"Tôi không..." Harry theo bản năng trả lời, sau đó sửng sốt dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Tom, "Anh nói cái gì cơ? Tôi tham gia cuộc thi Tam Pháp Thuật? Cuộc thi này đã dừng mấy trăm năm nay, anh không cho rằng tôi là quái vật đã sống vài trăm năm, hay là có được hòn đá phù thủy mà không bao giờ chết đấy chứ?"
Tom cẩn thận đánh giá biểu hiện của Harry, cuối cùng chỉ nhún vai, "Dựa trên việc em hiểu rất rõ về cuộc thi, người khác sẽ rất dễ nhầm tưởng em đã từng tham gia." Tom híp mắt nhìn những giọt mồ hôi trên trán Harry, không bàn thêm về việc này nữa, "Quên đi, em nghiên cứu về quả trứng vàng này đến đâu rồi?"
Có một số việc làm quá gấp gáp thì chỉ phản tác dụng, vừa mới xác định Harry có tình cảm với mình, nhưng lại hoài nghi khiến hai bên bất hòa, thật chẳng có chút ích lợi nào cả.
Dù Harry có thân phận gì, hắn cũng sẽ không để cậu có lý do chính đáng rời bỏ hắn đâu.
Tom rủ mi nhìn xuống đôi môi đỏ mọng của Harry, nhớ ra cuốn sách có viết về thời gian trong thư viện Hogwarts, cân nhắc nên điều tra thân phận của Harry bắt đầu từ điểm nào.
"Trên bề mặt quả trứng có một vết nứt, tôi nghĩ nếu muốn có được manh mối, nhất định phải mở nó ra." Harry nhét lại quả trứng vàng vào tay Tom, "Ừm, anh mở nó ra nghiên cứu đi, tôi còn bài luận văn môn Biến Hình chưa viết xong, tới bữa chiều tôi sẽ hỏi anh kết quả."
Tom nhìn Harry sau khi nhét của quả trứng vàng vào tay mình liền chạy trối chết, không khỏi sửng sốt.
Không phải lời nào của hắn khiến cậu chạy trối chết đấy chứ? Nhíu mày suy nghĩ, Tom mới cúi đầu nhìn xuống vết nứt trên quả trứng vàng.
Ngay khi hắn mở quả trứng ra, "A!!!"
Một tiếng thét khủng bố màng nhĩ lại cực kì thê lương vang vọng khắp gian phòng, tựa như tiếng ma nữ thảm thiết gào thét, Tom dùng hết sức đóng quả trứng lại, cau mày nhìn vào quả trứng lúc này đã không còn tiếng động, lặng im nằm trong tay hắn.
"Đây có thể là..." Hắn cẩn thận hồi tưởng lại tiếng thét chói tai kia, có thể khẳng định trong tiếng thét kia có nhắc tới nội dung của bài thi đấu thứ hai, nhưng rõ ràng thứ này không thích hợp để mở ra trong không khí.
Mặt khác, nếu như tuyển thủ không biết rõ tiếng thét kia có ý nghĩa gì, thần kinh cũng sẽ bị nó làm cho hỏng mất.
Cất quả trứng vào túi sách, Tom giả cười bước ra khỏi phòng học, định đi tìm Harry để cùng thảo luận về quả trứng vàng.
Bây giờ hắn rốt cục đã biết vì sao Harry lại vội vã chạy đi rồi.
Bởi vì tên nhóc Harry Potter đó đã biết chuyện gì sẽ phát sinh khi mở quả trứng ra, vậy mà nó không hề nhắc nhở hắn lấy một lời!
Vừa ra khỏi cửa lớp học, chuẩn bị đến thư viện tìm Harry, chợt một giọng nói quen thuộc gọi hắn lại.
"Cậu Tom Riddle, xin chờ một chút!"
Tom quay đầu, nhìn thấy một cô ả mặc áo khoác màu nâu, tóc uốn xoăn, một tay cầm chiếc túi da, tay còn lại nắm chặt miếng giấy da dê và bút lông đang đi nhanh tới chỗ hắn – là phóng viên Sue, phụ trách phỏng vấn trong cuộc thi Tam pháp thuật của Nhật Báo Tiên Tri.
Tom vừa nhìn thấy cô ả, vừa nghĩ tại sao ả lại có mặt ở đây.
Chắc hẳn cũng bởi vì thân thế của hắn.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức nở một nụ cười ôn hòa, tiếng nói êm ái biểu lộ sự hoan nghênh, "Chị Sue, chị tìm tôi có việc?" Nói xong, hắn lại mở cửa phòng học ra, "Vậy nói ở đây đi."
