Tuy lúc này đã là cuối thu, nhưng nhiệt độ vẫn có khoảng trên dưới 10 độ, nhưng Trương Thúy Châu giờ phút này lại bọc mình thành một cái bánh chưng.

Đánh giá đơn giản, Lưu Ly cảm thấy trên người Trương Thúy Châu khả năng mặc hai cái áo khoác, nhìn thôi trên trán cũng toát mồ hôi, nhìn cũng cảm thấy nóng tới hoảng.

Mà từ lúc cô vào cửa, Trương Thúy Châu từ đầu tới cuối đều cúi đầu, cho dù ngẩng đầu liếc nhìn cô, ánh mắt đó cũng sẽ nhanh chóng tránh đi, nhìn trông là một người rất tự ti.

Trực giác nói với Lưu Ly, Trương Thúy Châu này khả năng không phải có bệnh phụ khoa, mà có thể là bệnh khác.

“Thúy Châu, mẹ dẫn Ly tỷ của con tới rồi, con để Ly tỷ của con xem thử cho con đi.” Quân Tiểu Quyên mở miệng với Trương Thúy Châu.

Trương Thúy Châu nghe vậy, lập tức mang vẻ mặt hoảng hốt, lắp bắp nói: “Mẹ, không... không cần đâu, con...”

“Cái gì mà cần với chả không cần, trong nhà con nói có hiệu lực hay mẹ nói có hiệu lực, mẹ bảo con khám thì con khám.” Quân Tiểu Quyên nổi giận, không hề quan tâm Lưu Ly vẫn ở đây.

Sắc mặt của Trương Thúy Châu đỏ bừng, mắt ngân ngấn nước, không dám phản bác mẹ của mình, nhưng trong ánh mắt nhìn Lưu Ly lại tràn ngập sự phòng bị.

Lưu Ly: “...” Cô không đáng sợ, thật đấy.

Đối mặt với tình cảnh này, khi Lưu Ly không biết phải xử lý như nào, Quân Tiểu Quyên trực tiếp đi tới lột quần áo trên người Trương Thúy Châu ra.

Lưu Ly: “...” Đây là thao tác gì?

“Mẹ, để tự con làm, mẹ đừng lột...” Trương Thúy Châu cuối cùng cũng không chịu nổi, bật khóc.

Quân Tiểu Quyên nghe vậy thì dừng động tác, nhưng nhìn chằm chằm Trương Thúy Châu, bộ dạng nếu nàng ta bất động thì bà ta động thủ giúp.

Lưu Ly: “...” Tại sao lại có loại cảm giác nhìn gần khi tú bà thanh lâu ép gái tiếp khách vậy?

Trương Thúy Châu ở dưới sự bức ép của Quân Tiểu Quyên, chỉ đành bắt đầu cởi quần áo, chỉ là ánh mắt nhìn Lưu Ly cực kỳ oai oán.

Lưu Ly: “...” Cô là tới giúp khám bệnh, không phải tới ép gái nhà lành làm kỹ nữ.

Vào lúc Lưu Ly cực kỳ cạn lời, theo động tác cởi quần áo của Trương Thúy Châu, Lưu Ly ngửi được một mùi gì đó.

Mùi đó tỏa ra từng chút một, hơn nữa là tỏa ra từ trên người Trương Thúy Châu.

Cũng vào lúc này, Lưu Ly cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì rồi, sắc mặt lạnh nhạt, trong đầu bắt đầu tìm kiếm phương thuốc.

“Ly à, Thúy Châu nhà thím năm sau phải thành thân rồi, nhưng mùi này trên người phải chữa làm sao? Nếu mang theo mùi này tới nhà chồng, e là...” Quân Tiểu Quyên mặt mày lo lắng.

Đầu năm nay đối xử rất hà khắc với con gái, nếu không phải lo lắng con gái mình sang năm gả đi bị nhà chồng ghét bỏ, Quân Tiểu Quyên cũng sẽ không tìm tới Lưu Ly.

Cũng không phải Quân Tiểu Quyên chưa từng tìm đại phu khác, chỉ là đại phu gần đây không dám tìm, cho nên trước đây đều là lặng lẽ dẫn Trương Thúy Châu tới huyện lân cận.

Chỉ là 2 năm nay mùi trên người Trương Thúy Châu càng nồng, Trương Thúy Châu không muốn ra ngoài nữa, con người cũng càng lúc càng tự ti.

Vốn Quân Tiểu Quyên cũng muốn từ bỏ, nhưng khéo thay Lưu Ly lúc này không những chữa khỏi chân của Trương Đại Lang, còn chữa khỏi cho Trương Nhị Cẩu mà Tư đại phu cũng không chữa được, vậy nên Quân Tiểu Quyên đặt hy vọng vào Lưu Ly, hy vọng y thuật của Lưu Ly thật sự rất giỏi.



Nghĩ vậy, ánh mắt Quân Tiểu Quyên nhìn Lưu Ly càng thêm nóng rực.

“Thím, trên người thím và Lâm thúc có mùi này sao?”

Trương Thúy Châu bị hôi nách, cũng không phải là bệnh hiếm lạ gì.

Chỉ là nhìn dáng vẻ này của thím Quân, chắc là đại phu của thời đại này bó tay hết cách với chứng hôi nách này mới đúng.

Quân Tiểu Quyên nghe vậy thì lắc đầu.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Bỏ Đi, Ta Đến Gả Là Được

2. Em Là Mùa Hè Của Anh

3. Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

4. Nghịch Lý Tốc Độ

=====================================

“Hai phu thê chúng ta không có, chỉ là nghe phu quân nhà thím nói, tằng tổ phụ của ông ấy cũng từng mắc căn bệnh này.”

