“Các đại nhân, bọn chúng đang vu oan giá hoạ. Bổn Hầu trước giờ chưa từng làm những chuyện này. Xin Các đại nhân minh xét.”

Ngay khi Cát Thành Đông không biết phải làm gì, thì Mục Tân Thành đã mở miệng, khi nói ra những lời này, sắc mặt của Mục Tân Thành hung tợn nham hiểm, thân hình thẳng tắp, giữ tư thái cao cao tại thượng.

Cát Thành Đông xuôi theo, lập tức phụ hoạ: “Đúng vậy, chắc chắn bọn chúng đang vu oan giá hoạ, người đâu, lôi những người này ra, mỗi người đánh năm mươi đại bản, bản quan muốn xem thử bọn chúng có nói thật không.”

Ngay khi Cát Thành Đông vừa dứt lời, vẻ mặt của tất cả những người đang quỳ trong công đường đều thay đổi.

Đánh năm mươi đại bản thì còn đường sống à?

Sắc mặt Lưu Ly cũng sa sầm xuống, xem ra vị tri phủ này muốn bao che trắng trợn.

“Bổn quan không biết là Các Tri Phủ lại kết ấn thế này đấy.”

Mọi người lần theo tiếng nói, nhìn thấy một người đàn ông trạc ba mươi tuổi, mặc quan phục thêu hình sư tử, sải bước đi vào.

Nhìn thấy người tới, vẻ mặt của Cát Thành Đông và Mục Tân Thành đều thay đổi.

Cát Thành Đông sững sờ một lúc, sau đó nhanh chóng bước ra khỏi cái án, hành lễ với người tới.

“Hạ quan ra mắt tuần phủ đại nhân.”

Người đến là Hạng Lưu Dương, tuần phủ phụ trách hai châu Ung và Lương.

Hạng Lưu Dương lạnh lùng liếc nhìn Cát Thành Đông, sau đó lướt qua Cát Thành Đông, bước đến sau án và ngồi xuống.

Cát Thành Đông run rẩy vì sợ hãi, bị doạ tới mức toát mồ hôi lạnh, nhưng chỉ có thể duy trì tư thế hành lễ.

Hạng Lưu Dương dường như đã quên mất Cát Thành Đông, hắn nhìn xuống sảnh đường, liếc nhìn một vòng những người đang đứng, rồi nhìn thẳng vào Lưu Ly.

Quả thật là thiên tư tuyệt sắc.

Nhưng, một nơi như kinh thành mỹ nữ thế nào mà chẳng có? Nếu chỉ dựa vào khuôn mặt này thì cô gái này không đủ để khiến vạn tuế ra hoa được, nói ra hắn cũng chẳng tin.

Hạng Lưu Dương nhìn chằm chằm Lưu Ly, như thể muốn thấy rõ điều gì đặc biệt ở Lưu Ly.

Chỉ là ánh mắt của Hạng Lưu Dương quá tập trung nên một lúc sau, hắn liền cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Khi ngước nhìn lên, hắn liền nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Cố Tại Ngôn.

Nghĩ đến những gì đã trải qua khi nhìn thấy ánh mắt đó lần trước, Hạng Lưu Dương không khỏi rùng mình, đúng là ác mộng của hắn!

Hắn chỉ tò mò người phụ nữ như thế nào mới khiến vị kia sốt ruột sai người thúc giục hắn qua đây, chứ không hề có ý gì khác, càng không có ý cạy góc tường...

Hạng Lưu Dương trong lòng khóc không ra nước mắt, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra gì, ngồi thẳng lưng, dời mắt khỏi Cố Tại Ngôn nhìn đám người đang quỳ gối trước mặt: “Ai là người tố cáo?”

Giọng nói nghiêm nghị khiến người ta cảm nhận được quan uy cực lớn.



Chỉ là lúc này ánh mắt của Hạng Lưu Dương không dám nhìn vào trên người Lưu Ly, hắn sợ lỡ bất cẩn có ai đó lại ghét mình, sau đó tự nhiên mình sẽ có thêm nhiệm vụ bất khả thi nào đó một cách khó hiểu.

Lưu Ly đương nhiên cảm nhận được ánh mắt của Hạng Lưu Dương lúc nãy nhìn mình, nhưng Hạng Lưu Dương rất giỏi che giấu cảm xúc, vì vậy Lưu Ly không nhận thấy điều gì bất thường.

Nghe câu hỏi của Hạng Lưu Dương, Lưu Ly đáp: “Hồi đại nhân, là dân phụ.”

Tầm mắt của Hạng Lưu Dương dừng ở trên người Lưu Ly một lát, sau đó nhanh chóng dời đi, nhưng khi ánh mắt quét qua, Hạng Lưu Dương nhìn thấy Bình Bình ở bên cạnh Lưu Ly, vẻ mặt kinh ngạc run rẩy.

Lo lắng bị người khác nhìn thấy sơ hở, Hạng Lưu Dương dùng năng lực tự khống chế cực mạnh của mình để không bộc lộ sự kinh ngạc trong lòng.

Hóa ra là như vậy, hầy…chẳng trách…

Hạng Lưu Dương không dám dây dưa nữa, nhanh chóng nói: “Oan tình của ngươi và lệnh công tử bổn quan có nghe qua, các ngươi đã phải chịu sợ hãi. Lần này không cần quỳ xuống, chỉ cần đứng trả lời.”

Cho hắn ta mười lá gan, hắn ta cũng không dám để cô gái và đứa bé đó quỳ xuống, trừ khi hắn ta chê mình sống lâu quá.

Nghĩ như vậy, Hạng Lưu Dương nhìn về phía người chê mạng mình sống lâu quá Cát Thành Đông, trong mắt có chút thương hại: “Cát Đại Nhân sao còn đứng đó? Ngồi xuống nghe xử án.”

Cát Thành Đông: “…” Ông ta muốn đâm chọc đúng không?

Còn Lưu Ly thì sững sờ khi nghe tin mình không cần quỳ.

Vậy cũng được à?

Nhưng mà Lưu Ly đương nhiên rất vui vẻ vì không cần quỳ xuống, bèn túm lấy Bình Bình cảm tạ Hạng Lưu Dương, sau đó đứng dậy.

Trên công đường chỉ có hai mẹ con họ đứng, Lưu Ly có cảm giác như hạc đứng giữa bầy gà.

Cảm giác này...ừm, sảng khoái không thể giải thích được.

Hạng Lưu Dương không quan tâm Cát Thành Đông có ngồi xuống hay không, nhìn về phía Quảng An Hầu Mục Tân Thành.

“Hầu gia, Nhiếp Chính Vương đưa người tới đây để giúp người tu thân dưỡng tính. Sao Hầu gia có thể làm điều sai trái như vậy? Ngươi đã phụ tấm lòng khổ tâm của Nhiếp Chính Vương rồi.”

Hạng Lưu Dương nở nụ cười giả tạo, giọng điệu cũng đầy ẩn ý.

Ngay khi Mục Tân Thành nghe thấy ba chữ “Nhiếp Chính Vương”, sắc mặt ông ta trở nên khó coi.

Được chỉ định đến một nơi xa xôi như vậy, còn tước đi thực quyền của ông ta, thì ông ta có khổ tâm gì?

So với trừng phạt chẳng khác là bao!

“Hạng Đại Nhân, ăn thì có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy được.” Mục Tân Thành nghiến răng, giọng điệu đe dọa.

Ông ta là em trai ruột của hoàng hậu, chẳng lẽ còn sợ một tuần phủ nhị phẩm sao?

Hạng Lưu Dương lắc đầu cười như có như không: “Có vẻ Hầu gia chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”



Nói xong, Hạng Lưu Dương nhìn về phía cửa.

Ánh mắt mọi người đều theo Hạng Lưu Dương nhìn ra cửa, chẳng lẽ còn có chứng cớ khác sao?

Ngay khi mọi người đang nghĩ như vậy, một vài người đã bị áp giải lên.

Trong số những người này có hai bác gái hầu hạ trong biệt uyển của Mục Tân Thành, còn có hai thân tín của ông ta, càng khiến Mục Tân Thành vừa giận vừa sợ là trong đám người này còn có con trai ông ta, con trai duy nhất của ông ta.

“Kỳ Nhi, con sao rồi? Họ tra tấn con à?”

Mục Tân Thành chạy đến bên cạnh Mục Nhậm Kỳ với vẻ mặt lo lắng.

Ông ta hiện tại đã gần bốn mươi tuổi, mà dưới gối ông ta chỉ có một đứa con trai, thậm chí còn không có nổi một đứa con gái, đương nhiên cưng chiều vô cùng.

Nhưng một con trai được ông ta cưng chiều như vậy mà hiện tại sắc mặt uể oải, ánh mắt trống rỗng, như thể bị đả kích lớn vậy, đúng thật muốn khoét tim ông ta mà.

“Hầu gia đừng hiểu làm, người của bổn quan không làm gì nó cả.” Hạng Lưu Dương bình tĩnh nói.

Thấy Mục Tân Thành không ổn, Hạng Lưu Dương mới tốt bụng giải thích: “Hầy, lệnh công tử không biết đam mê cái gì mà đứng đợi ở Tiểu Quan Quán mấy ngày, một hơi gọi tám tiểu quan, người bình thường nào chịu được.”

Ngay khi Hạng Lưu Dương vừa dứt lời, cả công đường nín thinh.

Tiểu Quan Quán? Tám tiểu quan?

Trời đất quỷ thần ơi!

Bọn họ cảm thấy mình đã nghe được gì đó kinh khủng lắm.

Sau khi Mục Tân Thành nghe thấy điều này, hốc mắt như muốn nứt ra.

Ông ta vốn ăn chơi trác táng, vừa nghe những lời của Hạng Lưu Dương, còn gì không hiểu nữa?

Con trai ông ta đã bị đối xử không như một con người.

Chẳng lẽ thật sự là quả báo?

Không! Nhất định là đám người này hại nó!

Mục Tân Thành hai mắt đỏ hoe, tức giận nhìn Hạng Lưu Dương, trong mắt không che giấu được sát ý.

Những người hại con của ông ta, đáng chết!

Đợi ông ta giết Hạng Lưu Dương, ông ta sẽ khiến tất cả những người ở đây chôn cùng.

Chỉ có cách này, mới không ai biết chuyện gì đã xảy ra với con trai ông ta.

Dưới tình trạng đánh mất lý trí, Mục Tân Thành phi người lên, không biết từ đâu lấy ra một con dao găm, đâm về phía Hạng Lưu Dương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play