Cố Tại Ngôn dừng bước, hắn xoay người nhìn về phía Nhật Thiên với ánh mắt sắc bén, nhưng vẫn nhíu mày không nói gì.
Hắn không hề nghi ngờ việc Nhật Thiên đã từng gặp Lưu Ly.
Nhưng khác với Tại Lâm, tính cách của Nhật Thiên thiên về chín chắn, hắn sẽ không nói một sự thật mà ai cũng biết một cách nghiêm túc như vậy.
Nếu như đã nói, vậy có nghĩa rằng lời này của Nhật Thiên có ý nghĩa sâu xa.
Thấy chủ nhân nhìn về phía mình, Nhật Thiên không tránh khỏi tầm mắt của hắn mà hỏi Cố Tại Ngôn với vẻ mặt nghiêm túc: “Chủ nhân có nhớ lần bị ám sát ở Dự Châu năm năm trước không?”
Vẻ mặt Cố Tại Ngôn trở nên lạnh lẽo khi nghe thấy Nhật Thiên nhắc đến chuyện ở Dự Châu.
Chuyện ở Dự Châu là sự sỉ nhục đối với hắn.
Năm đó hắn đến Dự Châu để làm việc, con gái của Dự Vương, quận chúa Vân An, Tống Linh Lung đã đi theo hắn.
Ban đầu hắn cũng không biết, nhưng sau đó lại trùng hợp bắt gặp Tống Linh Lung gặp khó khăn.
Tuy hắn không thích quận chúa nhõng nhẽo như Tống Linh Lung, nhưng dù nói thế nào thì Tống Linh Lung cũng là người của hoàng thất, hơn nữa năm đó Dự Vương cũng từng giúp đỡ hắn, vậy nên con gái của Dự Vương xảy ra chuyện, hắn không thể không quan tâm.
Chỉ không ngờ, Tống Linh Lung dám mua chuộc người bên cạnh bỏ thuốc hắn.
Nếu hắn không phát hiện kịp thời…
Ánh mắt lạnh lẽo của Cố Tại Ngôn liếc về phía Nhật Thiên, tốt nhất hắn nên chuẩn bị lý do cẩn thận, nếu không kể cả Nhật Thiên có là thuộc hạ đắc lực nhất của hắn, Cố Tại Ngôn cũng sẽ không nhẹ nhàng tha thứ cho hắn.
“Chủ tử, hôm ấy người giải độc cho ngài…” Nhật Thiên hơi do dự, nhưng hắn vẫn nói: “Rất có thể chính là Lưu nương tử.”
Hắn biết nhiều hơn Tại Lâm một chút. Hắn biết được năm năm trước Lưu Ly chưa kết hôn đã có thai, hơn nữa không biết rõ ai là cha của đứa bé.
Chỉ có điều hắn không liên tưởng Lưu Ly với người phụ nữ đó.
Dù sao Lưu Ly cũng quá khác người phụ nữ có nhan sắc đẹp truyệt vời trước kia.
Mãi cho đến hôm qua, khi nhìn thấy dung nhan gần hồi phục của Lưu Ly, sáng nay lại trông thấy gương mặt Bình Bình với khoảng cách gần, hắn mới có suy nghĩ rằng hai người là một.
Khớp thời gian, người cũng phù hợp, thứ duy nhất không khớp là địa điểm.
Năm năm trước, Lưu Ly là một cô bé trong một thôn nhỏ như thôn Đại Vĩ, sao lại đến Dự Châu?
Bởi vì vừa nghĩ thông điều này, nên dù lâu như thế Nhật Thiên vẫn chưa nói.
Nhưng Nhật Thiên cũng hiểu rõ, không thể không nói ra chuyện này.
Cố Tại Ngôn nghe Nhật Thiên nói, bình tĩnh như hắn, chấn trụ.
Người vào năm năm trước... Là Lưu Ly?
Sao có thể được cơ chứ?
Cố Tại Ngôn không bao giờ muốn nhớ lại chuyện năm năm về trước.
Thậm chí có thể nói, hắn chẳng nhớ chút nào về những chuyện xảy ra năm năm về trước.
Chỉ sau khi tỉnh lại, hắn biết đã xảy ra chuyện gì đó, vốn dĩ ban đầu hắn chỉ nghĩ rằng thuộc hạ làm việc không cẩn thận, nên để cho người phụ nữ Tống Linh Lung kia thành công.
Nhưng Nhật Thiên lại nói điều đó với hắn.
Khi hắn sắp tẩu hỏa nhập ma vì tác dụng mạnh mẽ của thuốc, đúng lúc đó, Nhật Thiên lại nhặt được một người phụ nữ cũng đang hôn mê vì bị trúng độc.
Nhưng sau đêm đó, cô lại biến mất không một dấu vết.
Hắn từng phái người đi tìm, nhưng lại không thấy dấu vết, dần dần hắn cũng không tìm nữa.
Còn về Tống Linh Lung, hắn đã ném thẳng nàng ta vào am ni cô thanh tu một năm.
Lý do khiến cho hắn nương tay, cũng chỉ vì ân tình mà trước kia Dự Vương giúp đỡ hắn.
Thế nhưng, Nhật Thiên lại nói, người phụ nữ năm ấy là Lưu Ly sao?
Sao lại có thể chứ?
Kể cả có cưỡi ngựa đi cả ngày lẫn đêm thì cũng phải mất sáu ngày đến đi từ thôn Đại Vĩ đến Dự Châu.
Kể cả không nói đến chuyện khoảng cách, nếu người phụ nữ ngày trước là Lưu Ly, sao Lưu Ly lại bị trúng độc sau đó bị Nhật Thiên nhặt được? Sau khi xong việc sau cô có thể rời khỏi đó trong tình huống mà mấy người Nhật Thiên không hay biết?
