thật sự giống như ông ta nghĩ, ông ta không phải là bị thê tử của nhà mình nói cho dao động, bây giờ nhớ ngân lượng nhớ tới mức không ngủ được?

Chỉ là thê tử của ông ta nghĩ đơn giản, tường nhà của tiện nha đầu đó cao như vậy, phía trên còn đính mảnh sành, ông ta trừ phi muốn bị đâm thành nhím, nếu không cho dù muốn cũng chỉ là mong uổng thôi.

“Theo lý mà nói, nhà lão tứ hiện nay ở bên phía nhà tranh, Ly cũng vậy, trong nhà mới này cũng không có ai nữa, nếu lúc này đi lấy ngân lượng chắc là hợp lý nhất, đáng tiếc…” Lưu Đại Phú lại thở dài.

Lưu Đại Quý vừa nghe thấy lời này của Lưu Đại Phú, hai mắt lập tức sáng lên.

Phải, Ly tối nay rất có khả năng không ở nhà, vậy ông ta sợ cái gì?

Trèo tường không được, lẽ nào đột nhập không được sao?

“Đại ca tiếc cái gì? Nha đầu đó bất kính với những trưởng bối như chúng ta, chúng ta tiêu ít ngân lượng của nó cũng là nên làm, chúng ta giúp nó tiêu ngân lượng, ông trời sẽ không trừng phạt lỗi bất kính với trưởng bối của nó.” Lưu Đại Quý nói ra lý do sứt sẹo của ông ta.

Lưu Đại Phú thấy Lưu Đại Quý cắn câu, bèn không nói nhiều gì nữa, chỉ đứng dậy, vỗ vai của Lưu Đại Quý: “Được rồi, nhị đệ ngủ sớm đi, đêm nay coi như đại ca không nói gì cả.”

Nói xong, Lưu Đại Phú cũng mặc kệ tiếng gọi của Lưu Đại Quý, xoay người đi vào phòng.

Không lâu sau, cửa lớn của lão Lưu gia được lặng lẽ đẩy ra, một bóng người từ lão Lưu gia chui ra.

Đợi sau khi tất cả động tĩnh đều yên ắng, lại có hai bóng người từ trong lão Lưu gia chui ra.

Sau đó, đi tới trước nhà mới của Lưu Ly.

Lưu Đại Quý lén la lén lút đi lại một hồi, cuối cùng đi tới cửa phụ, bắt đầu dùng dao bổ củi trong tay xiên vào chốt cửa ở khe cửa.

Ám vệ ở trong tối nhìn một màn này, rất là có chút cạn lời.

“Chậm như này, chúng ta có cần giúp một tay không?” Ám vệ 1 mở miệng.

“Ngươi muốn giúp như nào?” Ám vệ 2 hỏi.

Sau đó ám vệ 1 từ trong bóng tối nhảy xuống, tới sau cử, nhẹ nhàng đẩy chốt cửa ra, khi cửa mở ra thì lại ẩn vào trong bóng tối.

Ám vệ 2: “…” Như này cũng được sao?

Sự thật chứng minh, lại được.

Cửa đột nhiên mở ra, Lưu Đại Quý đầu tiên là bị dọa giật mình, suýt nữa thì cầm dao bổ củi xoay người chạy.

Nhưng đợi một hồi không có động tĩnh gì, Lưu Đại Quý nhẹ nhàng đẩy cửa ra một chút.



Bên trong vẫn yên ắng.

Vì vậy Lưu Đại Quý chỉ cho rằng cửa không chốt kỹ, cho nên khi ông ta muốn dùng dao bổ củi cắt đứt chốt cửa thì tự dưng mở được cửa ra.

Trong lòng vui sướng, Lưu Đại Quý phấn khích chui vào phòng phía sau của Lưu Ly.

Chỉ là phòng chính còn cửa sau, Lưu Đại Quý bèn muốn tới phòng phía sau xem thử trước.

Điều may mắn là ông ta mới đẩy một cửa thì nhìn thấy bên trong có một cái rương, chính là cái rương đựng ngân lượng nhìn thấy lúc sáng.

Mở ra xem, bên trong quả nhiên đựng ngân lượng.

Lưu Đại Quý mừng như điên, hoàn toàn không nghĩ xem có gì không đúng ở trong.

Muốn chuyển chiếc rương, nhưng Lưu Đại Quý phát hiện một mình ông ta căn bản không khiêng được.

Cái rương khiêng không được thì Lưu Đại Quý càng vui.

Không khiêng được, vậy chứng tỏ có rất nhiều ngân lượng.

Vì vậy Lưu Đại Quý cởi áo ngoài của mình ra, buộc tay áo lại, biến cái áo ngoài thành một chiếc túi vải, Lưu Đại Quý bèn phấn khích nhét ngân lượng vào bên trong.

Phát tài rồi!

Có số ngân lượng này, ông ta có thể trở thành đại lão gia rồi.

Đợi sau khi không thể đựng được nữa, Lưu Đại Quý lúc này mới có hơi luyến tiếc không nỡ đi về phía cửa.

Chỉ là mới đi một bước thì cảm thấy sau gáy chói đau, sau đó mất đi tri giác.

Bên ngoài căn nhà mới, ở ruộng lúa cách đó không xa, Lưu Đại Phú và Phạm Phương Huệ ngồi xổm ở sau ruộng lúa, nhìn về phía nhà mới.

Chỉ là mãi không thấy động tĩnh gì, Phạm Phương Huệ không khỏi nhìn sang Lưu Đại Phú: “Đương gia, chàng nói hắn thành công hay xảy ra chuyện rồi?”

Trong lòng Phạm Phương Huệ có chút bất an.

“Nếu xảy ra chuyện chắc sẽ kêu mới đúng, trong này rất yên ắng, chắc không có chuyện gì mới đúng.” Lưu Đại Phú phân tích.

Phạm Phương Huệ nghĩ lại cảm thấy cũng đúng, bèn không băn khoăn nữa, vẫn đề nghị đợi thêm.

Khoảng một nén hương qua đi, bên trong vẫn không truyền ra động tĩnh, cuối cùng Lưu Đại Phú và Phạm Phương Huệ không ngồi nổi nữa, nhất trí cảm thấy phải vào bên trong nhà mới xem thử, bởi vì bọn họ lo lắng Lưu Đại Quý mang ngân lượng đi từ chỗ khác.

Hai phu thê rất thuận lợi đi vào hậu viện, nhìn cửa sau của phòng chính không đóng, trên mặt của hai người vẫn có nghi hoặc.

Có điều nhìn thấy cửa của phòng phía sau mở, hai người đi về phía đó, vừa đi vào thì hai người bèn nhìn thấy trong bóng tối đó vẫn lấp lánh ánh bạc.

Nhất thời, mắt của hai người đều sáng lên, nhưng rất nhanh bọn họ đã nhớ tới một vấn đề.

Đại Quý đi đâu rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play