Kinh ngạc thì kinh ngạc, Hạng Lưu Dương vẫn là đập vang kinh đường mộc trong tay.

Lập tức, xung quanh yên lặng.

"Phạm Thị mặc dù không phải thủ phạm chính, nhưng mà không thoát khỏi liên quan đến án kiện này, có chỗ sai, đánh mười đại bản rồi tự rời đi. Chứng cứ Trương Tiến Danh lừa bán người vô cùng xác thực, theo tội đáng phạt tử tội, chọn ngày hành hình, nhưng việc này nghiêm trọng, bản quan phải báo lên hoàng thượng..."

Nói đến đây, Hạng Lưu Dương nhìn liếc qua đồ giả mạo Mục Tân Thành, cái gì cũng không nói, chỉ khoát khoát tay cho người đến dẫn người đi, rồi tuyên bố lui đường.

Tốc độ này thật sự quá nhanh, nhanh đến mức dân chúng cũng chưa kịp lấy lại tinh thần.

Mà Phạm Phương Huệ nghe mình còn phải bị ăn đánh, sợ đến mức hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

Nhưng cho dù là hôn mê, Phạm Phương Huệ vẫn bị mang xuống đánh.

Lưu Kim Vĩ cũng không theo sau xem Phạm Phương Huệ bị hành hình, mà là ngăn Lưu Ly chuẩn bị rời đi lại.

"Nhị tỷ, cho dù thế nào, chúng ta cũng vẫn là người một nhà." Lưu kim vĩ nhìn Lưu Ly, gương mặt ôn hòa vô hại.

Nhưng Lưu Ly biết rõ, người có hại nhất Lưu Gia, chính là người trước mặt này, cho nên Lưu Ly cũng không muốn có qua lại gì với hắn ta, vì vậy nhàn nhạt mở miệng.

"Mấy năm trước ta đã sớm bị Lưu Gia đuổi khỏi nhà, đã sớm không phải người một nhà với Lưu tú tài."

Nói xong câu đó, Lưu Ly không đếm xỉa đến vẻ mặt khó coi của Lưu Kim Vĩ, dắt Bình Bình đi ra ngoài.

Chỉ là đi mấy bước, Lưu Ly lại ngừng lại, quay đầu.

Lưu Kim Vĩ cho rằng Lưu Ly hối hận vừa rồi vô lễ, đang muốn mở miệng, đã thấy ánh mắt Lưu Ly lướt qua mình, nhìn người đằng sau.

"Tướng công, chúng ta về nhà đi."

Lưu Ly nói với Cố Tại Ngôn.

Bên ngoài công đường còn có rất nhiều người nhìn, Cố Tại Ngôn vừa rồi mới lấy ra "hôn thư năm năm trước", cô nếu như không quan tâm Cố Tại Ngôn dẫn Bình Bình đi, sợ là sẽ làm Lưu Kim Vĩ nghi ngờ.

Chỉ là Lưu Ly cũng không biết, một câu "Tướng công", một câu "về nhà" của cô lại nóng bỏng cả trái tim Cố Tại Ngôn, làm đôi mắt Cố Tại Ngôn nhìn Lưu Ly cũng trở nên cực nóng, có một loại cảm giác muốn lập tức ôm người vào lòng.

Bị Cố Tại Ngôn dùng ánh mắt như vậy nhìn, Lưu Ly đột nhiên cảm thấy trên mặt mình nóng lên, có một loại cảm giác chạy trối chết.

Nhưng, nhiều người nhìn như vậy, Lưu Ly cứng rắn ổn định lại bản thân mình, lại không tự chủ được cúi đầu.

Tương tác như vậy, ở trong mắt người khác, chính là một dáng vẻ cô vợ nhỏ xấu hổ nhìn tướng công nhà mình.



Chỉ là, gương mặt tướng công qua có chút quá mức đáng sợ.

Cố Tại Ngôn đi về phía Lưu Ly, lúc đi ngang qua Lưu Kim Vĩ thì thậm chí còn không cho Lưu Kim Vĩ một ánh mắt.

Đi đến trước mặt Lưu Ly, Cố Tại Ngôn đưa tay ôm eo Lưu Ly, "Ừ, chúng ta về nhà."

Lưu Ly:"..."

Nhìn liếc qua bàn tay to bên hông mình, lại ngẩng đầu nhìn vào mắt Cố Tại Ngôn, dùng ánh mắt dò hỏi: Có thể buông tay không?

Bị Cố Tại Ngôn ôm eo như vậy, cả người của cô cũng không quá tự nhiên.

Này cũng bị ôm ra ngoài, cô sợ bản thân mình ngay cả đi đường cũng không xong.

Cố Tại Ngôn lại giống như không nhìn thấy ý tứ trong mắt Lưu Ly vậy, ôm lấy Lưu Ly, dẫn theo Bình Bình xuyên qua đám người, ra khỏi cửa nha môn.

Hình ảnh như vậy, ở trong mắt mọi người thật giống một nhà ba người ấm áp, mà trong mắt Lưu Kim Vĩ, lại vô cùng chướng mắt.

Người đàn ông kia...Lưu Kim Vĩ hơi híp mắt lại, giấu đi tất cả lo lắng trong mắt.

Mà bên kia, Cố Tại Ngôn vẫn luôn mang theo hai mẹ con Lưu Ly đến trước xe ngựa mới buông tay, cái này làm Lưu Ly nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ là cho đến khi lên xe ngựa, Lưu Ly hình như vẫn cảm thấy bên hông mình có một bàn tay, loại cảm giác này làm cô đối mặt với Cố Tại Ngôn ngồi đối diện mình có chút không được tự nhiên.

Mà cách hóa giải không được tự nhiên tốt nhất chính là tìm chủ đề.

Sau khi cố gắng ổn định tâm trạng, Lưu Ly âm thầm hít sâu lại thở ra một hơi, mới nhớ đến vấn đề mình muốn hỏi lúc ở công đường.

"Trương lão gia kia vì sao khinh địch cứ cung khai như vậy?"

Dựa vào tin tức đêm hôm đó Cố Tại Ngôn cho mình, Trương lão gia này cũng không phải là một nhân vật dễ thu phục, nếu không, cũng sẽ không làm nhiều chuyện như vậy đến bây giờ mới bại lộ.

Người có đầu óc sẽ nghĩ đến chuyện này không thoát khỏi liên quan với Cố Tại Ngôn.

Cố Tại Ngôn nhìn dáng vẻ Lưu Ly có chút rõ ràng không được tự nhiên, nhưng lại cố gắng bình tĩnh tìm chủ đề, cũng không chọc thủng, chỉ nói: "Là người thì sẽ có nhược điểm."

Đương nhiên, có nhược điểm là một chuyện, đây không có nghĩa là hắn không thể cho người làm một số chuyện sống không bằng chết với Trương Tiến Danh kia.

Nếu muốn bắt lấy tử huyệt của một người, nhất định phải tìm ra được một nhược điểm của người đó, nhưng mà nếu muốn làm một người ngoan ngoãn nghe lời, vậy thì phải để người đó trải qua một lần tuyệt vọng sống không bằng chết.

Điểm ấy, hắn sẽ không nói với Lưu Ly.



Nghe vậy, Lưu Ly kinh ngạc.

Cô cho rằng Trương Tiến Danh là bị Cố Tại Ngôn nghiêm hình bức cung đấy!

Dù sao cô có thể thấy rõ, lúc Trương Tiến Danh nhìn Cố Tại Ngôn đeo mặt nạ thì ánh mắt lại vô cùng sợ hãi.

"Vậy nhược điểm của ông ta là gì?'

Người có thể làm giàu từ buôn người, có thể nói là vô cùng hung ác rồi, người như vậy còn có thể có nhược điểm gì?

"Ông ta có một đứa con trai, ba tuổi." Cố Tại Ngôn lời ít ý nhiều.

Lưu Ly nghe vậy, nghĩ đến đại bá nương của cô lúc trước nói Trương lão gia từng có hai đời vợ, nhưng mà không để lại đứa con nào.

Xem ra Trương Tiến Danh này làm nhiều việc trái lương tâm, cho nên có con cũng không dám cho khoe ra ngoài.

Sợ là Trương Tiến Danh thế nào cũng không ngờ được bí mật này lại bị Cố Tại Ngôn tìm được, khó trách ông ta có thể ngoan như vậy.

"Anh chuẩn bị làm thế nào đứa bé kia?" Lưu Ly nghi hoặc.

Xem trong tiểu thuyết phim truyền hình, bình thường cũng chú ý nhổ cỏ tận gốc, nhưng đây là một đứa bé ba tuổi, Cố Tại Ngôn thật sự ra tay sao?

"Đứa bé kia cũng không biết cha đẻ là ai, chỉ do vú em chăm sóc, bình thường Trương Tiến Danh sẽ cho người đưa tiền qua." Cố Tại Ngôn giống như là nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Lưu Ly, giải thích: "Cho nên đưa đi là được."

Mặc dù hắn sát phạt quyết đoán, nhưng cũng không phải là một người lạm sát kẻ vô tội.

Với chuyện này, Lưu Ly nhẹ nhàng thở ra.

Không tiếp tục xoắn xuýt với vấn đề này, sự không được tự nhiên trong lòng Lưu Ly cũng tiêu tán lúc nào không hay, ngược lại làm cô nhớ đến một vấn đề khác.

"Anh vì sao muốn bỏ qua cho người Lưu Gia?" Lưu Ly nhìn Cố Tại Ngôn đặt câu hỏi, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào của Cố Tại Ngôn.

Theo lý thuyết, Phạm Phương Huệ có thể thoát thân, đó cũng là vì chứng cứ không đủ, cho dù bỏ qua, vậy cũng có thể là Hạng Lưu Dương bỏ qua, mà không liên quan đến Cố Tại Ngôn.

Nhưng Lưu Ly lại cố ý hỏi như vậy.

Mặc dù Cố Tại Ngôn không nói gì, mà tương tác qua lại với Hạng đại nhân kia cũng vô cùng bí mật, nhưng đến cùng vẫn không phải là không chút dấu vết.

Cho nên Lưu Ly có một suy đoán to gan, nghĩ rằng thân phận địa vị của Cố Tại Ngôn có phải là con trên Hạng đại nhân kia, Hạng đại nhân kia phán quyết vụ án này, thật ra là dựa vào ý nguyện của Cố Tại Ngôn.

Nếu thật sự thế, vậy Cố Tại Ngôn có thân phận gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play