Sau bữa tiệc tối náo nhiệt, Harry và Tom đang ngồi trên bàn giáo sư trao đổi ánh mắt, sau đó cùng đứng dậy, rời khỏi Đại Sảnh đường hoa lệ của Beauxbatons, đi ra sân trường.
Tất cả người trong Đại Sảnh đường đều đang sôi nổi bàn tán chuyện ghi danh thi đấu Tam Pháp thuật, bởi vậy sân trường bên ngoài Đại Sảnh đường trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Tom và Harry sóng vai đứng trước một hồ nước nhỏ, miệng hai người đều mấp máy mấy lần nhưng sau ba năm chia xa lại đều không biết nói gì cho phải.
Hồi lâu, Tom mới đưa tay xoa xoa đỉnh đầu đã ngang mắt mình của Harry, cười nói: "Ba năm không gặp, em cao lớn lên không ít."
Harry đẩy tay Tom ra, như căm tức mà nhíu mày, đôi môi mở to nhưng cuối cùng lại chỉ thở dài, đổi chủ đề, "Sao anh lại ở đây?"
"Douglas giới thiệu.
Lúc nghiên cứu kết thúc, lão đề cử ta tới Beauxbatons làm giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám." Tom cười nhẹ, ngồi xuống phiến đá màu trắng ngà lạnh như băng bên bờ hồ, đưa tay ra dấu Harry cũng ngồi xuống bên cạnh hắn.
Harry chần chừ một chút, rồi cũng ngồi xuống, đá chân nói: "Như vậy có đương kim Quán quân Tam Pháp thuật chỉ bảo, tuyển thủ của Beauxbatons lần này hẳn sẽ trở thành Quán quân ha?"
"Em đang cười nhạo ta đó hả?" Tom bình thản mà cười, ba năm nghiên cứu và luyện tập ở căn cứ dưới mặt đất không thấy ánh mặt trời khiến hắn càng thêm trưởng thành, trầm ổn hơn thời học sinh.
Hắn vươn tay ôm lấy bờ vai đã mang lại cảm giác hoàn toàn khác ba năm trước, nhỏ giọng nói: "Năm đó ta có thể trở thành Quán quân, không phải đều nhờ em chỉ điểm sao? Sao, em có muốn thắng lần này không? Sau khi tốt nghiệp muốn làm gì?"
Harry lắc đầu, trước thái độ mỗi lúc thêm tự nhiên của Tom, cuối cùng nó tựa đầu lên vai Tom.
Tom cúi đầu nhìn mái tóc đen rối bù, không nhịn được mà nở một nụ cười chân chính.
Cho dù chia xa ba năm, hắn cũng chỉ cần ba phút để bắt lấy nó.
Harry là của hắn, mãi mãi là của hắn.
Không có gì có thể mang Harry của hắn rời xa hắn, thậm chí là cái chết.
Tom nhớ tới thứ đã học được từ nghiên cứu của Douglas, cánh tay ôm Harry càng siết chặt, "Harry, sau khi tốt nghiệp em muốn làm gì?"
"Em không biết." Harry thở dài, "Trước kia em muốn trở thành Thần Sáng, nhưng bây giờ đã không còn suy nghĩ này nữa rồi." Nói ra, đời trước của nó, từ mười một tuổi đến Hogwarts đều dính liền với Voldemort, thật không ngờ bây giờ cũng như thế.
Harry cười ngẩng đầu, thờ ơ nói: "Có lẽ là vào Bộ Pháp thuật? Ai biết được..."
"Vào Bộ Pháp thuật?" Tom nhíu mày, "Ta tưởng em muốn ở lại Hogwarts, ta thấy em rất thích nơi đó."
"Hogwarts là nhà của em." Harry bình tĩnh nói, sau đó bổ sung một câu khiến Tom cảm động: "Cũng là nhà của anh."
Toàn thân Tom cứng ngắc, từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ mình có nhà.
Cô nhi viện ở London không phải nhà của hắn, trang viên Riddle không phải, căn cứu bí mật kia không phải, mà Beauxbatons thì càng không có khả năng.
Nhưng, đúng như Harry nói.
Hogwarts là nơi duy nhất cho hắn cảm giác của một gia đình, nếu như không có Trường-Sinh-Linh-Giá-Dumbledore kia.
Nghĩ đến Trường Sinh Linh Giá, Tom buông lỏng thân thể, vẫn là câu nói kia: Dumbledore không làm được, không có nghĩa là hắn cũng không làm được.
Lần gặp mặt sau ba năm chia xa này, hai người cũng không nói chuyện gì quá to tát, Tom thậm chí không hỏi ba năm qua Harry sống thế nào.
Bởi vì ngay sau khi hắn rời căn cứ bí mật, một vài học trò ở Hogwarts đã đem toàn bộ tin tức của Harry gửi cho hắn.
Đưa Harry về nơi đoàn Hogwarts nghỉ ngơi, Tom lúc này mới quay đầu nhìn Dumbledore vẫn luôn đợi hắn từ đầu đến giờ.
"Chúc mừng, hiệu trưởng Dumbledore."
Dumbledore dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhưng không khiến người ta phản cảm nhìn hắn, đợi cho đến khi hai người đã rời đến chỗ cách nơi nghỉ ngơi của đoàn Hogwarts một khoảng, ông mới mở miệng: "Ba năm này anh mạnh mẽ hơn nhiều, Tom."
"Chỉ là hiểu biết sâu hơn về pháp thuật mà thôi." Tom bình tĩnh nói, trên mặt ngoại trừ vẻ bình thản, điềm tĩnh đã không còn sự ngông cuồng và đắc ý không sao che giấu được thời học sinh, "Giáo sư Dumbledore, tôi nghe nói Bộ Pháp thuật đã mời ông tham gia tranh cử Bộ trưởng, sao ông lại từ chối?"
"Anh luôn có cách để biết được tin tức mà rất nhiều người không biết, Tom." Dumbledore cười nhẹ, "Vậy anh tìm ta chắc chắn không phải vì Harry, có chuyện gì không?"
"Tôi muốn biết các tư liệu chuyên sâu về Trường Sinh Linh Giá." Tom xoay người nhìn Dumbledore, trắng trợn nói ra yêu cầu của mình.
Nụ cười trên mặt Dumbledore lập tức biến mất.
"Anh vẫn còn muốn chế tác Trường Sinh Linh Giá?"
"Chỉ là nghiên cứu mà thôi." Tom lười biếng cười, giọng nói có chút giễu cợt: "Chẳng lẽ ông cho rằng đã có vết xe đổ của ông, tôi vẫn còn cố tình đi theo? Sức mạnh cường đại và bất tử, là điều tôi muốn, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không chế tạo ra một kẻ địch giống mình đâu."
Dumbledore trầm mặc, mà Tom thì căng thẳng chờ đợi.
Đây mới chính là mục đích hắn tự mình đưa Harry về nghỉ ngơi.
Mặc dù Grindelwald rất hiểu về Trường Sinh Linh Giá, nhưng dù ông ấy hiểu biết cỡ nào cũng không thể hiểu bằng Dumbledore – người đã chính thức thành công tạo ra một Trường Sinh Linh Giá.
Nếu như hắn muốn tiếp tục nghiên cứu trên nền tảng của Dumbledore, làm hoàn thiện thêm Trường Sinh Linh Giá thì nhất định phải lấy được tất cả tư liệu của Dumbledore.
Dumbledore đồng ý yêu cầu này của hắn hay không có liên quan rất lớn đến kế hoạch mà hắn đã vạch ra kể từ khi ra khỏi căn cứu nghiên cứu bí mật.
Đương nhiên, để phòng ngừa, Tom vẫn có phương án thứ hai, thậm chí là thứ ba.
Nhưng không thể không nói, Dumbledore chính là một con đường tắt.
Trước kia Trường-Sinh-Linh-Giá-Dumbledore đã lén dụ dỗ, đưa cho hắn phương pháp chế tạo Trường Sinh Linh Giá giả, mà Dumbledore ở trước mặt hắn lúc này, nếu như có thể đồng ý với yêu cầu của hắn, nhất định sẽ đưa cho hắn những tư liệu chân thật nhất.
Tom tin tưởng cách làm người của Dumbledore.
Vài phút sau, Dumbledore đưa ra đáp án khiến Tom nhíu mày: "Đúng là ta có những tư liệu cặn kẽ nhất về Trường Sinh Linh Giá, nhưng Tom, dã tâm của anh quá lớn, nhưng lại quá tàn độc.
Những thứ như vậy ta không trực tiếp đưa cho anh."
"Sao cơ?" Tom nhíu mày, hắn không thèm để ý những lời đánh giá của Dumbledore về dã tâm và đạo đức của hắn, trên thực tế, hắn còn cảm thấy có chút vẻ vang trước những đánh giá này.
Tom cẩn thận suy nghĩ chợt phát hiện hàm ý trong lời nói của Dumbledore.
Dumbledore đồng ý cho hắn những tư liệu nghiên cứu về Trường Sinh Linh Giá, nhưng sẽ không trực tiếp đưa cho hắn.
Kết luận này khiến Tom có chút bất ngờ, dù sao trước đó hắn cũng chỉ đơn giản là không muốn dễ dàng từ bỏ mà thôi.
Thật không ngờ, Dumbledore lại đáp ứng.
Chỉ có điều, không trực tiếp đưa cho hắn có nghĩa là...
"Giáo sư Dumbledore, ông không phải muốn đưa những tư liệu đó cho..."
"Harry Potter trẻ tuổi.
Đúng vậy, ta đã chuẩn bị để đưa những tư liệu đó cho trò ấy, còn trò ấy có đưa những tư liệu đó cho anh hay không, đó là việc của anh, Tom." Dumbledore tươi cười, mà Tom thì tỏ vẻ chán nản.
"Tại sao ông lại tín nhiệm Harry như vậy?" Hắn thật sự không hiểu tại sao Dumbledore lại tín nhiệm Harry lúc nào cũng tỏ ra thơ ngây, ngốc nghếch nhưng lại che giấu rất nhiều hiểu biết mà người khác không biết như vậy.
Phải biết rằng, Harry thậm chí còn biết rất nhiều chuyện của Dumbledore!
Chẳng lẽ chỉ bởi vì Harry từng theo phe cánh của Dumbledore? Đây là Tom đoán, dựa theo những lời nói của Harry về một Voldemort điên cuồng, Tom gần như có thể chắc chắn Dumbledore nhất định sẽ ngăn cản hắn, đứng ở phía đối lập với hắn.
Thậm chí, Tom còn có thể dự đoán, Harry từ nhỏ đã mất ba má là do một tay Dumbledore nuôi dưỡng, dạy dỗ.
"Bởi vì trò ấy có những ưu điểm mà anh không có." Dumbledore cười nhẹ, quay người đi về hướng đoàn Hogwarts, "Đương nhiên, anh cũng có những ưu điểm mà trò ấy không có.
Hai người các anh có thể ở bên cạnh nhau, thật sự rất tốt, rất tốt..."
Có thể ở bên cạnh nhau hay không, không cần ông bình luận!
Tom nhìn theo bóng lưng Dumbledore nhướn mày, sau đó mới xoay người mang theo tâm sự rời đi.
Nếu như Dumbledore thật sự đưa những tư liệu kia cho Harry...!Nghĩ đến Harry biết được hắn lại giấu nó đi tìm hiểu Trường Sinh Linh Giá, Tom đã cảm thấy đau đầu.
Dumbledore chết tiệt, hắn đã biết dù hắn không coi Dumbledore là kẻ đối nghịch với hắn nữa thì lão già kia vẫn chỉ mang lại phiền phức cho hắn mà thôi.
Đã hơn một trăm tuổi rồi, không chịu ở nhà bầu bạn với Chúa Tể Hắc Ám của lão, lại cứ đi tìm cách gây khó khăn cho hắn!
Oán hận thì oán hận, lo lắng thì lo lắng, Tom vẫn không chịu buông bỏ suy nghĩ làm thế nào mới có thể lấy những ghi chép của Dumbledore từ chỗ Harry.
Dù sao, đó chính là những ghi chép về Trường Sinh Linh Giá.
Hít một hơi thật sâu, Tom lúc này mới về văn phòng giáo sư của mình, nhìn đủ loại sách pháp thuật bày biện trong phòng, trong đó phần lớn là về Pháp Thuật Hắc Ám, có một số là mượn từ thư viện của Beauxbatons.
Ngồi giữa đống sách chất đầy, Tom ngả người ra sau, mệt mỏi nhắm mắt, lẳng lặng chờ đợi.
Nửa giờ sau, cửa phòng hắn vang lên tiếng gõ.
"Vào đi." Tom vẩy đũa phép mở khóa cửa, nhìn thấy Harry mặt không chút cảm xúc đứng thẳng tắp trước ngưỡng cửa, ánh mắt lên án nhìn hắn.
Hai người im lặng nhìn nhau vài phút, Tom mới nâng khóe môi mở miệng: "Em nửa đêm chạy đến tìm ta, chẳng lẽ chỉ là để đứng trước ngưỡng cửa nhìn ta thôi sao?"
Harry trầm mặc, sau đó mới sải bước tới chỗ Tom, dời mắt quan sát căn phòng dù Tom mới ở chưa đến hai tháng đã mang đặc phong cách của hắn.
Tom chậm rãi đứng lên, tự nhiên kéo Harry ngồi xuống với mình, nhỏ giọng hỏi: "Nói xem sao đột nhiên em lại tới đây?"
Harry lúc này mới thu hồi ánh mắt đang dò xét những tựa sách trong phòng, quay đầu nhìn Tom: "Giáo sư Dumbledore đột nhiên đưa cho em một số ghi chép pháp thuật.".