“Cảm ơn Nhiêu quản gia, chỉ là chuyện ngày hôm nay không làm phiền ông.” Lưu Ly khéo léo từ chối đề nghị muốn giúp đỡ của Nhiêu gia.
Vốn tưởng rằng Nhiêu quản gia ít nhiều sẽ có một chút không vui, nhưng không ngờ Nhiêu quản gia chỉ mỉm cười: “Lưu nương tử cần lúc nào, có thể tìm lão gia chúng tôi lúc đó.”
Đối với lời này, Lưu Ly không tiếp, cũng không biết tiếp như nào, bèn mỉm cười cho qua.
Lúc này Lưu Ly không biết, một chuỗi phản ứng của cô ngược lại khiến Nhiêu quản gia đánh giá cao cô hơn.
Dù sao, Nhiêu gia ai cũng muốn dựa vào, nhưng Lưu nương tử trước mắt này lại không hề có ý như vậy, ông ta nhìn cũng cảm thấy có vài phần mới lạ, cũng khó trách lão gia tử nguyện ý nể mặt cô.
Sự từ chối của Lưu Ly vốn khiến Lưu Kim Vĩ thở phào, nhưng câu nói đằng sau của Nhiêu quản gia lại khiến trong lòng Lưu Kim Vĩ căm hận.
Có người của Nhiêu gia này ở đây, xem ra hôm nay hắn không có kết quả tốt rồi.
Nghĩ như vậy, Lưu Kim Vĩ nhìn mọi người của Lưu gia với vẻ mặt khó coi: “Nếu cô ta và nhà chúng ta không có quan hệ gì, bữa tiệc này không ăn cũng thế, đi thôi.”
Nói xong, Lưu Kim Vĩ phất tay áo đi về phía cửa.
Chỉ là khi đi qua Lưu Ly, ánh mắt âm hiểm liếc nhìn Lưu Ly.
Thấy cháu ngoan của mình đã đi rồi, tuy Lưu lão thái không cam nguyện, nhưng lời của cháu ngoan bà ta đều luôn nghe theo, cho nên cũng không hàm hồ.
“Đi đi đi, bữa tiệc rách của đồ vô ơn này chúng ta không thèm.”
Lưu lão thái lên tiếng, biểu cảm trên mặt của những người khác của Lưu gia khác nhau, không ai muốn đi vào lúc này, dù sao có đồ ăn ngon đầy nhà như vậy?
Thấy mọi người của Lưu gia ai ai cũng như vậy, Lưu lão thái đâu thể không biết rõ trong lòng bọn họ đang nghĩ gì, vì vậy lạnh lùng mở miệng: “Còn không đi thì ở lại đừng trở về nữa.”
Cháu ngoan của bà ta cũng không thể ăn được đồ tốt, những kẻ rách nát này muốn ăn sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Quả nhiên, lời này của Lưu lão thái vừa dứt, người của mấy phòng đều đơ ra, trong đáy mắt tràn ngập sự thất vọng, nhưng không ai dám phản bác Lưu lão thái, dù sao bọn họ không muốn vì một miếng thịt mà bị đuổi khỏi Lưu gia.
Đối với hiệu quả như này Lưu lão thái rất hài lòng, nhưng lúc này Lưu Vượng Vĩ khóc quấy: “Á, cháu không đi, cháu không đi, cháu muốn ăn thịt, cháu muốn ăn thịt…”
Vừa quấy khóc, Lưu Vượng Vĩ vừa nằm ra đất lăn ra lăn lại ăn vạ, dáng vẻ bất luận như nào cũng muốn ở lại ăn thịt, không bao lâu thì quần áo vốn không sạch sẽ trên người Lưu Vượng Vĩ đã càng bẩn hơn.
Tiêu thị thấy mẹ chồng nhà mình nhìn qua, bèn kéo tay của Lưu Vượng Vĩ, vừa mắng mỏ: “Vượng Vĩ con đừng khóc nữa, nói cái gì đây cũng là tiệc tân gia của nhà tỷ tỷ con, tỷ tỷ của con sẽ không không cho con ăn thịt.”
Tiêu thị này thật sự là da mặt đủ dày, đã nói cắt đứt quan hệ rồi, nhưng lúc này lại vẫn mở miệng nói Lưu Vượng Vĩ là đệ đệ của Lưu Ly.
Nếu đổi thành người khác, Tiêu thị nói ra lời này, vậy tất nhiên sẽ nể mặt mà cầm một bát thịt cho Lưu Vượng Vĩ mang về.
Nhưng đợi một lúc Lưu Ly lại không hề có phản ứng gì, Tiêu thị nhìn Lưu Ly, lại vừa hay chạm vào ánh mắt cười như không cười đó của Lưu Ly.
“Ăn ăn ăn, cũng không sợ ăn chết cháu, cái đồ không ra gì trong đầu chỉ biết tới thịt, còn không mau cút trở về?” Lưu lão thái vốn không lên tiếng, cũng là muốn đợi thịt, dù sao cầm về nhà còn có thể chia cho cháu ngoan của bà ta một phần.
Nhưng Lưu Ly không có động tác, lần đợi này ngược lại đợi tới mức bà ta mất hết mặt mũi, bèn bắt đầu mắng mỏ.
Tiêu thị không dám ngây ra nữa, kéo Lưu Vượng Vĩ đi.
Cũng không biết vô tình hay hữu ý, nhóm người Lưu gia vừa đi tới cửa lớn, Trương Trần Thị bèn hô một tiếng “ăn cơm”.
