Tom như không đựng nổi mà nhắm mắt, nhớ lại những ký ức kia.
"Em sẽ không muốn biết đâu, Harry." Phần ký ức kia phần lớn đều rất tăm tối và tàn nhẫn.

Nghiên cứu về ảnh hưởng của cảm xúc tới pháp thuật đó, lấy nghiên cứu sách vở mà phân tích tuyệt đối không có một chút tiến triển nào, mà cái gọi là nghiên cứu thực nghiệm chính là tìm vài vật để hy sinh.
Mà những vật hi sinh đó toàn bộ đều là Pháp sư.

Những Pháp sư đang mất hết hy vọng, những Pháp sư từ trong ngục giam ra, còn cả những Pháp sư bị bắt.

Vì để có được những phân tích toàn diện nhất, công việc của bọn hắn mỗi ngày là dùng mọi cách, thậm chí là gây ảo giác để kích thích những người được coi là vật thí nghiệm kia, để bọn họ hoặc nổi giận, hoặc đau đớn hoặc vui vẻ, lạnh lùng đứng đó ghi chép những số liệu về dao động pháp thuật của họ, đứng đó nhìn bọn họ tựa như đó không phải đồng loại của mình, mà chỉ giống như những con vật thí nghiệm.
Mà chuyện tàn khốc hơn nữa chính là các nghiên cứu viên có thể đánh cắp thành quả nghiên cứu của nhau.
Nửa năm sau khi vào căn cứ bí mật, ngay lúc nghiên cứu vừa thu được chút tiến triển, một nghiên cứu viên ở căn phòng cách vách với hắn đột nhiên biến mất.
Vì ở gần cho nên có thể nói Tom biết rõ ràng chân tướng sự biến mất đột ngột của nghiên cứu viên kia.

Là do tên Thomas nhìn lúc nào cũng có vẻ tùy ý, không chút phòng bị kia ra tay, mà thành quả của nghiên cứu viên không chút nghi ngờ đã rơi vào tay Thomas.
Tom vốn tưởng rằng việc một nghiên cứu viên mất tích nhất định sẽ khiến cho Douglas chú ý, kết quả cả nhóm nghiên cứu lại bình thản như một người như vậy chưa từng xuất hiện tại nơi này.

Thậm chí cùng ngày đó, có người còn chúc mừng Thomas.
Lúc này Tom mới biết, thì ra chuyện nghiên cứu viên đấu đá nhau là rất bình thường ở đây.

Mà những người đến trước đó rất hiển nhiên là không phải chỉ mới lần đầu tham gia nghiên cứu thế này, bất cứ lúc nào bọn y cũng có thể tấn công nghiên cứu viên mới như hắn, đoạt lấy thành quả mà hắn có được.
Kể từ ngày đó, mỗi ngày khi làm thí nghiệm hắn đều càng cẩn thận hơn, ghi chép trên giấy đều là những điểm không quan trọng, những kiến thức mà người khác ham muốn, hắn đều ghi nhớ trong đầu.

Bởi vì Tom biết, trong hoàn cảnh tàn khốc này, người hắn tin tưởng chỉ có bản thân mà thôi.

Năm thứ nhất, hắn không ngờ mình bình an trôi qua, ngoại trừ Douglas, nhóm nghiên cứu ban đầu gồm ba mươi người lúc này chỉ còn lại hai mươi người.

Sau nửa năm thứ hai, rốt cục cũng có người ra tay với hắn.
Người kia ngoài suy đoán của Tom, nhưng cũng nằm trong dự liệu của hắn.

Bởi vì chỉ có người kia biết Tom đã từng xuất sắc đánh bại những người muốn hạ bệ hắn như thế nào.

Người kia chính là người là từng trợ giúp hắn lúc còn ở Hogwarts, cũng chính là người viết thư mời hắn tham gia nhóm nghiên cứu này – Cain không chút bất ngờ mà chết trong tay Tom, tất cả những thành quả nghiên cứu của y cũng thành của Tom.

