Không ai ngờ đến, đúng lúc này Cố Tại Ngôn lại động tay…không, nói chính xác là động chân.

Hắn một cước đạp bay Điệp Trúc Lam.

Lúc này, vẻ mặt Cố Tại Ngôn u ám giống như tu la ở dưới địa ngục, khí chất quanh người tỏa ra, khiến tất cả mọi người không thể xem nhẹ, cũng khiến trong lòng mọi người đều cảm thấy sợ hãi người đàn ông này.

Lúc này, Cố Tại Ngôn thật sự đã nổi giận.

Hắn tức vì Lưu Ly bị người ta nói không biết xấu hổ, tức vì Điệp Trúc Lam nói Bình Bình, Yên Yên là con hoang.

Nhưng điều khiến hắn càng tức giận là người đàn ông vô trách nhiệm lúc đó khiến Lưu Ly mang thai sau đó lại vứt bỏ cô, khiến một mình cô phải chịu bao nhiêu lời đồn.

Lúc này, hắn hận không thể chém người đàn ông kia thành nghìn mảnh!

Trong từ điển của hắn từ trước đến nay không hề có câu không đánh phụ nữ, chỉ là bình thường không thèm ra tay mà thôi.

Nhưng lúc này, lần đầu tiên hắn không thể khống chế được cảm xúc của mình.

Cố Tại Ngôn từng bước từng bước đi về phía Điệp Trúc Lam vẻ mặt đang tràn đầy sợ hãi dưới ánh mắt kinh hoàng của tất cả mọi người.

Điệp Trúc Lam bị đá bay, cả người mơ hồ, lúc rơi xuống đất, nàng ta cảm thấy không chỉ trên người đau, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng đau.

Không đợi nàng ta từ trong cơn đau hoàn hồn lại, đã nhìn thấy người đàn ông trên mặt có vết sẹo, dáng vẻ trông vô cùng đáng sợ đang từng bước đi gần đến chỗ mình, giây phút này, nàng ta lại cảm thấy cái bóng của sự chết chóc đang bao phủ lên cả người nàng ta.

Theo bản năng, Điệp Trúc Lam chống tay lên, không ngừng lùi về sau.

“Cô nói ai là con hoang? Nói lại lần nữa?” Giọng nói lạnh lùng, mang theo sự chất vấn của Cố Tại Ngôn truyền vào tai Điệp Trúc Lam.

Đối diện với Cố Tại Ngôn lúc này, trong lòng Điệp Trúc Lam chỉ có sự sợ hãi, làm sao còn dám nói lại những lời lúc nãy?

Nhưng rất nhanh, Cố Tại Ngôn đã đi đến trước mặt Điệp Trúc Lam, nhấc chân, đạp cho Điệp Trúc Lam một cái.

“A….”

Điệp Trúc Lam sợ hãi hét lên, sợ đến mức đái ra quần.

Mà những người khác, theo bản năng tránh những nguy hiểm, không ai dám đi lên ngăn cản.

Khí chất của Cố Tại Ngôn quá mạnh, không phải là thứ mà những người dân bình thường như bọn họ có thể chịu đựng được.

Mà đúng lúc này, tay của Lưu Ly đột nhiên giữ lấy Cố Tại Ngôn, khiến khí thế lạnh thấu xương trên người Cố Tại Ngôn, người đang trên bờ vực bùng nổ lập tức biến mất.

“Chuyện này, tôi sẽ xử lý.” Lưu Ly nhìn Cố Tại Ngôn.

Giây phút lúc nãy, nếu cảm nhận của cô không sai, Cố Tại Ngôn đã có ý muốn giết người.



Cô không muốn Cố Tại Ngôn vì mình mà tay phải dính máu.

Hơn nữa, ở trong thời đại này giết người phải đền mạng, vì loại người như Điệp Trúc Lam, không đáng.

Cố Tại Ngôn nhìn Lưu Ly, thấy vẻ mặt Lưu Ly vẫn bình tĩnh, không hề có dáng vẻ bị tổn thương.

Không biết tại sao, nhìn thấy Lưu Ly như thế này càng khiến hắn đau lòng.

Vì đã quen nghe thấy những lời kia, nên bây giờ mới không có chuyện gì sao?

Cuối cùng, Cố Tại Ngôn vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ lùi sang một bên, đứng phía sau Lưu Ly một bước, với tư thế bảo vệ.

Cố Tại Ngôn lúc này, vẻ mặt ôn hòa, biểu cảm thờ ơ, so với người giống như ma quỷ từ địa ngục đi ra lúc nãy, đúng là hai người khác nhau.

Áp lực ảnh hưởng đến tất cả mọi người trong sân biến mất, trong lòng mọi người mới thở phào, Điệp Trúc Lam sợ đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, ngồi liệt trên mặt đất cũng thở phào.

Chỉ là, mới vừa ngẩng đầu lên, Điệp Trúc Lam đã đối diện với ánh mắt cười như không cười của Lưu Ly, vẻ mặt Điệp Trúc Lam đột nhiên trở nên trắng xanh lẫn lộn, sợ hãi, lúng túng, tức giận.

Loại giày rách không ai cần như Lưu Ly, dựa vào cái gì mà ép nàng ta đến bước đường này?

“Cô nói cô tận mắt nhìn thấy tôi dụ dỗ Trương Nhị Lang, cô nói tôi ăn nói linh tinh, ngang ngược, vậy cô có dám thề với trời, nếu như cô nói dối, sẽ bị sét đánh?” Lưu Ly nhìn Điệp Trúc Lam.

Điệp Trúc Lam muốn nói, dựa vào cái gì mà nàng ta phải thề?

Nhưng đúng lúc này, Lưu Ly tiếp tục nói: “Nếu như cô dám thề, chuyện ngày hôm nay cứ thế mà cho qua, nếu như cô không dám thề, vậy thì chúng ta gặp nhau ở nha môn.”

Đương nhiên, chuyện hôm nay mà cô nói là chỉ chuyện của cô, không phải chuyện của Trương Đại Lang.

Còn về chuyện thề thốt…người của thời đại này vô cùng tin tưởng chuyện thề thốt này, nếu như Điệp Trúc Lam to gan dám thề, cô cũng có thể nể mặt sự dũng cảm này của nàng ta mà tha cho nàng ta một lần.

Điệp Trúc Lam vừa nghe thấy nếu như mình thề chuyện ngày hôm nay có thể cho qua, trong lòng bắt đầu tính toán.

Thề, quả thật nàng ta rất sợ.

Nhưng, nếu như chuyện ngày hôm nay không thể cho qua, bản thân nàng ta nhất định sẽ rất thảm.

Còn về chuyện thề, trong những thôn xung quanh đây, cũng không nghe thấy ai thề bị trời phạt là bị trời đánh, sét đánh.

Mang theo tâm lý may mắn như thế này, Điệp Trúc Lam đương nhiên cũng không quan tâm đến sự nhếch nhác của mình lúc này, từ trên mặt đất bò dậy.

“Tôi vốn không có nói dối, đương nhiên không sợ thề.” Điệp Trúc Lam hất cằm, dáng vẻ có lý chả sợ.

Đương nhiên, nếu như khóe mắt nàng ta không cẩn thận liếc nhìn về phía Cố Tại Ngôn, vậy thì sẽ càng tốt.



Điệp Trúc Lam thấy Cố Tại Ngôn đứng nghiêm chỉnh phía sau Lưu Ly, biết hắn sẽ không ra tay với mình, trong lòng thở phào, giơ tay lên thề: “Tôi Điệp Trúc Lam xin thề, nếu như tôi nói dối, thì…”

“Đoàng….”

“A…”

Lúc Điệp Trúc Lam đang muốn thề, trên bầu trời quang đãng đột nhiên có tiếng sấm, khiến Điệp Trúc Lam lại sợ hãi hét lên.

Lưu Ly ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, đáy mắt không khỏi có thêm mấy phần nghi hoặc.

Không trùng hợp như vậy chứ?

Thấy Điệp Trúc Lam sợ đến mức mặt mày tái nhợt, dáng vẻ còn tệ hơn lúc bị Cố Tại Ngôn uy hiếp, Lưu Ly cũng không nghĩ đến chuyện xem có phải là trùng hợp không, mà thúc giục: “Nếu như cô nói dối thì sao? Sao không thề nữa?”

Ánh mắt Điệp Trúc Lam né tránh, không dám nhìn Lưu Ly, càng không dám đối diện với ánh mắt tìm tòi của những người trong thôn.

Người vốn có lý chả sợ, lại đã không có can đảm để thề.

Người dân thôn Điệp Gia nhìn thấy dáng vẻ này, mọi người không phải là đồ ngốc, cũng không phải cái gì cũng không thể hiểu.

Lập tức, vẻ mặt ai cũng trở nên vô cùng khó coi.

Đặc biệt là trưởng thôn Điệp Đức, vẻ mặt tái mét.

Ông ta không ngờ đến, trong thôn của mình lại có loại người đáng sợ như vậy, ngay cả ông trời cũng không thể nhìn được nữa.

“Hừ…”

Lúc này, Trương Cao Ân lạnh lùng hừ một tiếng: “Người mà ông trời cũng không thể nhìn được nữa, người trong thôn Điệp Gia mấy người lại xem là bảo vật.”

Mọi người của thôn Điệp Gia: “…” Không, bọn họ không có, bọn họ cũng chỉ bị giấu diếm thôi.

Nhưng, tình huống như thế này, bọn họ cũng không thể giải thích rõ ràng, ai cũng tràn đầy tức giận nhìn Điệp Trúc Lam.

Chính là người phụ nữ này hại bọn họ đối diện với cục diện khó xử như thế này.

Đối diện với ánh mắt của mọi người, trong lòng Điệp Trúc Lam sợ hãi: “Tôi, những điều tôi nói không phải đều là nói dối…”

Điệp Trúc Lam nói đến đây, đột nhiên lại không nói tiếp được nữa.

Những điều nàng ta nói, hình như thật sự đều là những lời nói dối, không thể nào phản bác.

Nàng ta sợ nếu như mình phản bác linh tinh, thiên lôi có thể thật sự đánh lên người nàng ta.

Chỉ là Điệp Trúc Lam vẫn còn muốn vùng vẫy: “Người phụ nữ này, nàng ta tên là Lưu Ly, nàng ta thật sự chưa kết hôn mà đã có con, hơn nữa còn sinh hai đứa con…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play