Lưu Ly nghe vậy thì gật đầu, hôi nách cũng có thể di truyền, mà chữa trị hôi nách thật ra cũng không khó, chủ yếu là phải loại bỏ khí nóng, điều hoà khí huyết.

Mà chữa trị hôi nách chủ yếu là cách chữa ngoài, có thể kết hợp giữa ăn uống và thuốc mỡ.

Bắt mạch cho Trương Thúy Châu, sau khi chắc chắn Trương Thúy Châu quả thật chỉ bị hôi nách bình thường, Lưu Ly mới mở miệng hỏi: “Có giấy bút không?”

“Thứ đó quá đắt tiền, nhà chúng ta không cần tới...” Quân Tiểu Quyên có hơi khó xử.

Lưu Ly: “... Được rồi, cháu tới chỗ Tư đại phu kê đơn cho thím, sau đó phối thêm chút thuốc dùng bên ngoài.”

Người bình thường trong nhà không dùng tới giấy bút, cô cũng có thể hiểu, muốn giấy bút cũng là hành vi vô thức của cô.

Nhưng lời của Lưu Ly lại khiến Quân Tiểu Quyên trợn to mắt.

“Ly, cháu có ý gì? Cháu là nói bệnh của Thúy Châu nhà thím có thể chữa sao?”

Trương Thúy Châu cũng ngước mắt nhìn sang Lưu Ly, trong mắt có ánh sáng lập lòe, nhưng rất nhanh lại ảm đạm, thiết nghĩ chắc là thất vọng quá nhiều lần, không dám ôm hy vọng quá lớn.

Nhìn biểu cảm đó của Trương Thúy Châu, trong lòng Lưu Ly đã hiểu.

Cô sẽ khiến nàng ta biết, thuốc mỡ cô điều chế nhất định có thể loại trừ bệnh của nàng ta.

Đùa chứ, cô là bậc thầy chế thuốc thiên tài, nếu ngay cả chút bản lĩnh này cũng không có, còn muốn lăn lộn kiểu gì?



“Có thể chữa không, 10 ngày sau hai người sẽ biết.”

Nói xong, Lưu Ly không ở lại nữa, rời khỏi nhà của Quân Tiểu Quyên, đi tới nhà của Tư đại phu ở sâu trong thôn.

Trên đường gặp được thôn dân, các thôn dân đều nhiệt tình chào Lưu Ly, đây là chuyện trước kia chưa từng có.

Nhà của Tư đại phu ở phía Tây của thôn, khi Lưu Ly đi, Tư đại phu đang thu dọn dược liệu.

Nhìn thấy Lưu Ly tới, Tư đại phu chỉ liếc nhìn Lưu Ly với ánh mắt phức tạp thì rời đi, tiếp tục thu dọn dược liệu của mình.

Lưu Ly không phát giác sự khác thường của Tư đại phu, chỉ nhìn Tư đại phu đang đóng gói những dược liệu đó, không khỏi nghi hoặc: “Tư đại phu, dược liệu này của ông còn chưa phơi khô, sao không phơi thêm mấy nắng nữa?”

Thuốc đông y cái gì cũng tốt, chỉ là dễ bị mốc.

Nếu không phơi khô mà cất đi, tỷ lệ bị mốc sẽ rất lớn, xử lý không tốt dược liệu đều sẽ bị hủy

Theo lý mà nói, Tư đại phu làm đại phu cả đời không thể không biết, sao lại vội vàng thu dọn những dược liệu này vậy?

Trừ phi, Tư đại phu là muốn ra ngoài, hơn nữa còn phải đi rất lâu, cho nên mới không kịp đợi dược liệu phơi khô.

Nhưng dựa theo ký ức của cô thì thấy, Tư đại phu này từ sau khi định cư ở thôn Đại Vĩ, trừ thỉnh thoảng ra ngoài khám bệnh thì chưa từng rời đi.

Nghe nói, Tư đại phu ngoài một người cháu ra thì không có người thân khác.

“Ta sắp đi rồi, những dược liệu này đương nhiên cũng phải đi theo ta.” Tư đại phu lạnh nhạt mở miệng, động tác trong tay không dừng.

Đi sao?

“Tư đại phu không định ở lại trong thôn nữa sao?” Lưu Ly nhíu mày.

Mấy thôn quanh đây chỉ có một Tư đại phu, mọi người khám bệnh đều trông chờ vào Tư đại phu.

Dù sao, thôn y tiện, hơn nữa bốc thuốc còn rẻ, người trong thôn đều quen tìm thôn y khám bệnh.

Đương nhiên, đây cũng là do y thuật của Tư đại phu không tệ, ít nhất giỏi hơn những lang trung chân đất bình thường.

Tư đại phu nghe vậy thì cười khổ: “Trong thôn này hiện nay có cô, ta nên tới nơi khác rồi.”

Khi Lưu Ly chữa khỏi cho Trương Đại Lang, Tư đại phu còn chưa cảm thấy gì.

Nhưng Lưu Ly ngay cả Trương Nhị Cẩu cũng có thể cứu sống, Tư đại phu biết y thuật của Lưu Ly ở trên ông ta.

Người trong thôn đều nghèo, tám thôn mười dặm quanh đây nguyện ý mời đại phu khám bệnh cũng chỉ có những người này, hai đại phu hoàn toàn là thừa.

Lưu Ly nghe vậy thì hơi kinh ngạc, vậy mà không ngờ Tư đại phu chuẩn bị rời đi là vì mình.

“Tư đại phu, ta không chuẩn bị dùng việc hành y để mưu sinh.” Lưu Ly mặt mày nghiêm túc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play