Sue lập tức gật đầu, ngồi xuống, sau khi cắm chiếc bút tốc ký lên miếng giấy da dê liền ngẩng đầu nhìn Tom ngồi đối diện, cười sáng lạn.
"Tôi nhớ ra còn chưa chúc mừng cậu đã giành chiến thắng trong Bài thi thứ nhất.
Chúc mừng cậu, cậu Riddele."
" Chị cứ gọi tôi là Tom, chị Sue."
"Cậu cũng có thể gọi tôi là Sue.
Ừm, trận đấu quả thực rất đặc sắc, tôi nghĩ, sau khi bài viết này của tôi được đăng lên, số Nhật Báo Tiên Tri ngày mai nhất định sẽ cháy báo.
Có điều, Tom ạ, tôi tìm cậu là vì muốn viết thêm một phần báo." Ánh mắt Sue nóng bỏng, thân mình không khống chế được mà nhích tới trước, giọng nói mang theo sự hưng phần, đồng thời còn có cảm giác thần bí.
"Tôi nghe nói, Tom, cậu là người thừa kế của Slytherin, mang dòng máu của Slytherin?"
Tom chậm rãi nhướn một bên mày, vẻ mặt biểu lộ sự thẹn thùng cùng vinh hạnh đáng có của một thiếu niên mới mười bảy tuổi đột nhiên được tôn vinh gia thế.
"Vâng, đúng vậy.
Tôi thực sự không ngờ tin tức này lại truyền đi nhanh đến thế.
Nếu không phải do đoàn trọng tài hỏi về quá trình đã diễn ra trong bài thi đấu thứ nhất, tôi thật không muốn nói ra thân thế của mình.
Dù sao, phía sau vẫn còn hai bài thi nữa, tôi không muốn nhờ vào thân phận và huyết thống của mình mà nhận sự thiên vị của trọng tài."
"Cậu quả là một người khiêm tốn, cậu Riddle" Giọng điệu của Sue càng thêm hưng phấn, mà tốc độ di chuyển của chiếc bút tốc ký trên miếng giấy da dê cũng càng lúc càng nhanh, "Vừa rồi, theo những lời cậu nói, trong bài thi thứ nhất, sở dĩ cậu có thể khiến con Nhện Khổng lồ kia sợ hãi đến mức lẩn mình vào khắp các ngõ ngách, không dám tấn công cậu là chính bởi vì thân phận người thừa kế Slytherin của cậu?"
Tom nhẹ gật đầu, "Đúng vậy, nhưng nguyên nhân cụ thể là gì, thứ lỗi tôi không thể nói."
"Đương nhiên, đương nhiên, tôi biết những Gia tộc Pháp sư cổ xưa luôn lưu truyền những pháp thuật thần bí.
Huống chi, huyết thống của cậu còn bắt nguồn thì chính Slytherin vĩ đại!" Sue gật đầu như bổ củi, sau đó đứng dậy, cả người nhổm qua mặt bàn trống chắn giữa hai người, nhìn Tom đang âm thầm lui về phía sau, kéo giãn khoảng cách.
"Nói như vậy, cậu Riddle, cậu đã được sự thừa nhận của ngài Slytherin, kế thừa pháp thuật ngài ấy để lại, cho nên cậu mới có thể áp dụng pháp thuật thần bí đó dọa con Nhện Khổng lồ kia sợ hãi?"
"Chuyện này..." Tom do dự nhìn Sue, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ có vẻ mặt là biểu lộ vẻ khó xử.
Hai người cùng im lặng một lúc, sau đó Sue cười sáng lạn mà đứng lên, "Đương nhiên, đương nhiên, tôi có thể hiểu được, cậu không cần phải nói gì cả.
Ừm, vậy tôi có thể hỏi một vài chuyện về cuộc sống trong trường học của cậu không? Cậu phải biết rằng, không chỉ các Pháp sư, Phù thủy ở nước Anh, mà cả Pháp, Đức, thậm chí các quốc gia khác nữa đều vô cùng quan tâm đến cuộc thi đấu này."
Được tất cả Pháp sư trên thế giới để ý vốn là mục đích Tom tham gia cuộc thi đấu lần này, cho nên hắn mỉm cười, để lộ hàm răng trắng noãn ngay ngắn, "Đương nhiên, được cung cấp tin tức cho chị Sue là vinh hạnh của tôi."
Đến khi Sue kết thúc phỏng vấn, trả lại khoảng không cho phòng học đã là hơn ba giờ chiều, nhưng Tom không hề cảm thấy đói.
Hắn vươn người một cái rồi liền ra ngoài, chặn đường một học trò Hogwarts, hỏi Harry đang ở đâu, rồi đi thẳng tới thư viện.
"Em biết quả trứng vàng sẽ phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai phải không?" Tom ngả người lên giá sách, nhìn Harry đang khiễng gót vươn tay muốn lấy một cuốn sách tên Thảo dược thần kỳ dưới đáy biển xuống nhưng lại không hề có ý giúp đỡ.
Harry cố gắng hai lần, cuối cùng đành thở dài bỏ cuộc, "Đúng vậy, tôi biết."
Nhận được câu trả lời thẳng thắn của Harry, Tom thoáng sửng sốt, sau đó nhíu mày: "Sao em lại biết?" Hắn không hỏi Harry vì sao không nhắc nhở hắn, vì lý do rất rõ ràng, Harry muốn hắn nếm thử cảm giác đó.
Harry dùng ánh mắt thế mà cũng không biết nhìn Tom khiến hắn mất tự nhiên mà động dậy thân thể, vươn tay lấy cuốn sách Harry muốn lấy xuống, cầm trong tay.
"Hử?"
"Trước khi anh trở về, cái chị Mark và anh chàng Lee đó đều bị học trò của trường họ kêu gào muốn mở hai quả trứng màu vàng ra, kết quả..." Harry cười hì hì, đứng thẳng người, mở hai tay, vô tội nhìn Tom, "Anh đã được cảm nhận âm thanh như muốn chọc thủng màng nhĩ đó rồi chứ? Ngẫm lại lúc ấy, cả hai quả trứng đồng thời mở ra bên trong Đại Sảnh Đường, mà Đại Sảnh Đường còn bị vọng âm nữa..."
Thảo nào! Tom hít một hơi sâu, thảo nào hắn nhìn thấy không ít học trò mặt mũi tái mét, đoán chừng đều là do tác động lúc trưa.
Có điều – Tom hoài nghi nhìn Harry đang thận trọng mở từng trang sách – hắn vẫn không tin Harry biết chuyện này lại chỉ đơn giản như vậy.
Sắp xếp lại ngôn từ, Tom mới vươn tay ôm lấy vai Harry, "Nếu em đã tìm được cuốn sách em muốn, vậy có thể tìm giúp ta một số sách được không?"
"Đương nhiên!" Harry lập tức gập cuốn sách trên tay lại, ôm vào trong ngực, "Anh muốn tìm sách liên quan đến vấn đề gì?"
Tom nhìn Harry đang cười tươi thật sâu, rồi mới lạnh nhạt mở miệng: "Sách có liên quan đến liên hệ thời gian, đặc biệt là những cuốn sách có viết về người dịch chuyển xuyên thời gian!" Nói xong liền nhìn Harry chằm chằm, không hề rời mắt.
Harry không có nhưng người khác có tật giật mình, vì bối rối mà quên hết tất cả, hoảng hốt vứt quyển sách trong tay đi hay những hành động đại loại vậy.
Có điều Tom vẫn nhạy cảm phát hiện ra, Harry có một thoáng bất giác siết chặt quyển sách trong ngực, bàn tay lộ ra trước tầm nhìn của hắn vì siết chặt mà các khớp xương không chỉ chuyển trắng mà thậm chí đã chuyển xanh nhợt.
Mà nụ cười gượng của Harry giống như là bị hóa thạch trên mặt vậy.
"Không được sao?" Tom như không phát hiện ra chuyện gì, vươn tay giúp Harry lau đi mồ hôi lạnh rịn ra trên trán, "Nếu em mệt thì về nghỉ ngơi trước đi, ta tự tìm cũng được, dù sao ta cũng dư thời gian."
"Anh..." Harry khó khăn mở miệng, giọng nói khàn khàn mà khô khốc, "Tom, anh tìm loại sách đó là muốn làm gì?"
"Ha..." Tom cười, buông bờ vai cứng ngắc của Harry ra, "Không có gì, ta chỉ muốn..." Nói đến đây, hắn cúi đầu ngang tầm tai Harry, nhẹ cắn vành tai nó, nhỏ giọng nói: "Chỉ muốn làm một chuyến du hành thời gian, đương nhiên là không cần dùng đến Xoay Thời gian bị Bộ Pháp Thuật quản lý."
"Chỉ..." Mặt Harry đỏ lên, tránh khỏi miệng Tom, "Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Không phải là anh nên giải bí mật của quả trứng vàng sao? Hay là anh không thèm để ý đến kết quả cuộc thi đấu?"
"Không phải em đã nói, nếu muốn em hẹn hò với ta, thì ta không được giành thắng lợi cuối cùng sao?" Tom vô tội kéo Harry vào trong ngực, mờ ám vuốt ve thân thể của nó, "Vì em, ta quyết định bỏ qua ngôi vị Quán quân Tam Pháp Thuật." Tom luồn tay vào bên trong lớp áo của Harry, vuốt ve phần bụng mềm mại dính chút mồ hôi của nó, thấm giọng nói tiếp, "Cho nên, ta có thêm thời gian để nghiên cứu một số thứ mà bình thường ta không có thời gian để thực hiện.
Dịch chuyển thời gian chính là một trong số đó."
"Anh vì tôi mà bỏ qua cuộc thi đấu?" Harry bị tin tức này làm cho khiếp sợ, không còn tâm trí chú ý tới bàn tay của Tom đã đi xuống phía dưới bụng mình, "Ngươi nói thật sao, Tom?"
"Đương nhiên là thật! Không phải ta đã bắt đầu nghiên cứu về thời gian rồi đấy sao?" Mặt Tom đầy vẻ nghiêm túc, không để lộ ra chút khác thường nào.
Chỉ có tay hắn đã bắt đầu chiến đấu với thắt lưng của Harry.
"Anh..." Mãi đến khi ngón tay Tom lướt qua bắp đùi mình, Harry mới nhận ra Tom đã làm những gì, nó lập tức bắt lấy tay Tom qua lớp áo chùng, cả khuôn mặt đều đỏ lựng, "Anh làm gì thế?"
"Ta tưởng em biết ta đang làm gì chứ, Harry?" Tom thổi vào tai Harry, "Sao? Bị lựa chọn của ta làm cho cảm động?"
"Chuyện đó..." Harry nắm chặt bàn tay không yên phận của Tom lại, nói mà không suy nghĩ, "Đây là thư viện!"
"Nói vậy là, nơi khác thì có thể?" Tom lập tức bắt được lỗ hỗng, bàn tay không còn cố trượt xuống nữa, mà dừng lại ở đó, ngón tay không ngừng vươn ra, vuốt ve làn da của Harry, cảm nhận thân nhiệt của Harry dưới sự vuốt ve của mình mà mỗi lúc một nóng, hơn nữa còn nhè nhẹ run.
"Đừng, đừng như vậy, Tom" Giọng nói của Harry yếu ớt, lại khiến người nghe cảm thấy mờ ám vô cùng, "Tom..." Nó nhỏ giọng cầu xin, trong mắt đã hiện hơi nước.
Tom nhìn ánh mắt cầu xin của Harry, trong lòng mềm nhũn, thở dài rút tay về, lại nghiêng người qua cắn lên khóe môi của Harry, "Lần này bỏ qua cho em.
Vậy giờ cùng ta tìm sách liên quan đến dịch chuyển thời gian chứ?"
Khiêu khích Harry ngay trong thư viện cũng chỉ là ý tưởng bất ngờ mà thôi, nếu như hắn làm thật, sợ rằng sau này Harry sẽ không thèm nhìn mặt hắn nữa, cho nên Tom đành bỏ qua, rồi chuyển đề tài về phương hướng hắn đã lên kế hoạch từ đầu.
"Chuyện này..." Đang hoảng hốt kéo khóa quần, thắt lại thắt lưng, Harry nghe thế liền cứng đờ người, ngẩng phắt đầu dậy: "Thật ra, suy nghĩ kỹ lại, tôi cảm thấy để có thể thuận lợi tổ chức cuộc thi này, chúng ta đã tốn không ít công sức, nếu dễ dàng từ bỏ như vậy, thật sự có chút đáng tiếc, cho nên...!cho nên..."
"Cho nên cái gì?" Đôi mắt đen nhánh của Tom lập tức lộ vẻ mừng rỡ, cười sáng lạn nhìn Harry.
"Cho nên, anh có thể bỏ qua điều kiện kia.
Tôi..." Harry cắn răng, "Chỉ cần anh dốc toàn lực chiến thắng phần thi cuối cùng, tôi sẽ đồng ý làm bạn trai của anh!"
Thôi thì cũng viết vài dòng gọi là cảm khái năm cũ, chào đón năm mới..