Lưu Ly nghe thấy trong tiếng khóc này có tiếng của Yên Yên, lập tức trái tim thắt lại, dự cảm không tốt dấy lên.

Đè sự bất an trong lòng xuống, Lưu Ly đi tới gõ cửa.

Tiếng khóc vì tiếng gõ cửa của Lưu Ly đột nhiên dừng lại, nhưng bên trong mãi không có động tĩnh, tình huống rất khác thường.

“Thím?” Cố Tại Ngôn cất tiếng gọi, trong giọng nói thấp thoáng có thể nghe ra chút run rẩy.

Có lẽ là nghe thấy tiếng của Lưu Ly, trong sân im ắng giây lát, sau đó truyền tới tiếng bước chân, sau đó có người mở cửa ra.

Cả quá trình, Lưu Ly thậm chí quên mất phải hít thở, cho tới khi cửa được mở ra, Trương Trần Thị với đôi mắt sưng đỏ lộ ra.

Trương Trần Thị nhìn Lưu Ly, miệng hơi run rẩy, trong mắt là sự áy náy.

“Mẹ---”

Vào lúc trong lòng Lưu Ly suy đoán đã xảy ra chuyện gì, Yên Yên với giọng nói kinh sợ truyền tới.

Lưu Ly nhìn theo âm thanh, lại thấy Yên Yên đang chạy về phía cô, dường như bị kinh sợ mà ôm chặt chân của cô.

Lưu Ly cũng có thể cảm nhận được Yên Yên đang run rẩy, đây là một loại phản ứng sau khi bị kinh sợ rất lớn.

Hơn nữa, Lưu Ly nhìn thấy trên người Yên Yên dính vết máu, điều này càng khiến Lưu Ly chắc chắn thật sự đã xảy ra chuyện rồi.

Lưu Ly nhìn vào trong sân, chỉ nhìn thấy cả nhà Trương Nhị Tú đứng đần ở cửa, trong mắt của mấy người đều có vệt nước mắt, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Bình Bình.

“Bình Bình...” Lưu Ly run rẩy gọi một tiếng, sau đó nhìn sang Trương Trần Thị với ánh mắt xin giúp đỡ.

Cô hy vọng từ trong miệng của Trương Trần Thị đừng nghe được tin không tốt.

Trương Trần Thị vốn rất áy náy tự trách, vừa nhận được ánh mắt của Lưu Ly thì càng áy náy hơn.

Khi tất cả mọi người đều chưa phản ứng lại, Trương Trần Thị đã tát hai cái vào mặt của mình.

“Xin lỗi Ly, là thím không trông kỹ Bình Bình...” Vừa đánh bản thân, Trương Trần Thị vừa rơi nước mắt nói lời xin lỗi.

Nghe thấy quả nhiên là Bình Bình xảy ra chuyện, Lưu Ly chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, đầu óc trống rỗng.

Vào lúc này, Cố Tại Ngôn luôn chú ý tới tình trạng của Lưu Ly đã đi tới, một tay đỡ lấy Lưu Ly, một tay bế Yên Yên lên.

Yên Yên bởi vì bị kinh sợ, lần này không bài xích Cố Tại Ngôn nữa, vừa chui vào lòng của Cố Tại Ngôn, Yên Yên vội vàng ôm chặt cổ của Cố Tại Ngôn, mặt cũng vùi vào trong lòng Cố Tại Ngôn.

Hành vi này của Yên Yên khiến chỗ mềm mại nào đó trong tim Cố Tại Ngôn bị động vào, cảm giác khác lạ ập vào trong tim.

Có điều rất nhanh Cố Tại Ngôn đã di chuyển lực chú ý, đôi mắt sắc bén nhìn sang Trương Trần Thị: “Có chuyện gì thì vào trong rồi nói, nói rõ ràng.”



Nói xong, Cố Tại Ngôn một tay đỡ Lưu Ly, một tay bế Yên Yên đi vào sân của Trương gia.

Trương Đại Tú luôn ở đằng sau và Trương Nhị Lang lúc này cũng hoàn hồn, vội vàng đi theo vào.

Trương Nhị Lang không giấu được tâm tư, cho nên vừa đi vào thì nói với mẹ của mình: “Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bình Bình đi đâu rồi? Mẹ đừng khóc, nói ra sự việc đi.”

Trương Nhị Lang cũng rất sốt ruột.

Nếu Bình Bình xảy ra chuyện... Trương Nhị Lang căn bản không dám nghĩ.

Trương Trần Thị biết sự việc buộc phải nói rõ trước, vì vậy lau nước mắt, liều mạng kìm nước mắt của mình lại, nói ra đầu đuôi sự việc.

Thì ra sau khi đám người Lưu Ly rời đi, mấy mẹ chồng nàng dâu của nhà Trương Nhị Tú ở lại giúp Trương Trần Thị, ba đứa trẻ thì chơi ở trong sân.

Vốn không có chuyện gì cả, nhưng bỗng dưng có người xông vào trong sân, không nói hai lời thì bắt hai đứa trẻ.

Bình Bình vì bảo vệ Yên Yên, bị người ta bắt đi rồi.

Đám người Trương Trần Thị nghe thấy động tĩnh chạy ra muốn đoạt lại đứa trẻ, nhưng mấy người đàn bà sao có thể giành lại với mấy nam nhân lực lưỡng?

Bình Bình trước tiên bị ôm ra ngoài, những người còn lại muốn bắt Yên Yên.

Chỉ là khi muốn bắt Yên Yên thì tiếng kêu cứu của mấy người Trương Trần Thị đã thu hút Trương Nhị Cẩu trong thôn, Trương Nhị Cẩu thấy có người bắt đứa trẻ, lập tức chạy tới giúp đỡ.

Nhưng cũng vì như vậy, phần bụng của Trương Nhị Cẩu bị đâm một dao, hiện nay đang nằm trong phòng của Trương Nhị Lang, tình trạng nguy hiểm, Tư đại phu đã tới khám rồi, nhưng không có tác dụng gì cả.

Mà đối phương thấy khả năng gây ra án mạng thì không trì hoãn nữa, lúc này không để Yên Yên cũng bị bắt đi.

Nghe hết những lời này, Lưu Ly chỉ cảm thấy trời đất trao đổi một trận.

Bình Bình... cô không thể tưởng tượng được nếu Bình Bình xảy ra chuyện, cô phải làm sao.

Tuy thời gian chung sống không dài, nhưng cô có ký ức của nguyên chủ, cộng thêm hai đứa trẻ vốn rất ngoan ngoãn đáng yêu, cô sớm đã coi hai đứa trẻ thành con mình để ra.

Trong bất tri bất giác, hai đứa trẻ đó sớm đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô.

Vào lúc Lưu Ly có hơi không chịu được, một bàn tay lớn nắm chặt cánh tay của cô, mà sau lưng của cô cũng dựa vào một lồng ngực rắn chắc.

Như này khiến cô không tới nỗi mềm oặt xuống đất đồng thời cũng khiến co lập tức tỉnh táo từ trong mê mang.

Không, cô không thể quýnh lên.

Càng gặp chuyện thì cô càng buộc phải bình tĩnh.

Bình Bình còn đang đợi cô, cô không thể tự làm loạn bước chân!



Sau vài lần hít thở sâu, Lưu Ly cuối cùng cũng khiến mình bình tĩnh lại.

Đứng thẳng người từ trong lòng của Cố Tại Ngôn, Lưu Ly xoay người nhìn sang Cố Tại Ngôn: “Giúp tôi.”

Trong giọng nói, có một chút run rẩy và cầu xin mà bản thân cô cũng không phát giác.

“Ừ, ta sẽ giúp cô.” Cố Tại Ngôn nhìn đôi mắt trong veo mang theo vài phần yếu đuối, nhưng lại cố tỏ ra kiên cường đó của Lưu Ly, hắn có chút đau lòng.

Vậy nên cũng không đợi Lưu Ly nói gì, Cố Tại Ngôn đã trực tiếp gật đầu đồng ý.

Vào lúc này, Cố Tại Ngôn thậm chí nghĩ, chỉ cần sự yếu đuối trong mắt của cô không còn, kêu hắn giúp cô làm gì cũng được.

“Tìm được Bình Bình.” Lưu Ly nhìn Cố Tại Ngôn.

Cô biết, thân phận của Cố Tại Ngôn không tầm thường, nhất định có cách giúp đỡ.

Cô cũng biết, nếu Cố Tại Ngôn đã bị thương được cô nhặt được, thì có khả năng không tiện bại lộ hành tung.

Nhưng bây giờ, cô cũng không quan tâm nhiều như vậy nữa.

Cô chỉ muốn mau chóng tìm được Bình Bình.

Cô không biết những người bắt Bình Bình đi kia rốt cuộc muốn làm gì, không biết Bình Bình lúc này liệu có sợ không, cô không dám nghĩ.

Điều duy nhất có thể nghĩ chính là mau chóng tìm được cậu bé.

Nhưng dựa vào bản thân cô, cô biết thì không được.

Hơn nữa, Trương Nhị Cẩu vì cứu Yên Yên mới bị thương, cô không thể bỏ mặc hắn không quan tâm, cô phải ở lại để cứu Trương Nhị Cẩu.

Vậy nên, giờ phút này, bất luận nguyên nhân như nào, Lưu Ly cũng buộc phải cầu xin Cố Tại Ngôn.

Cố Tại Ngôn nhìn Lưu Ly, lúc này dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của Lưu Ly.

Có điều, Cố Tại Ngôn không nói gì cả, mà vỗ lưng của Yên Yên mang tính an ủi, sau khi cảm nhận được cơ thể của Yên Yên thả lỏng hơn, Cố Tại Ngôn mới khuỵu người xuống đặt Yên Yên xuống.

“Đợi ta!”

Để lại hai chữ này, Cố Tại Ngôn xoay người rảo bước rời đi.

Khoảnh khắc rời khỏi cửa đó, trong mắt Cố Tại Ngôn xẹt qua một tia sắc lạnh.

Đợi Cố Tại Ngôn đi rồi, Lưu Ly bảo Yên Yên đợi cô, sau đó thì đi vào phòng của Trương Nhị Lang kiểm tra cho Trương Nhị Cẩu đang bị thương.

Chỉ là khi nhìn thấy tình trạng của Trương Nhị Cẩu, sắc mặt của Lưu Ly lại trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play