Hơn nữa Tom còn dành thời gian để sửa đổi một phần tài liệu ấy.
Nếu như thật sự muốn che dấu và ngụy trang, có thể không nhiều người nhìn thấu được bộ mặt thật của hắn.

Cain chết những không người nào hoài nghi Tom, mà Tom là người may mắn nhặt được phần thành quả nghiên cứu kia đã trở thành đối tượng tiếp theo bị ra tay.

Bởi vì ai nấy trong này đều thèm khát thành quả nghiên cứu đó – Cain chính là một trong những nghiên cứu viên xuất sắc nhất ở nơi này, cho nên bất cứ ai cũng muốn ra tay giành lấy.
Ba ngày sau, nghiên cứu viên kia cũng biến mất theo, sau đó chính là hai thành quả nghiên cứu được cải tiến.
Thời gian sau đó, Tom hoàn toàn yên lặng.

Hắn nghiêm túc nghiên cứu tư liệu đoạt được, làm đủ loại thí nghiệm trên vật thí nghiệm mà hắn được phân.

Tất cả hắn đều ghi nhớ trong đầu, không nói với bất kỳ ai về nghiên cứu của mình.
Năm thứ hai trôi qua, nhóm nghiên cứu chỉ còn lại mười hai người.
Trong đó, bị Tom giết chết chỉ có hai.

Sáu người còn lại, Thomas giết hai, còn bốn là bị bốn trong số mười nghiên cứu viên còn lại giết.
Trong này, không có hợp tác, chỉ có làm việc của mình.
Sáu nghiên cứu viên năm vừa rồi không có thu hoạch gì chỉ im lặng quan sát mọi thứ đang phát triển, lúc nào cũng nơm nớp phòng bị.

Tom biết bọn họ không phải là không muốn ra tay, mà là đang tìm cơ hội thích hợp nhất.
Đến năm thứ ba, nhóm nghiên cứu mới chỉ còn lại Tom và một cô gái tên Nicole.
"Cuối cùng thì sao?" Harry thì thào hỏi, nó và Tom đã sóng vai ngồi xuống trước cánh đồng hoa.

Harry nhẹ nhàng lướt tay, cánh đồng hoa không chút tiếng động dao động.
Nó hiểu được lựa chọn của Tom, vì đã trải qua chiến tranh nên nó hiểu rõ, ở tình huống như thế, nếu như không muốn mình chết, chỉ có thể khiến kẻ khác chết.
"Ta không giết bất kỳ người nào nữa." Tom mệt mỏi nhắm mắt, tựa đầu lên vai Harry – bờ vai mà suốt ba năm qua hắn mới có thể tin tưởng dựa vào, lặng lẽ bổ sung một câu: "Hay nói đúng hơn không có cơ hội để giết chết Thomas."
Đúng vậy, Thomas – người từ đầu nhìn rất có vẻ quan tâm Tom.
Cho dù lúc nào Tom cũng duy trì cảnh giác, nhưng dù sao kinh nghiệm chưa nhiều, không am hiểu về căn cứ này như Thomas.

Đêm trước lễ Giáng Sinh năm đó, hắn bị Thomas bắt được sơ hở, sau đó hắn nhận được một món quà sinh nhật mà cả đời này không thể quên.
Thomas không tìm kiếm được thành quả nghiên cứu, liền ếm thần chú Ảo giác lên hắn, dùng những chuyện mà hắn sợ hãi nhất, đau khổ nhất để ép hắn nói ra những thành quả nghiên cứu của mình.
Sự xa lánh, bắt nạt ở cô nhi viện, những lời mắng chửi của Riddle, người mẹ nhu nhược không muốn vì hắn mà sống...!Những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là hắn dường như thấy được tương lai.
Hắn nhìn thấy hắn đứng đối diện với Harry, hoặc Harry giết hắn, hoặc hắn giết Harry.

Không phải dùng đũa phép, mà là một thanh kiếm, thanh kiếm kia hoặc sẽ xuyên qua tim Harry, hoặc sẽ xuyên qua tim hắn.
Mà điều duy nhất giúp hắn có thể giữ vững tỉnh táo từ trong những ảo giác kia chính là, một chút lý trí còn sót lại nói với hắn, nhưng chuyện kia nhìn thật đến mức nào cũng đều là ảo giác.

Hắn không phải kẻ thù của Harry, kẻ điên cuồng thích hủy dung kia mới là kẻ thù của nó.

Hắn không phải là một Voldemort không chút phong thái quý tộc như vậy.

Harry đang ở Hogwarts!
Bị hành hạ tròn một tuần lễ, Douglas xuất hiện.

Ông ta dùng một bùa chú hiểm ác ngăn cản Thomas, giải phóng Tom đang bị giam cầm ra.
Lúc ấy Tom đã điên cuồng đến không còn lý trí, thậm chí không cầm đũa phép, hắn lao tới tấn công Thomas, hai tay siết chặt cổ Thomas, hai mắt đỏ tươi căm hận nhìn Thomas mỗi lúc một tím tái.
"Chết đi, chết đi, chết đi!" Tom điên cuồng gầm lên, giọng nói khàn khàn hung ác tựa như truyền lên từ chốn địa ngục.

Khoảng khắc đó Thomas tưởng mình chết chắc rồi, nhưng Douglas vẫn đứng sau bọn họ lại đột nhiên ra tay, ếm cho Tom một bùa Choáng.
Vì liên tục một tuần ở trong trạng thái căng thẳng thần kinh khiến Tom không chịu được một bùa Choáng đơn giản này, lập tức hôn mê, đến ba ngày sau mới tỉnh.
"Anh..." Harry ngẩng đầu nhìn Tom, "Tại sao lần đó Douglas lại ngăn trở hai người tàn sát nhau?" Nếu như không phải Douglas trong truyền thuyết kia xuất hiện, sợ rằng Tom cho dù không bị ảo ảnh hành hạ chết cũng sẽ chết vì đói.
"Bởi vì trong thời gian đó, tất cả nghiên cứu viên, kể cả ta và Thomas, chỉ còn lại bảy người.

Đây là số lượng tối thiểu của nhóm nghiên cứu, chỉ có người còn sống sót mới tính là nghiên cứu viên chân chính." Tom lạnh lùng cười, "Mà bảy người này có thể xem là tinh anh trong tinh anh, không thể tiếp tục tàn sát nhau nữa.

Nói cách khác..."
Nói xong lời cuối cùng, Tom đột nhiên tỏa ra căm hận và sát khí.

"Thomas, ta nhất định sẽ không để cho y sống vui vẻ!"
"Tom..." Harry gọi một tiếng, không biết nên khuyên bảo Tom thế nào.
Tom khẽ bật cười, tiếng cười lạnh băng khiến Harry nhớ lại một tuần đó Tom đã trải qua thế nào.

Nếu như là nó, e rằng lúc này cũng chỉ hận không thể hành hạ Thomas đến chết.
"Ta vĩnh viễn không bao giờ xóa đi được di chứng Thomas để lại cho ta." Tom nhỏ giọng nói, sau đó ngồi thẳng người, ngay trước mắt Harry hủy bỏ bùa chú che mắt, để lộ di chứng duy nhất không sao biến mất sau một tuần khốc liệt đó – đôi mắt đỏ tươi, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nhỏ ra máu.
"A..." Nhìn thấy đôi mắt này, Harry kinh hoảng mà không tự chủ lui về sau, sau đó mới nhìn Tom, "Tom, mắt của anh..."

"Đã biến thành như vậy." Tom phức tạp nhìn Harry, "Em sợ sao?"
"Sợ ư?" Harry lặp lại từ này, sau đó cười cay đắng.

Nó chưa bao giờ sợ Voldemort.

Chỉ là...!"Đúng, em sợ." Nó thẳng thắn nói ra nỗi sợ trong lòng, "Em lúc nào cũng sợ có một ngày anh sẽ biến thành kẻ kia."
Tom trầm mặc, hắn dùng pháp thuật biến đôi mắt thành màu đen, rồi cất đũa phép đi.
"Từ lúc tỉnh lại mắt ta đã biến thành thế này." Hắn bình tĩnh nói, liếc mắt nhìn Harry đã nhích xa hắn khoảng một cánh tay, "Ta sẽ không biến thành kẻ điên đó."
"Anh chế tạo Trường Sinh Linh Giá chỉ là vì muốn bất tử?" Harry thấp giọng hỏi, "Nhưng mà, tạo ra Trường Sinh Linh Giá chính là trở thành kẻ đó."
"Đó là bởi vì lúc tạo ra Trường Sinh Linh Giá đã dùng sai phương pháp chia tách linh hồn." Tom không hề nhượng bộ phản bác, "Nếu tìm được phương pháp hoàn thiện nhất, ta thậm chí sẽ không phạm phải sai lầm của Dumbledore."
"Anh không thể đảm bảo bản thân không phạm sai lầm, Tom." Harry nhỏ giọng nói nhắc nhở Tom, "Hơn nữa, giữa hai chúng ta không có cơ hội được phạm sai lầm."
"Vậy..." Tom nhìn Harry, trên mặt chậm rãi nở một nụ cười, "Harry, nếu là em nghiên cứu Trường Sinh Linh Giá thì sao?" Rốt cuộc hắn đã nói ra lời muốn nói trong buổi tối này, vừa thỏa hiệp được với Harry, cũng đồng thời không từ bỏ ham muốn bất tử của mình.
Với sự hiểu biết của Harry về pháp thuật, tuyệt đối có thể nghiên cứu Trường Sinh Linh Giá, thậm chí nếu như là nó nghiên cứu còn có thể nhận được trợ giúp từ Dumbledore.

Mà làm như vậy ngoại trừ làm quá trình nghiên cứu Trường Sinh Linh Giá sẽ chậm lại một chút, nhưng chắc chắn sẽ không có sai lầm.
Hắn có thể lấy lại được sự tin tưởng của Harry, giải quyết mâu thuẫn giữa hai người, thậm chí còn có được sự trợ giúp của Dumbledore, ngồi mát ăn bát vàng hưởng thành quả.
"Harry, em nghĩ thế nào?" Tom hỏi tới, "Nếu như em không yên tâm để ta nghiên cứu, vậy thì em nghiên cứu đi.

Ta chỉ muốn có nhiều thời gian hơn..." Tom ôm Harry, nỉ non: "...!để ở bên em mà thôi."
"Chỉ vì thế thôi sao?" Harry không phải kẻ ngốc, nó quay đầu cười nhìn Tom, lặp lại câu hỏi của mình: "Chỉ vì như thế thôi sao?"
"Đó là nguyên nhân quan trọng nhất." Tom nghiêm túc nói, cũng không tránh ánh mắt Harry, "Đương nhiên, còn có những nguyên nhân khác.

Quyền lực, địa vị, và em, ta đều muốn vĩnh viễn nắm giữ trong tay."
"Anh muốn nắm giữ em?" Harry cười hỏi lại, cũng không bởi vì bản thân không là nguyên nhân duy nhất mà thất vọng, ngược lại nó còn cảm thấy vui vẻ vì Tom thẳng thắn, "Vậy nếu như em không đồng ý giúp anh nghiên cứu Trường Sinh Linh Giá thì sao?" Thật ra đêm hôm qua nó đã nghĩ cách giải quyết tốt nhất vấn đề giữa hai người chính là nó sẽ nghiên cứu Trường Sinh Linh Giá.

Chỉ có như vậy nó mới có thể tin tưởng Tom không mắc bẫy Trường Sinh Linh Giá – Dumbledore, đi về hướng trở thành Chúa Tể Hắc Ám, đi đến mục đích mà cả đời Dumbledore cao thượng theo đuổi..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play