Tom trầm mặc, thế nhưng Grindelwald cũng không vì thế mà thay đổi chủ đề giữa họ.
Những lời này Grindelwald có lẽ cũng chỉ có thể nói cùng thiếu niên có những trải nghiệm tương tự như ông trước mắt này mà thôi.
Ông muốn nhìn thấy dáng vẻ khó xử của Tom, nhưng không hề muốn cậu và Harry giống như ông và Dumbledore.
"Một mình và cô độc mặc dù nghe thì giống nhau, nhưng lại hoàn toàn khác nhau." Grindelwald khẽ cười, "Đến khi cô độc theo cậu như hình với bóng, cậu sẽ hiểu có đôi khi một mình cũng là sự hưởng thụ.
Nhưng cậu tới đây không phải chỉ vì muốn thảo luận với ta về vấn đề này chứ? Cậu cho rằng ta vì Albus mà từ bỏ nhiều thứ, nhưng trên thực tế, từ bỏ là vì ta không cần đến nữa.
Cậu có phải đang cho rằng chỉ mình ta là người đang hy sinh, còn Albus thì chỉ ngồi đó nhận tất cả?"
Đúng là trước giờ Tom đều nghĩ như vậy, nhưng hắn không ngờ Grindelwald sẽ nói thẳng ra như thế.
"Ông ấy chỉ đang ngăn cản ta tiếp tục làm điều sai trái mà thôi..."
"Đó là bởi vì ông ấy cho rằng ngài làm vậy là sai.
Có điều, đúng sai của một người không đơn giản chỉ từ đánh giá của một người."
Tôi...!sẽ không để cho anh phạm sai lầm.
Cậu làm sao biết được bước kia của tôi là sai lầm chứ không phải thành công?
Ban đầu hắn không đồng ý với những lời này, nhưng bây giờ ngay cả Grindelwald và Dumbledore cũng nói như vậy...
"Bởi vì, sự thực đã chứng minh là ta sai thật rồi." Grindelwald lẳng lặng nói, "Chiến tranh thế giới lần thứ nhất, Chiến tranh thế giới lần thứ hai, lần sau so với lần trước càng khiến ta thêm mệt mỏi.
Nhìn đám Muggle đó, không, là những con người kia vì sinh tồn, vì lợi ích quyền lực mà chém giết lẫn nhau, những việc ta làm cùng những việc bọn họ làm có khác gì nhau đâu."
Tom không biết trả lời vấn đề này như thế nào.
Hắn không muốn thừa nhận tính cộng đồng giữa thế giới Pháp thuật và Muggle, nhưng cũng không thể gạt bỏ điều đó.
"Đó chỉ là đám Muggle mà thôi."
"Đúng thế, họ chỉ là Muggle mà thôi.
Nhưng nếu như ta đứng trên vị trí cao nhất kia, bọn họ sẽ trở thành dân của ta.
Mà ta là người thống trị bọn họ, trừng trị họ, nắm giữ vận mệnh của họ." Nụ cười của Grindelwald mang theo sự giễu cợt khiến Tom tức giận, "Chẳng lẽ cậu không nghĩ như vậy?"
Tom mím môi không nói gì.
"Nhưng mà, bọn họ cũng là trách nhiệm của cậu.
Lẽ nào cậu định thống trị thế giới bằng giết chóc và ngược đãi sao? Như thế không phải là thống trị, mà là hủy diệt.
Ngoại trừ kẻ điên thực sự, không một người nào thống trị bằng cách đấy cả.
Tom, ta nhìn ra được cậu có sự xuất sắc, cũng có dã tâm như ta thời trẻ, nhưng cậu đã bao giờ nghĩ tới, đến một ngày toàn bộ thế giới đều ở dưới chân cậu, cậu sẽ làm gì chưa?"
Đến khi nắm giữ toàn bộ thế giới, hắn sẽ làm gì?
Tom sững sờ, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Suy nghĩ vốn rõ ràng liền trở nên hỗn loạn.
Hắn từng nghĩ sẽ trừng phạt đám Muggle đó, khiến chúng phải nằm ở tầng thấp nhất của xã hội.
Cũng từng nghĩ tới sẽ phân chia thế giới Pháp thuật thành ba tầng, pháp sư xuất thân Muggle là thấp nhất, sau đó đến pháp sư lai, mà đứng trên tầng cao nhất chắc chắn phải là Pháp sư thuần chủng, mang dòng máu tinh khiết nhất.
Hắn còn nghĩ, sau khi đạt được điều đó, hắn sẽ cùng Harry đi khắp thế giới, sống một cuộc sống thoải mái, tự do.
Nhưng mà, đúng như Grindelwald nói, đến lúc đó trên vai của hắn gánh trách nhiệm của toàn thế giới, hắn sẽ không giữ được tất cả nếu chỉ dựa vào quyền lực.
Lúc đó nhất định sẽ có những Muggle không phục, có những Muggle ủng hộ Pháp sư khác, kẻ địch của hắn chắc chắn không ít.
Kẻ địch...
Tom ngẩng đầu nhìn Grindelwald, cắn môi dưới, không cam lòng nhỏ giọng nói: "Nhưng tôi vẫn cảm thấy đó là cái giá quá đắt!" Vì yêu mà từ bỏ tất cả – một cái giá quá đắt!
Grindelwald nhìn Tom, nói một câu ý nghĩa sâu xa: "Có đôi khi có từ bỏ mới có đạt được."
Tom trầm tư một lát, sau đó ngẩng đầu: "Lẽ nào tôi không thể đạt được cả hai sao?"
"Trừ phi trò nuôi một con gấu biết bắt cá!" Cất tiếng cười ha hả, Dumbledore xách theo một chiếc túi đầy thực phẩm đi vào phòng khách, "Tom, buổi tối ở lại ăn cơm nhé?"
Tom quay đầu nhìn túi cá trong tay Dumbledore, đứng lên nhẹ mỉm cười, vô cùng giả dối trả lời: "Thế thì thật vinh dự." Hôm nay hắn tới chủ yếu là muốn gặp Dumbledore, giờ thấy ông xuất hiện, lập tức quên mất Grindelwald nãy giờ vẫn ngồi phía đối diện mà tiến lên một bước, "Vừa hay tôi có biết làm cá, có thể giúp giáo sư Dumbledore xử lý những thứ này."
Nói xong, hắn liền theo Dumbledore đi vào phòng bếp.
Khéo léo giết chết con cá vẫn còn quẫy, lấy nội tạng ra, dùng nước rửa sạch máu, Tom đưa con cá đã được xử lý sạch sẽ cho Dumbledore, sau đó lấy những thứ khác ra, vừa xử lý vừa nói: "Giáo sư Dumbledore, nếu như tôi muốn nuôi một con gấu, thì nên nuôi thế nào?" Tưởng tượng Harry mảnh khảnh gầy yếu thành con gấu cồng kềnh béo mập, trong mắt Tom liền lộ ra ý cười mà chính hắn cũng không phát hiện ra.
Nỗi băn khoăn vì yêu mà từ bỏ tất cả rất không đáng trước đó biến mất không thấy tăm hơi.
"Sao thế? Trò thật sự muốn nuôi một con gấu có thể bắt cá? Chớ quên, gấu không giống mèo mà có thể thuần dưỡng." Dumbledore không chút thành thục cắt cá, sau đó còn không đợi dầu trong chảo nóng đã thả cá vào, kết quả làm không ít dầu bắn ra.
"A a a!" Ông hét lên né tránh, sau đó đợi đến khi chảo dầu không còn bắn ra nữa, nửa phần cá bên dưới đã đen sì, mà mặt trên vẫn còn trắng.
"Lại thất bại." Dumbledore thất vọng lắc đầu, "Tại sao lần nào ta cũng không tính toán được cái độ kia vậy?"
Tom nhìn Dumbledore hàm ý nói, "Vậy là không được ăn cá rồi?"
"Nhưng mà người đang ngồi trong phòng khách kia rất thích ăn cá." Dumbledore nhìn Tom nháy mắt, "Ta cũng không thể để ông ấy chỉ vì tay nghề nấu ăn kém cỏi của mình mà đến cả cá cũng không được ăn."
"Vậy..." Tom vén tay áo lên, ném miếng cá đã không thể ăn được nữa kia vào thùng rác, mau lẹ rửa sạch chảo sau đó đặt lại lên bếp, chờ đến khi đáy chảo nóng tới nhiệt độ thích hợp liền đổ một lượng dầu vừa phải vào.
"Để tôi dạy ông là được." Hắn vừa nói vừa chỉ cái chảo, "Đợi cho dầu phía trên nóng đến bốc lên một chút khí thì thả cá đã cắt vào, chậm rãi thả từng miếng, giữ nhiệt độ ổn định..."
Cái chảo theo từng miếng cá mà Tom thả vào phát ra những âm thanh xì xèo vui tai, mấy giây sau cả phòng bếp tỏa ra mùi cá thật thơm.
"Lúc này ông cho thêm một chút gia vị lên bề mặt cá, quét thêm một chút rượu, lại thêm một chút dầu, rồi lật cá lại." Tom vừa làm vừa giải thích.
Đến khi cá được lật xong, vừa tỏa raa mùi thơm hấp dẫn, vừa có màu vàng óng ánh đẹp mắt." Mặt này cũng làm như thế là được rồi.
Giáo sư, ông làm thử xem?"
Dumbledore nghe vậy lập tức hưng phấn cầm bàn chải lên bắt đầu quét gia vị lên bề mặt cá.
Tom bên cạnh hướng dẫn, chỉ sợ Dumbledore làm hỏng món cá sắp hoàn thành.
"Tôi biết độ để thả cá, nhưng độ để cầm cá, hẳn ông hiểu rõ hơn tôi, giáo sư Dumbledore?" Tom kiên nhẫn chờ món cá hoàn tất mới lên tiếng hỏi.
"Cầm cá?" Dumbledore cười híp mắt xoay người lại, đôi mắt màu xanh trong đằng sau cặp kính dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của người đối diện hiện chút buồn bã, "Tom, trò thật sự không biết hay là không muốn biết?" Nói xong, ông liền nở nụ cười hiền hậu, bưng hai phần cá nấu thành công cùng đồ ăn đi ra bên ngoài, vừa đi vừa lớn tiếng nói: "Cá nấu xong rồi.
Hôm nay nhất định ông sẽ thấy rất vui cho coi!"
Tom ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng tiêu sái rời đi mà không hoàn toàn nghĩ đến việc cảm ơn mình của Dumbledore, đứng bất động tại chỗ một lúc lâu rồi mới xoay người lại, dùng tốc độ còn nhanh hơn vừa nãy tự nấu bữa tối cho mình, trưng vẻ mặt tươi cười đi ra phía ngoài.
Ăn tối cùng Grindelwald và Dumbledore, dù là về phương diện pháp thuật hay hướng phát triển trong tương lai, Tom đều có được thu hoạch không nhỏ.
Mà trong mấy ngày còn lại của tháng bảy, hắn gần như không rời gian phòng đã thuê trong quán Cái Vạc Lủng, không ai biết được rốt cuộc hắn đang nghiên cứu thứ gì.
Thật ra, Tom chỉ đang nghiêm túc suy nghĩ những lời Dumbledore nói.
Rốt cuộc là hắn thật sự không biết, hay là không muốn biết điểm giới hạn của Harry rốt cuộc là gì?
Mà đến khi tháng bảy gần kết thúc, phu nhân Hepzibah Smith luống tuổi vào sau giờ trưa đã đón tiếp một vị khách kỳ lạ.
"Xin hỏi cậu tìm ai?" Con gia tinh Hokey cảnh giác nhìn thiếu niên đầu tóc rối bù, vẻ mặt mệt mỏi, khuôn mặt thậm chí còn có vài vết thương đang đứng trước ngưỡng cửa, miễn cưỡng bổ sung: "Thưa cậu?"
"Tôi tìm phu nhân Smith." Harry nở nụ cười hòa nhã với con gia tinh đang đầy vẻ cảnh giác, "Có chuyện rất quan trọng."
"Nữ chủ nhân đang nghỉ ngơi, thưa cậu."
"Không sao, tôi có thể chờ." Harry không kiên quyết đòi gặp, nhìn cánh cửa trước mặt đóng lại, vài phút sau, cánh cửa kia lần nữa mở ra.
Nó được mời vào gian phòng bày biện rất nhiều đồ, nhưng không hề nhìn thấy những cái tủ chất đầy những hộp sơn mài nhỏ, cũng không nhìn thấy những cái kệ xếp đầy những cuốn sách khắc nổi chữ vàng, hay những cái giá đỡ quả địa cầu với những quả cầu thiên văn, chỉ thấy những cây kiểng mọc xum xuê trong mấy cái chậu bằng đồng.
Nó ước chừng thời gian, sau đó thận trọng đi theo Hokey vào phòng khách.
"Kính chào phu nhân Smith tôn kính." Harry nói xong gập người, bờ môi nhẹ chạm bàn tay mập mạp của phu nhân Smith, sau đó mới đứng thẳng, "Tôi mang hoa tới cho cô, muốn thăm hỏi cô." Nó nhẹ giọng nói xong, trong tay liền biến ra một bó hoa thuận tay mang về từ Albania.
Harry có cảm giác rất mơ hồ, tình huống này rất giống với lần Tom tới gặp vị phu nhân Smith này trong ký ức của nó.
"Tôi là Harry Potter."
"A, tôi biết cậu.
Cậu chính là bạn trai nhỏ của người đã vô địch cuộc thi Tam Pháp Thuật kia." Phu nhân Smith nói xong che miệng liếc mắt mờ ám khiến người ta ghê tởm mà cười khanh khách, "Mời ngồi, Harry bé nhỏ.
Nhân tiện nếm thử bánh tôi tự làm."
Phu nhân Smith vừa nói vừa đẩy một đĩa bánh tới trước mặt Harry, điệu đàng nhìn nó.
Harry ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn phu nhân Smith, sau đó mới đưa tay cầm lên một miếng bánh đã từng khiến Tom Riddle hay nói đúng hơn là Voldemort cũng phải biến sắc, tìm kiếm cơ hội để mở lời.
Thế nhưng, mãi cho đến khi nó ăn hết đĩa bánh mỹ thực trên bàn, phu nhân Smith mới hỏi thăm lý do nó tới tìm mụ.
Harry một hơi uống cạn cốc nước Hokey đưa tới, sau đó mới dứt khoát nói: "Tôi tới là muốn mua hộp dây chuyền Slytherin trong tay cô."
(*) Editor giải thích tên chương:
Cá và tay gấu không thể có cả hai.
Mạnh Tử nói: "Cá là món ưa thích của ta, tay gấu cũng là món ưa thích của ta.
Hai món chẳng thể được cả, thì bỏ cá mà chọn tay gấu vậy.
Sự sống là thứ ưa thích của ta, điều nghĩa cũng là thứ ưa thích của ta.
Hai thứ chẳng thể được cả, thì bỏ sự sống mà chọn lấy điều nghĩa vậy.
Trong cuộc sống, đôi khi ta phải hi sinh một thứ gì đó để chọn một thức khác.
Không thể tham lam, vừa muốn ăn cá, vừa muốn ăn tay gấu được..