Nhóm người của Lưu gia chỉ cảm thấy mùi thơm của thịt càng nồng hơn, nhưng không ai dám dừng lại, trong lòng bọn họ tràn ngập oán niệm.
Đám người của Lưu gia như nào, Lưu Ly không quan tâm.
Đợi sau khi đám người của Lưu gia đi, Lưu Ly bèn lau lại một lần chiếc bàn trong phòng khách, lúc này mới mời đám người Âu Dương Diệp còn cả trưởng thôn Trương Cao Ân vào chỗ.
Mới đầu Trương Cao Ân đương nhiên từ chối, dù sao ông ta chỉ là trưởng thôn một thôn, nhưng người trên bàn đó không phú thì quý, ông ta có tư cách gì chứ?
Nhưng Lưu Ly lại nói: “Ông là trưởng thôn một thôn, lại là trưởng bối, nếu ông không thể ngồi, ai còn có thể ngồi chứ?”
Trương Cao Ân thấy Lưu Ly kiên trì, cũng không từ chối nữa.
Vốn Lưu Ly còn muốn đám người thím Trần vào ngồi cùng, nhưng bọn họ nói cái gì cũng không chịu, Lưu Ly bèn không cưỡng cầu.
Cuối cùng đợi tới lúc lên đồ ăn rồi.
Đồ ăn ở bàn bên ngoài đã được lên trước, gà vịt thịt cá đều có, vừa lên bàn thì được tranh nhau kịch liệt.
Nhưng dù là như vậy, đợi khi Lưu Ly bê đồ ăn trên bàn chính lên, mọi người vẫn bị mùi thơm thu hút.
Sự thu hút này lập tức cảm thấy thịt trong tay không thơm nữa.
Trong lòng các thôn dân ít nhiều cũng sẽ có oán trách sự đối đãi khác biệt quá mức rõ ràng của Lưu Ly, nhưng có chuyện của Lưu gia ở ngay trước mắt, bọn họ cho dù oán trách cũng chỉ dám giữ ở trong lòng.
Vào lúc này, các bàn lại được bê lên một món mới.
Mùi thơm đó…
Người phản ứng chậm vẫn đang ngửi mùi, người phản ứng nhanh thì đã cầm đũa lên nhanh chóng gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng.
“Ngon, tôi trước giờ chưa từng ăn đồ ăn ngon như này, hôm nay đáng rồi!”
Có người hô lên một tiếng, sau đó nhanh chóng gắp tiếp.
Chỉ là lần này không ai còn ngây ra nữa, tất cả đều dùng tốc độ nhanh chóng bắt đầu tranh đồ ăn.
Bên ngoài vì một đĩa đồ ăn mới thêm, mọi người tranh giành rất vui vẻ.
Mà trên bàn chính, Âu Dương Diệp nhìn một cái đĩa nhỏ được bày sẵn thịt đầy tinh tế có ở trước mặt mọi người: “Phu nhân món ăn này làm như nào, sao lại thơm như vậy?”
Hắn mở quán rượu lâu như vậy, vẫn chưa từng thấy món ăn thơm như này.
Đương nhiên, khi hỏi Âu Dương Diệp còn đang nhét một miếng vào trong miệng của mình, mùi vị ăn vào trong miệng đó khiến trong mắt hắn lập tức hiện ra bốn chữ ‘cơ hội kinh doanh’.
Mà lúc này không chỉ có Âu Dương Diệp, dù là người khác cũng đều có vẻ sửng sốt, Nhiêu quản gia bèn mở miệng nói: “Không biết món ăn này Lưu nương tử tên là gì, có còn không? Tôi muốn mang về cho lão thái gia nếm thử.”
Lão thái gia nhà ông ta là người háu ăn, thích nhất ăn những món ăn vừa tươi mới vừa ngon kiểu như này.
“Ly, ta chỉ nghĩ cô vẽ giỏi, ngược lại không ngờ cô nấu ăn cũng rất giỏi.” Cẩm Nương cũng có vẻ bất ngờ.
Mùi vị hương sắc của cả bàn ăn này đều đủ cả, nàng ta nhìn cũng cảm thấy kỳ lạ, ăn vào thì chính là trải nghiệm trước nay chưa từng có.
Thật sự, ngon tới mức muốn nuốt cả lưỡi của mình luôn.
Trừ những món ăn không biết tên với vị cay tê khó nói kia, những miếng thịt cắt lát thoang thoảng hương trước mắt càng khiến nàng ta thích.
Phản ứng của mọi người nằm trong dự liệu của Lưu Ly, thấy có người hỏi, Lưu Ly trực tiếp giải thích: “Món ăn thơm ngon này tên là món kho, là món ăn mới tôi mới làm.”
Món kho, người từng ăn đồ ăn ngon ở hiện đại đều rất thích, huống chi là những người chưa từng tiếp xúc?
Sau đó Lưu Ly giới thiệu các món ăn khác, trừ mấy món chay trong danh sách, những món khác đều là món ăn có khẩu vị nặng.
Rõ ràng đã vào cuối thu, nhưng người của bàn chính lại ăn tới toát đầy mồ hôi, nhưng khách chủ đều vui.
Chỉ là đợi khi tan tiệc, Tôn lão và vợ chồng Ngô Văn Trác không có ở lại lâu đã rời đi luôn, ngược lại Âu Dương Diệp và Nhiêu quản gia đều ở lại.
Âu Dương Diệp ở lại nằm trong dự liệu của Lưu Ly, nhưng Nhiêu quản gia ở lại thì lại khiến Lưu Ly rất bất ngờ.
“Nhiêu quản gia còn có gì phân phó sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT