Sau khi trở về nhà tổ của Lưu gia, Lưu Kim Vĩ càng nghĩ trong lòng càng không thoải mái, mặc cho Lưu lão thái và Phạm thị luân phiên dỗ như nào, Lưu Kim Vĩ cũng vẫn không có lộ ra sắc mặt tốt.
“Nhà lão đại, ngươi cố gắng ở bên Kim Vĩ, ta đi nướng thịt cho Kim Vĩ.” Lưu lão thái nói xong thì vội vàng chui vào bếp.
Từ sau khi Lưu Kim Vĩ thể hiện ra thiên phú đọc sách, Lưu lão thái thật sự coi Lưu Kim Vĩ thành tổ tông mà cưng chiều, cũng chỉ có Lưu Kim Vĩ mới có thể khiến Lưu lão thái nỡ cắt thịt và nấu cơm.
Đương nhiên, thịt mà Lưu lão thái nướng về cơ bản là Lưu Kim Vĩ một mình ăn, người khác muốn đụng một miếng cũng không dễ dàng.
Phạm thị thấy mẹ chồng mình đi rồi, lúc này mới nói với Lưu Kim Vĩ: “Kim Vĩ, tiện nha đầu đó hiện nay đã cắt đứt quan hệ với chúng ta, chúng ta phải làm sao mới được?”
Lưu Kim Vĩ lại không trả lời câu của Phạm thị ngay, mà ánh mắt u ám nhìn sang Phạm thị: “Chuyện nãi nãi 5 năm trước đã viết văn thư cắt đứt, mẹ biết?”
Phạm thị vừa nghe Lưu Kim Vĩ hỏi lời này, lập tức chột dạ nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn Lưu Kim Vĩ.
Thấy mẹ mình như vậy, Lưu Kim Vĩ còn có gì không hiểu nữa chứ?
Nếu hắn sớm biết có văn thư đó thì đâu tới mức mặt mũi của hắn mất hết trong ngày hôm nay chứ? Đâu tới mức kế hoạch của hắn bị sụp đổ chứ?
“Kim Vĩ, con nghe mẹ nói, lúc đó có văn thư đó là bà của con lo lắng tiện nha đầu đó sẽ ăn bám nhà chúng ta nên mới viết cho thôn lão, mẹ cũng quên mất.” Nhìn thấy sự thất vọng trong mắt con trai mình, Phạm thị vội vàng giải thích.
Cả đời này của bà ta chỉ trông mong vào đứa con trai này có thể để bà ta sống cuộc sống giàu sang, không thể vì loại chuyện này mà sinh rạn nứt.
“Con à, nếu con muốn căn nhà đó của cô ta, mẹ nghĩ cách khác thì như nào?” Phạm thị cẩn thận hỏi.
Tuy nhiên đối với sự cẩn thận lấy lòng của Phạm thị, Lưu Kim Vĩ cũng vẫn khó nguôi giận.
“Được rồi mẹ, chuyện này kết thúc tại đây, con bận học, đi trước đây.”
Lưu Kim Vĩ nói xong, cũng không quan tâm sự níu giữ của Phạm thị, trực tiếp rời đi, Phạm thị cũng chỉ có thể nhét một miếng bạc vụn trong tay của Lưu Kim Vĩ.
Lưu lão thái khi nghe thấy động tĩnh từ đi ra từ phòng bếp, cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng vội vàng rời đi của Lưu Kim Vĩ.
Đợi khi Lưu Kim Vĩ đến cổng làng, còn có thể ngửi được mùi thơm của đồ ăn, cũng có thể nghe thấy không khí náo nhiệt trong căn nhà lớn đó, điều này khiến tinh thần của hắn càng thêm bức bội.
Lưu Ly, cô đợi đấy cho ta!
Trong mắt Lưu Kim Vĩ mang theo sự âm hiểm, sau đó phất tay áo rời đi.
Bởi vì sự rời đi của Lưu Kim Vĩ, cơm trưa của nhà tổ Lưu gia diễn ra muộn hơn một canh giờ so với mọi khi.
Trên bàn ăn, sắc mặt của Phạm thị và Lưu lão thái đều không tốt lắm, mà trong bàn vốn nên có thịt lại chỉ có mấy đĩa cải thảo luộc, không thấy một tí màu sắc nào.
“Nãi nãi, cháu muốn ăn thịt…”
Thấy trên bàn hoàn toàn không có tí đồ ăn dầu mỡ nào, Lưu Vượng Vĩ lẩm bẩm.
Cậu rõ ràng đã ngửi được nãi nãi nấu thịt.
“Bụp!”
Trong lòng Lưu lão thái vốn đã có lửa giận, tiếng gọi này của Lưu Vượng Vĩ khiến lửa giận của bà ta tuôn ra.
“Ăn ăn ăn, sao không ăn chết cháu đi? Cũng không nhìn bản thân là cái giống gì, thịt tới lượt cháu ăn sao?” Lưu lão thái mắng to.
Trên thực tế, Lưu Vượng Vĩ là cháu trai nhỏ nhất của nhà Lưu gia, được chiều vẫn là được chiều, nếu không cũng sẽ không dưỡng thành cái bộ dạng mập thây này.
Nhưng sự cưng chiều này lại không thể so với Lưu Kim Vĩ, ở trước mặt Lưu Kim Vĩ, Lưu Vượng Vĩ được chiều cũng chẳng qua chỉ là cỏ đuôi chó, càng đừng nhắc tới người khác.
Các đứa cháu khác đều câm như hến, không dám nói một câu.
Mấy người của tứ phòng càng sợ hãi rụt lại, hết cách, địa vị của tứ phòng ở Lưu gia thấp nhất, động một tí là bị đánh mắng.
Tuy nhiên vào lúc này lại đột nhiên truyền tới tiếng sửng sốt của Lưu Tiểu Vũ của nhị phòng: “A, tứ tỷ, tỷ giẫm vào ta rồi.”
Tiếng hô này của Lưu Tiểu Vũ khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều bắn vào Lưu Tiểu Cúc của tứ phòng.
Lưu Tiểu Cúc vốn sống trong tứ phòng bị chèn ép lâu ngày, con người cũng rất nhát gan, gặp phải loại chuyện này, Lưu Tiểu Cúc mặt mày trắng bệch: “Không, ta không có…”
Lưu Tiểu Cúc muốn giải thích, nhưng lời chưa nói xong, Lưu lão thái trực tiếp ném một cái bát to về phía đầu của Lưu Tiểu Cúc.
“Bụp--”
Bát vỡ rồi!
Trán của Lưu Tiểu Cúc bị vỡ, máu chảy xuống mặt, nhìn có vài phần rợn người.
Vương thị thấy trán của con gái mình đều là máu, bị dọa tới mức muốn bước lên, Lưu lão thái lại lạnh lùng nói: “Tứ phòng không được ăn cơm, tất cả lên núi hái nấm cho ta.”
Nói xong, Lưu lão thái còn hừ một tiếng: “Phí một cái bát của ta, xui xẻo.”
Cứ như vậy, Lưu Tiểu Cúc mặt đầy máu bị đuổi lên núi, không ai chú ý thấy trong mắt của hung thủ Lưu Tiểu Vũ đó xẹt qua một tia đắc ý.
…
Sẩm tối, tất cả tàn cục của căn nhà mới đã được thu dọn thỏa đáng, sau khi tiễn nhà Trương Đại Lang rời đi, nhân lúc hai đứa trẻ tự mình đi vào nhà tắm tắm rửa, Lưu Ly lúc này nhìn Cố Tại Ngôn.
“Nói đi, sính lễ hôm nay của huynh là sao?”
Khi hỏi ra câu này, giọng điệu của Lưu Ly bình tĩnh, ánh mắt cũng nhìn thẳng vào Cố Tại Ngôn, không bỏ qua một biểu cảm của Cố Tại Ngôn.
“Cái gì là sao chứ, nếu chúng ta mùng 6 tháng sau muốn thành thân, vậy cho nàng sính lễ cũng là điều hiển nhiên.” Cố Tại Ngôn giả ngốc.
Lưu Ly yên lặng nhìn Cố Tại Ngôn, sau ba giây, Lưu Ly xoay người muốn rời đi.
Cố Tại Ngôn: “… Nàng cứ đi như vậy sao?” Không phải nên tiếp tục truy hỏi sao?
Lưu Ly không ngoảnh đầu lại: “Nếu huynh không muốn nói, vậy coi như tôi không hỏi.”
Cố Tại Ngôn: “…” Nếu giọng điệu của nàng không lạnh như vậy, có lẽ ta thật sự coi như nàng không hỏi.
Nhưng lời này Cố Tại Ngôn không dám nói.
Phải biết, với thân phận của hắn, đâu có lúc không dám nói chuyện chứ?
Nhưng bây giờ hắn không những không dám nói linh tinh, còn không dám chọc giận Lưu Ly.
Hắn coi như nhìn ra rồi, nếu hắn không thẳng thắn, Lưu Ly e là sẽ thật sự giận không đếm xỉa tới hắn nữa.
“Ta không nói không muốn nói.” Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt như Cố Tại Ngôn, thấy Lưu Ly xoay người nhìn sang mình, Cố Tại Ngôn tiếp tục: “Những thứ đó là ta thật sự cho nàng làm sính lễ.”
Dù sao hắn bây giờ không muốn thành thân giả nữa.
Lưu Ly xoay người muốn rời đi, không muốn nghe Cố Tại Ngôn nói linh tinh.
Ừm, nếu tốc độ nhịp tim có thể bỏ qua không tính…
“Đương nhiên, ta cũng có dụng ý khác.” Cố Tại Ngôn kịp thời bổ sung.
Lưu Ly dừng bước, nhưng không quay đầu.
Cố Tại Ngôn tặng sính lễ không đơn giản, cô đương nhiên biết rõ, nếu không với thân thủ của Cố Tại Ngôn, Lưu lão thái làm sao có thể mở rương lớn ở trước mặt mọi người?
Huống chi, nếu chỉ là sính lễ, Cố Tại Ngôn cần gì phải nhân lúc đông nhiều người như hôm nay?
Đạt quan hiển quý mới hãnh diện trước mặt mọi người, nhưng ở dưới quê, nhiều ngân lượng như vậy sẽ chỉ dẫn tới sự nhòm ngó của người khác.
Tiền bạc không lộ ra ngoài, ở dưới quê là rất cần thiết.
Còn Cố Tại Ngôn muốn làm gì cô thật ra cũng đoán được vài phần, chỉ là suy đoán dù sao cũng là suy đoán, cô muốn nghe xem Cố Tại Ngôn nói như nào.
“Ta muốn…”
“Ly, cứu mạng---”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT