Bình Bình nghe thấy tiếng đập cửa thì nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.

Mặc dù khuôn mặt nhìn bình tĩnh hơn nhiều so với những đứa trẻ khác, nhưng hoảng loạn trong ánh mắt cậu vẫn tiết lộ cảm xúc chân thật của cậu.

Mục Tân Thành vào cửa, ánh mắt đã bắt đầu quan sát khắp phòng.

Khi nhìn đến Bình Bình đang trốn trong góc tường, vẻ mặt không khỏi giật mình.

Sao thằng nhóc này lại quen mặt vậy nhỉ?

Nhưng rất nhanh Mục Tân Thành lại không hề để ý nữa, quen mặt thì làm sao chứ?

Tại cái nơi xó xỉnh này, cho dù có là con trai của tuần phủ ông ta cũng có thể chơi, ông ta có thể sợ gì chứ?

Nghĩ như vậy, ánh mắt Mục Tân Thành nhìn Bình Bình đầy hèn mọn.

Nhưng Mục Tân Thành lại không nhìn về phía Bình Bình, mà nhấc chân ngồi xuống một chiếc ghế, sau đó mới ngoắc ngoắc tay với Bình Bình, "Lại đây."

Bình Bình không hề nhúc nhích, đề phòng nhìn Mục Tân Thành.

Mục Tân Thành chẳng những không tức giận, mà lại càng hưng phấn hơn, trong miệng lại uy hiếp, "Nếu ngươi không tới, lát nữa ta sẽ đến bắt ngươi, vậy thì ngươi phải chịu khổ rồi."

Ngữ khí có vài phần kỳ quái, vừa nhẹ nhàng nhưng lại mang theo chút hưng phấn và ngoan độc, rõ ràng ông ta đang cười, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng sợ.

Bình Bình sợ hãi đôi tay nắm chặt, sợ hãi trong mắt không ngừng lan ra.

Cuối cùng, dưới ánh nhìn chăm chú của Mục Tân Thành, Bình Bình chậm rãi đứng dậy, đi về phía Mục Tân Thành.

Vẻ mặt vừa bất an lại ngoan ngoãn như thế, lại lấy lòng Mục Tân Thành.

Nhưng Bình Bình chỉ đi hai bước về Mục Tân Thành, lại đột nhiên xoay người, liều mạng chạy về phía cửa.

Nhưng chỉ vì sốt ruột, Bình Bình vấp phải một bình hoa bên cạnh, cả người và bình hoa ngã xuống đất, phát ra tiếng 'choang' vang rền.

Bình Bình không dám nán lại, dùng cả hai tay hai chân bỏ dậy, vì quá sốt ruột tay bị mảnh sứ cắt bị thương, nhưng Bình Bình cũng không rảnh để ý đến nó, mục tiêu rõ ràng là chạy tới cửa.

Nhưng cậu còn chưa tới được cửa, đã cảm thấy cổ áo phía sau bị người bắt được.

Cho dù có bình tĩnh, Bình Bình cũng chỉ là một đứa trẻ, nỗi sợ hãi tột cùng giờ khắc này trào lên trong lòng Bình Bình.

"Mẹ ——" Bình Bình hoảng sợ kêu lên.

"Phanh ——"

Bình Bình vừa kêu ra tiếng, cửa đã bị một bàn chân đá bay.



Trong nháy mắt khi Lưu Ly đá bay cửa, lọt vào tầm mắt là cảnh Bình Bình bị một gã đàn ông trung niên bắt lại, mà trên mặt Bình Bình tràn ngập sợ hãi.

Trong nháy mắt này, Lưu Ly cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt, đau đến nỗi cô cảm thấy không thể hít thở được.

Mục Tân Thành vì bị người quấy rối, vẻ mặt cực kỳ khó coi, mà khi ông ta nhìn thấy khuôn mặt Lưu Ly, tức giận trên mặt lập tức bị bỉ ổi thay thế.

"Thỏ trắng đưa tới cửa, vậy thì ăn cả hai đi."

Vừa nói, Mục Tân Thành liền bắt Bình Bình đi về phía Lưu Ly, không cảm thấy kỳ quái khi bên ngoài có người canh gác, mà một cô gái như Lưu Ly sao có thể xuất hiện ở đây.

Bình Binh trong tay Mục Tân Thành nhìn Lưu Ly, trong lòng rất vui mừng.

Nhưng sau đó vẻ mặt Bình Bình lại lo lắng, "Mẹ..."

Sao mẹ cũng ở đây?

Đôi mắt to của Bình Bình nhìn chằm chằm mẹ mình không rời mắt, hốc mắt ửng đỏ, nhưng nước mắt không thể rơi xuống.

Cậu cũng không mở miệng nữa, sợ rằng vừa mở miệng sẽ bật khóc.

Cậu là một nam tử hán nhỏ, không thể tùy tiện rơi nước mắt được.

Bình Bình như vậy, Lưu Ly nhìn thấy rõ ràng, khiến lòng Lưu Ly càng đau.

Lưu Ly chỉ cần tưởng tượng, nếu mình chỉ cần chậm một bước thôi, Binh Bình sẽ phải trải qua chuyện gì, cô liền không thể nào không chế được cảm xúc của mình, ánh mắt nhìn Mục Tân Thành tràn đầy sát khí.

Lớn lên dưới lá cờ đỏ. lần đầu tiên cô có ý muốn giết người.

Nhưng bất ngờ, Lưu Ly như vậy, lại lấy lòng Mục Tân Thành.

"Nhìn khá dũng mãnh đấy, đợi lát nữa gia sẽ khiến ngươi ngoan ngoãn xin tha..."

Vừa nói, Mục Tân Thành duỗi tay muốn bắt Lưu Ly.

Động tác của Mục Tân Thành rất nhanh, hoàn toàn trái ngược với thân hình tròn vo của ông ta.

Nhưng khi tay Mục Tân Thành gần chạm được Lưu Ly, một bàn tay to khác đã bắt được tay của Mục Tân Thành.

Sau đó, một bắt, một vặn, Mục Tân Thành liền phát ra một tiếng kêu rên đau đớn.

Cánh tay muốn chạm vào Lưu Ly kia đã bị bẻ gãy, mà người bẻ gãy tay Mục Tân Thành, chính là Cố Tại Ngôn đeo mặt nạ.

Thì ra, khi Lưu Ly ở bên ngoài nghe thấy tiếng bình hoa bị vỡ đã chạy ra ngoài, nhưng lúc này bả vai của Lưu Ly bị người khác bắt lấy.

Vừa quay đầu lại, Lưu Ly thấy một người đàn ông đeo mặt nạ xuất hiện phía sau mình.



Đang định hất thuốc trong tay, Cố Tại Ngôn liền tháo mặt nạ ra, lúc này Lưu Ly mới dừng động tác lại.

Trước tiên Cố Tại Ngôn cầm thuốc khiến cho người đứng gác ngoài cửa hôn mê, Lưu Ly xuất hiện ngay phía sau.

Ngay khi nghe thấy một tiếng 'Mẹ' đầy sợ hãi của Bình Bình, Lưu Ly cũng chẳng bận tâm có cá lọt lưới hay không, cũng chẳng để ý sẽ rút dây động rừng, trực tiếp đá cửa mà vào, lúc này mới có cục diện bây giờ.

Tay Mục Quý Nhiên bị bẻ gãy, một tay khác vẫn đang túm Bình Bình.

Cố Tại Ngôn không cho Mục Tân Thành cơ hội thở dốc, duỗi tay muốn cướp người, nhưng lòng đề phòng của Mục Tân Thành rất mạnh, phản ứng theo bản năng giữ mạng đã khắc vào xương cốt của ông ta.

Nên khi Cố Tại Ngôn muốn cướp người, cái tay đang túm cổ áo Bình Bình của Mục Tân Thành đổi thành bóp chặt cổ Bình Bình, bước chân không loạng choạng lùi ra sau.

"Đừng có tới đây!"

Một tiếng kêu vừa rồi của ông ta cũng không nhẹ, nhưng đã một lúc lâu, người của ông ta vẫn không có động tĩnh gì, như vậy là ý gì trong lòng ông ta đã vô cùng rõ ràng.

Thấy hai người Cố Tại Ngôn quả nhiên không nhúc nhích, trong lòng Mục Tân Thành nhẹ nhàng thở ra, trong lòng biết trong tay ông ta chính là bùa giữ mạng, khóe môi liền nở một nụ cười quỷ quyệt.

"Ngươi lui ra ngoài." Mục Tân Thành nhìn Cố Tại Ngôn, ông ta không hề để ý đến Lưu Ly, nhắm vào cũng chỉ có Cố Tại Ngôn mà thôi, bởi vì ông ta chỉ cảm thấy hơi thở nguy hiểm trên người Cố Tại Ngôn.

Đôi mắt Cố Tại Ngôn âm lãnh, nắm chặt tay, gân xanh giữa trán giật giật, vừa định ra tay, lại thấy nước mắt trong mắt Lưu Ly, nên hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lưu Ly nhìn cổ Bình Bình đang bị bóp chặt, cả gương mặt trắng bệch của Bình Bình, hốc mắt đỏ hoe.

"Ông thả đứa trẻ ra, tôi làm con tin của ông." Lưu Ly vừa nói vừa tiến lên một bước, trên mặt cố ý tỏ ra sợ hãi.

Cô rất rõ ràng, không thể tiếp tục để gã bóp cổ Bình Bình.

Cần cổ non mịn của Bình Bình, nếu còn bóp nữa, tính mạng tạm thời sẽ không nguy hiểm nhưng cũng sẽ tạo thành tổn thương không thể nào lành được.

Cô không đánh cược nổi.

Mục Tân Thành nhìn Lưu Ly rõ ràng đang sợ hãi, lại từng bước bước lại gần mình, không hiểu sao lại cảm thấy hưng phấn.

Trong mắt ông ta, cho dù là người đẹp nào trong mắt chứa nỗi sợ đều là cảnh đẹp ý vui, đều khiến người ta phấn chấn.

Cho nên lời từ chối đến miệng Mục Tân Thành lại nuốt xuống, "Được, ngươi mau tới đây, ngươi lại đây, ta sẽ thả người."

Lưu Ly đi về phía Mục Tân Thành, mà Cố Tại Ngôn tuy nhíu mày, nhưng lại không ngăn cản.

Tất cả chú ý của Cố Tại Ngôn đều đặt trên người Mục Tân Thành, chỉ cần Mục Tân Thành có động tác gì, hắn sẽ ra tay ngay.

Ngay khi Lưu Ly mang vẻ mặt bất an lo sợ tới gần Mục Tân Thành, chỉ còn lại mấy bước, ánh mắt Mục Tân Thành lại đột nhiên hung ác, khớp xương ngón tay bắt đầu dùng sức.

"Đừng"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play