Nhưng, Cố Tại Ngôn biết, Nhật Thiên không dám nói dối.
Nhưng nếu Nhật Thiên không nói dối, e rằng vậy chuyện lúc trước có gì đó kỳ quái.
Chỉ trong một khoảnh khắc, Cố Tại Ngôi đã rà soát lại tất cả điểm đáng ngờ trong đầu đuôi ngọn ngành, sau đó hắn nhìn về phía Nhật Thiên với ánh mắt sắc bén.
“Người đi điều tra việc này thật rõ... Đích thân ngươi đi làm chuyện này.” Chuyện lúc trước, hôm nay ngẫm lại trông có vẻ nó có chỗ không bình thường, chắc chắn đã chỗ có nào nó bị bỏ quên.
Còn về Lưu Ly, từ khi bắt đầu hắn cũng chưa từng bảo mấy người Nhật Thiên đi điều tra cô, sau đó vì tâm trạng thay đổi nên hắn cũng không muốn đi điều tra.
Nhưng hôm nay liên quan đến thân thế của hai đứa trẻ kia, nên hắn không thể không điều tra.
“Vâng.” Nhật Thiên nhận lệnh, rời khỏi đó. . ngôn tình sủng
Tại Lâm há hốc miệng, vẻ mặt khó tin.
Chuyện này… Có phải hơi buồn cười quá hay không?
Hắn cũng biết chuyện ngày trước chủ nhân bị hãm hại.
Hắn cũng biết chuyện chủ nhân dùng một người phụ nữ để giải độc, nhưng sau khi xong việc, cô ta lại biến mất không giấu vết.
Nhưng người phụ nữ biến mất năm ấy lại là Lưu Ly sao? Một người phụ nữ nông thôn bình thường đến không thể bình thường hơn?
Sao có thể?
Tại Lâm vô cùng khiếp sợ, sau đó bỗng nhiên hắn cảm thấy sau lưng lạnh buốt.
Vừa ngẩng đầu thì hắn nhìn thấy chủ nhân đang nhìn mình với ánh mắt lạnh lẽo.
“Chủ nhân…” Hắn không làm gì sai mà? Sao chủ nhân lại nhìn mình với ánh mắt như vậy?
Làm hắn rất sợ đó!
“Chuyện hôm nay, không được để lộ ra ngoài!” Cố Tại Ngôn ra lệnh với giọng lạnh lẽo.
Tại Lâm: “… Vâng.” Hắn rất muốn biết lý do, nhưng không dám hỏi.
Theo Tại Lâm thấy, chuyên ‘vợ chồng’, ‘cha con’ nhận nhau chẳng phải là chuyện tốt hay sao?
Sao chủ nhân lại không muốn nói cơ chứ?
Còn lý do tại sao Lưu Ly lại nổi giận vì việc đó? Tạ Lâm hoàn toàn suy xét điểm này.
Có thể sinh con nối dõi cho chủ nhân là ước mơ tha thiết của bao nhiêu người phụ nữ trong kinh thành, sao lại có người phụ nữ tức giận vì việc đó cơ chứ?
Cố Tại Ngôn nhìn Tại Lâm cảnh cáo, sau đó hắn bước chân ra ngoài.
Vốn dĩ hắn định đi giải quyết công việc, nhưng bất giác bước chân lại đi đến ngoài cửa viện của Lưu Ly và Bình Bình.
Cửa khép hờ, nhưng Cố Tại Ngôn không dám đi vào trong.
Tuy không biết mọi chuyện như thế nào, nhưng hắn hơi tin lời của Nhật Thiên.
Nghĩ đến cảnh trước kia Lưu Ly trao mình cho một người đàn ông không có trách nhiệm, khiến hắn muốn đánh người đàn ông đó một trận thay cho cô, mà trong lòng hắn dần áy náy không chịu được.
Hắn không ngờ, hắn lại là người đàn ông không có trách nhiệm mà mình muốn đánh.
Lại nhớ lại thái độ của Lưu Ly với cha ruột của đứa bé, không hiểu sao Cố Tại Ngôn lại cảm thấy chột dạ, không dám để Lưu Ly biết được sự thật.
Trong khoảng thời gian ở chung, tuy không thể nói rằng cực kỳ hiểu Lưu Ly, hắn cũng hiểu một ít về tính cách của cô.
Nếu như Lưu Ly biết được hắn là cha ruột của đứa bé, chỉ e rằng cô sẽ không bao giờ để ý đến hắn nữa…
Nghĩ đến trường hợp đó, trong lòng Cố Tại Ngôn lại cảm thấy căng thẳng.
Đúng lúc này, cửa viện mở ra một nửa, Cố Tại Ngôn nhìn thấy Lưu Ly nắm tay Bình Bình.
Vì chột dạ, nên xém chút nữa Cố Tại Ngôn đã quay người chạy trối chết.
Tuy nhiên, vì đã rèn dũa được sự bình tĩnh trong nhiều năm, nên Cố Tại Ngôn có thể kiếm chế cảm giác muốn chạy trốn, nhưng ánh mắt lại chẳng dám nhìn về phía Lưu Ly.
Hắn hơi cụp mắt, đúng lúc dừng trên gương mặt của Bình Bình, trước kia không cảm thấy gì, nhưng bây giờ khi nhìn gương mặt đó, quả thật trông giống mặt hắn đến bảy tám phần, còn miệng thì giống Lưu Ly.
Cố Tại Ngôn nghĩ, nếu trước kia vào lần gặp đầu tiên, nếu hắn nhìn thấy Bình Bình trong dáng vẻ này, có phải hắn sẽ suy nghĩ xa hơn hay không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT