Chỉ thấy lúc này, có hai người khiêng một cái rương đỏ rất to đi vào.

Mà sau hai người còn có nối đuối rất nhiều người đi vào, trong tay những người này không phải khiêng rương thì là cầm đồ, mà đồ vật đều được bọc bằng vải đỏ.

Cái này, sao trông giống sính lễ vậy?

Khi mọi người sửng sốt, Cố Tại Ngôn mở miệng: “Các vị hương thân cũng thấy rồi, tuy ta và Ly 5 năm trước thành thân dưới sự chứng kiến của người làm chứng, đã làm hôn thư, nhưng tiếc là có vài người luôn không muốn thê tử của ta được yên, hôm nay ta nhân lúc làm tiệc tân gia bổ sung sính lễ, thuận tiện thông báo với mọi người mùng 6 tháng sau chính là ngày ta và Ly tổ chức hôn lễ ở thôn Đại Vĩ, đến lúc đó mời mọi người đến uống rượu.”

Cố Tại Ngôn vừa nói ra lời này, các thôn dân đầu tiên là kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, vội vàng chúc mừng cho Lưu Ly và Cố Tại Ngôn.

Mà đối mặt với sự ồn ào trước mắt, Lưu Ly lại sững sờ chưa hoàn hồn lại.

Bọn họ không phải thành thân giả sao? Sao làm long trọng nhiều sính lễ như vậy?

Còn nữa, mùng 6 tháng sau cô sẽ thành thân sao? Bản thân cô sao không biết.

Tuy trước đó là chuẩn bị ở trước mặt mọi người bái đường thành thân một lần, dùng việc đó cho hai đứa trẻ danh phận, nhưng từ sau khi Cố Tại Ngôn lấy ra hôn thư cũ, cô không phải đã loại bỏ ý nghĩ này rồi sao?

Hôn thư cũng có rồi, vậy thì có bái đường hay không hình như cũng không quan trọng nữa, là như vậy... nhỉ?

“Tại Ngôn à, không ngờ ngươi bảo ta giấu ngày là vì ngày hôm nay, ngươi thật là có lòng.” Trương Cao Ân vẻ mặt hài lòng, sự oán trách Cố Tại Ngôn trước kia không xuất hiện đã không còn nữa.

Lưu Ly: “...” Chuyện gì vậy?

Sao giống như trưởng thôn gia gia cũng biết mùng 6 tháng sau cô sẽ thành thân thế? Chỉ có đương sự như cô không biết sao?

“Ly à, trước đó khi Tại Ngôn ở thôn Điệp Gia không phải là muốn nhờ ông giúp chọn ngày tốt hay sao? Bởi vì chuyện của đứa trẻ Bình Bình mà trì hoãn cho nên mãi chưa chọn được, trước đó Tại Ngôn bèn tìm ông xem, ông cảm thấy mùng 6 tháng sau vừa hay đẹp, bèn làm chủ quyết định cho hai đứa.”

Trương Cao Ân thấy Lưu Ly vẫn còn chưa hoàn hồn, chỉ coi cô là bị hạnh phúc đến đột ngột làm cho choáng váng, cho nên vui vẻ giải thích.

Lưu Ly: “...”

Lẽ nào lời lúc đầu Cố Tại Ngôn nói ở thôn Điệp Gia không phải là lời nói ngoài miệng, để chặn miệng của những người kia sao?

Tại sao Cố Tại Ngôn còn thật sự đi tìm trưởng thôn chọn ngày? Không phải đã có hôn thư giả rồi sao?

Tuy luôn khuyên bản thân đừng coi là thật, những thứ này đều là diễn kịch, nhưng lúc này, Lưu Ly lại bỗng dưng cảm thấy hô hấp của mình có hơi gấp gáp, tốc độ của nhịp tim cũng tăng nhanh, trong ánh mắt nhìn Cố Tại Ngôn lại mang theo vài phần mờ mịt.

Lúc này, cô hình như có chút xem không hiểu rồi.

“Ly à, cháu rể thật là có lòng, những sính lễ này lát nữa bà kêu người khiêng vào nhà tổ, đợi mùng 6 tháng sau, cháu xuất giá từ nhà tổ của chúng ta, bà nhất định sẽ gả cháu đi thật vẻ vang!”

Khi Lưu Ly còn chưa hoàn hồn từ trong cơn sửng sốt, Lưu Trần Thị bèn đứng ra nói như vậy.



Vừa nói xong thì không hề che đậy sự tham lam của bà ta, chạy về phía chiếc rương lớn đầu tiên kia.

Khi người khác còn chưa phản ứng lại, Lưu Trần thị đã giật tấm vải đỏ phủ trên chiếc rương xuống, mở nắp.

Chiếc rương đầu tiên đó là do hai đại hán khiêng vào, nhìn rất nặng, vốn các thôn dân đều tò mò bên trong đó là gì, thấy hành vi này của Lưu Trần thị thì đều nghển cổ lên nhìn.

Cái này không nhìn thì thôi, nhìn một cái thì thật sự giật mình.

Đó vậy mà một rương ngân lượng, trắng lấp lánh, bày ngay ngắn ở đó.

Cái này... cả một rương, phải có bao nhiêu?

Gần như trong nháy mắt, ánh mắt các thôn dân nhìn người của Lưu gia đều mang theo sự ngưỡng mộ và đố kỵ.

Nhiều ngân lượng như vậy làm sính lễ, cảnh tượng này chưa từng thấy.

Đừng nói mọi người, ngay cả Lưu Ly cũng chưa từng thấy một rương lớn ngân lượng như này.

Chỉ là mọi người thì ngưỡng mộ đố kỵ, mà cô thì lại vạch đen đầy mặt.

Đã nói tiền tài không được lộ ra, giờ ngang nhiên khiêng một rương ngân lượng như này tới không phải là gọi trộm hay sao?

Lưu Ly vô thức nhìn sang Cố Tại Ngôn, lại thấy Cố Tại Ngôn nhìn mình với ánh mắt sâu thẳm, ánh mắt đó khiến Lưu Ly cảm thấy, Cố Tại Ngôn là muốn kiếm chuyện.

Dù sao, ấn tượng mà Cố Tại Ngôn cho cô không phải là một người không cẩn trọng như vậy.

Nghĩ tới đây, Lưu Ly chuẩn bị yên lặng quan sát.

Mà Lưu Trần thị bị một rương ngân lượng sáng lấp lánh mê hoặc, lúc này cuối cùng cũng hoàn hồn.

Sau khi hoàn hồn, Lưu Trần thị mặt mày cực kỳ vui vẻ.

Cũng không xem trong các rương khác là gì nữa, trực tiếp phân phó: “Lão đại lão nhị hai đứa còn ngây ra đó làm gì? Mau, mau chuyển hết tất cả đồ này về.”

Cái này làm không nhanh, không phải sẽ bị người khác nhòm ngó hay sao?

Trong lòng trong mắt của Lưu Trần thị lúc này đều là một rương ngân lượng này, căn bản quên mất mục đích hôm nay của bọn họ là muốn chiếm nhà của Lưu Ly.

Đương nhiên, cho dù nhớ, vậy cũng không sao cả.

Đùa chứ, nhiều ngân lượng như này, bọn họ muốn xây bao nhiêu căn nhà mà không được?



Còn về chuyện bọn họ chuyển sính lễ của Lưu Ly có gì không đúng chứ?

Rất xin lỗi, Lưu Trần thị bao gồm tất cả mọi người của người nhà tổ Lưu gia đều cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên.

Đánh gãy xương còn liền gân, Lưu Ly nói thế nào cũng là cháu gái của Lưu gia, cháu gái xuất giá nhà mẹ thu sính lễ là chuyện hiển nhiên, ai dám nói không phải?

Ai dám?

Đương nhiên Cố Tại Ngôn dám.

Khi người của Lưu gia chuẩn bị chuyển sính lễ đi, Cố Tại Ngôn trầm giọng mở miệng: “Khoan đã!”

Người của nhà tổ Lưu gia dừng lại, nhìn sang Cố Tại Ngôn.

Lưu lão thái trực tiếp cười híp mắt luôn: “Cháu rể làm sao vậy? Muốn giúp chúng ta chuyển sính lễ trở về sao? Không sao, chuyện này tự chúng ta chuyển, tự mình chuyển là được.”

Ngân lượng mà, đương nhiên tự mình chuyển càng có cảm giác hơn.

Dáng vẻ vô sỉ như này của Lưu lão thái, thật sự khiến Lưu Ly không muốn nhìn.

Cô và bọn họ có quan hệ gì sao? Muốn lấy sính lễ của cô, cô đồng ý chưa?

Lưu Ly đang muốn lên tiếng, lại thấy một ánh mắt của Cố Tại Ngôn, Lưu Ly bèn hiểu ý im miệng.

“Những sính lễ này không phải cho các người.” Cố Tại Ngôn mở miệng, giọng nói vẫn lạnh lẽo như cũ.

Lưu lão thái vừa nghe thấy lời này, lập tức gương mặt tối sầm lại: “Cháu muốn lấy cháu gái của ta, sính lễ không cho ta còn có thể cho ai?”

“Tôi cho Ly sính lễ, đương nhiên bản thân Ly nhận.” Cố Tại Ngôn nói chắc nịch.

Lưu lão thái nghe vậy thì lập tức nổi giận: “Nó thu? Thu cái quỷ! Nó là con gái của Lưu gia ta, sính lễ thì cho Lưu gia ta, không có trường hợp nào xuất giá mà tân nương tự cầm sính lễ cả.”

Đó đều là tiền của bà ta, không ai cướp được!

Thái độ của Lưu lão thái đúng kiểu ai cướp tiền với bà ta thì bà ta liều mạng với người đó.

Nhưng Cố Tại Ngôn lại không trúng chiêu này.

“Theo như ta biết, nàng ấy hiện nay là một nữ hộ độc lập của thôn Đại Vĩ, không có chút quan hệ nào với Lưu gia của bà.” Cố Tại Ngôn dửng dưng nói.

Lời này vừa dứt, động tác trong tay mấy người của nhà tổ đều khựng lại, bao gồm cả Lưu Kim Vĩ, tất cả mọi người đều nhìn sang Lưu lão thái.

Lưu lão thái nghe mà cũng ngây người, sau đó mở miệng: “Vớ vẩn, Lưu Ly vẫn ở trong tông tộc của bọn ta, là người của Lưu gia bọn ta, sao có thể không có liên quan tới Lưu gia bọn ta chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play