Ánh mắt của người nhà họ Trương rơi lên người Lưu Ly, vẻ mặt phức tạp, nhưng trên mặt mọi người không hề hiện lên sự trách cứ.

Cuối cùng, tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Trương Đại Lang, đợi Trương Đại Lang bày tỏ lập trường của mình.

Mà Trương Đại Lang nghe từng lời chất vấn của Lưu Ly, lại nhìn người nhà của mình, lại nhìn trên mặt mỗi người thân của hắn đều có sự quan tâm, căm hận, mệt mỏi rã rời.

Ngay cả người cha từ trước đến giờ đều lão luyện, thành thục, lúc này cũng dường như đã già đi mấy tuổi.

Mà tất cả những thứ này đều là vì hắn!

Nghĩ đến đây, trong lòng Trương Đại Lang đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Là một người con, chuyện nên làm nhất chính là để phụ mẫu an hưởng tuổi già, nhưng hắn lớn tuổi như vậy rồi, vẫn còn khiến phụ mẫu phải lo lắng cho mình.

Vì Điệp Trúc Lam, khiến phụ mẫu mình ấm ức, khó chịu, đáng không?

Đương nhiên là không đáng.

Đầu óc hỗn loạn của Trương Đại Lang đột nhiên trở nên trấn tĩnh, thậm chí hắn còn nghĩ đến, nếu như chuyện lần này, hắn một mực chịu đựng, vậy thì với tính cách thích xuyên tạc sự thật, làm loạn, bịa chuyện người khác của Điệp Trúc Lam, có lẽ nhà họ Trương bọn họ còn vì vậy mà bị liên lụy.

Đây không phải là chuyện không thể, dù sao sau khi Điệp Trúc Lam bịa đặt rồi trở về nhà họ Điệp, rõ ràng nàng ta làm sai chuyện, nhưng lại trách mẹ chồng hành hạ nên mới về nhà họ đẻ.

Nghĩ đến đây, sau lưng Trương Đại Lang lại đổ mồ hôi lạnh.

“Cảm ơn Lưu Ly muội, ta biết nên làm gì rồi.” Trương Đại Lang nói, lại nhìn về phía Trương Đại Tú và Trương Trần Thị: “Con trai thành ra như thế này, đều là nhà họ Điệp gây lên, vẫn mong ba mẹ đòi lại công bằng cho con trai.”

Người nhà họ Trương nghe thấy Trương Đại Lang nói như vậy, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Ly thấy Trương Đại Lang thay đổi thái độ, biết Trương Đại Lang cũng không phải không có thuốc chữa, cũng xem như hài lòng.

Bắt mạch cho Trương Đại Lang, biết không có trở ngại gì, Lưu Ly dẫn theo Cố Tại Ngôn đi ra khỏi nhà.

lâu sau, người nhà họ Trương cũng từ trong nhà đi ra, ai cũng nhìn Lưu Ly với

Tú với tư cách là chủ gia đình.

trấn, bình thường là một người chặt chẽ, cẩn thận lại nghiêm túc, nhưng lúc này

chú không biết phải cảm ơn

Lang nhà ông ta xảy ra chuyện, ông ta đã lập tức đi tìm Tôn đại phu.



chân có lẽ sẽ giữ lại được, cũng nói thẳng nếu là ông ta, cái chân này sợ là chưa chắc

là ân nhân của nhà bọn họ, nên sự cảm kích

thấy vậy, Lưu Ly cũng không nói mấy lời khách khí như không cần cảm ơn, chỉ nói: “Thím và mấy người Nhị Lang sau này giúp đỡ cháu làm việc, đã là sự cảm ơn lớn nhất với

sự nghiêm túc, ánh mắt trấn tĩnh, khác hoàn toàn so với Lưu Ly vâng vâng dạ dạ trong ký ức của ông ta, dáng vẻ tự nhiên thoải mái như thế này, khí chất vô hình từ trên người tỏa ra là thứ mà tiểu thư của gia chủ cũng khó có

trấn cũng nói qua một số chuyện về Lưu Ly,

cảm thấy có gì, nhưng bây giờ không hiểu sao khiến Trương Đại Tú cảm thấy, người nhà mình

yên tâm đi, thím cháu và mấy người

không phải

đình mình, sẽ không vì lúc trước vợ mình giúp đỡ Lưu Ly mà bắt Lưu Ly phải trả ơn mình.

thấy cả nhà họ Trương đều rất khá, quả

Điệp đòi lại công bằng, vậy thì đương nhiên nói đi

làng, mọi người đều là có huyết thống với nhau, vì vậy Trương Đại Tú cũng xem như được nhiều người ủng hộ, đàn ông già trẻ lớn bé ở thôn Trương gia đều tình nguyện mang

bất ngờ là, trưởng thôn Trương Cao Ân lúc nãy cũng kịp thời đi

trong nhóm người kia là Lưu Ly, lúc đầu mọi người đều tò

phụ nữ đi

với sự chất vấn, Lưu Ly nói thẳng: “Đánh nhau mọi người có thể rất tốt,

thấy hình như Lưu

này, Lưu Ly lại nói tiếp: “Hơn nữa, chuyện giữa tôi

vừa nói ra câu này, không có ai

đoàn người rất nhanh đã đi đến thôn

đương nhiên là đã kinh động đến người thôn Điệp gia, rất nhanh đã có người thông



bà đi theo sau nhóm người của thôn Đại Vĩ, tất cả đều

ngồi trong phòng, thảo luận với mẹ

đẻ được, mẹ có tính toán

Lúc này, Điệp Trúc Lam hoàn toàn không nghĩ đến một chút tình cảm vợ chồng với Trương Đại Lang.

Một người tàn tật, không xứng để nàng ta lãng phí một đời.

Trong lòng Thôi Thị sớm đã có tính toán, vừa nghe thấy Điệp Trúc Lam hỏi như vậy, lập tức hỏi: “Con còn nhớ Căn Tử của thôn Lý gia không?”

Điệp Trúc Lam vừa nghe xong, không khỏi cau mày: “Mẹ, mẹ nói đến hắn ta làm gì?”

Cái tên Lý Căn Tử này, đương nhiên Điệp Trúc Lam nhớ rõ.

Lúc đầu người đến cầu hôn có người này, chỉ là nhà quá nghèo, nàng ta đã biết Trương Đại Lang của thôn Đại Vĩ gia cảnh giàu có, nên cũng không đồng ý.

Cho dù nàng ta muốn gả, cũng không nghĩ đến sẽ phải gả vào một nhà nghèo, để sống những ngày cực khổ, nên vừa nghe thấy mẹ mình nhắc đến Lý Căn Tử này, vẻ mặt của Điệp Trúc Lam lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Thôi thị thấy con gái như vậy, đương nhiên hiểu con gái của mình, nên nói: “Lúc trước Lý Căn Tử kia quả thật rất nghèo, nhưng mấy năm trước đã phát tài rồi, vừa mất vợ, nếu con gả qua thì đó là chuyện rất đúng lúc.”

Điệp Trúc Lam vừa nghe xong, lập tức lên tinh thần: “Mẹ, mẹ nói tên Lý Căn Tử kia bây giờ phát tài rồi?”

“Còn không phải? Lẽ nào mẹ còn phải lừa con? Bây giờ căn nhà tường gạch mái ngói của nhà Lý Căn Tử không hề kém nhà họ Trương…”

Thôi thị vẫn muốn nói nhiều hơn, bên ngoài đột nhiên truyền đến một âm thanh.

“Họ Điệp kia, người ra đây cho ta.”

Giọng nói này, Điệp Trúc Lam và Thôi thị đều không xa lạ.

Là giọng của Trương Đại Tú.

Hai mẹ con nghe thấy giọng nói này, vẻ mặt đều lập tức thay đổi.

“Mẹ…”

Thôi thị không đợi Điệp Trúc Lam nói cái gì, trực tiếp nắm tay Điệp Trúc Lam.

“Đừng lo lắng, ngược lại mẹ muốn xem xem, đến thôn Điệp gia của chúng ta, Trương Đại Tú còn có bản lĩnh lật trời.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play