Prince lập tức trừng mắt theo đúng kiểu Quý tộc cố hữu, "Thật không ngờ thanh danh của ta đã truyền đến tận cả đám học trò.

Trông cậu đúng là có tư chất khiến Malfoy.

Chàng trai trẻ, được lắm, được lắm!"
Nói xong y bước tới, duỗi bàn tay phải thô ngắn chụp lên bờ vai Tom, ra dáng bề trên khen ngợi bề dưới.

Thế nhưng, ngay khi ngón tay của y gần chạm tới vai Tom, Tom hơi khom người chào, vừa vặn tránh được bàn tay kia.
"Gia tộc Prince là gia tộc thuần huyết truyền thừa mấy trăm năm nổi danh trong giới Pháp sư Anh quốc, là một người Slytherin, sao tôi có thể không nghe đến danh tiếng của ngài Prince được chứ?" Tom nói xong lùi về sau một bước, xác định đã tránh được phạm vi bàn tay của Prince chạm tới mới đứng thẳng người, giả cười nói, "Chỉ là tôi thật không ngờ lại được gặp ngài ở đây."
Sắc mặt Prince lập tức trở nên kỳ quái, vừa tức giận, xen lẫn chút ngượng ngùng, bàn tay giơ ra giữ trên không trung đến hơn một phút mới được thu lại, gượng cười nói với Tom: "Trận đấu quan trọng như vậy sao ta có thể bỏ lỡ chứ? Eileen, tới đây gặp bạn học tương lai của con nào." Nói đến đây, Prince kéo một cô bé vẻ mặt gượng gạo, đang mắc cỡ mà cúi đầu nhìn mũi chân mình, "Đây là con gái của ta, Eileen Prince, tháng chín năm nay con bé sẽ nhập học Slytherin, đến lúc đó nhờ hai cậu đây để ý đến con bé một chút."
"Đương nhiên, chỉ cần cô Prince vào nhà Slytherin, là Huynh trưởng Slytherin..." Tom hơi dừng lại, thoáng liếc Harry bên cạnh đang sững người nhìn Eileen Prince, rồi nói tiếp: "...!nói không chừng tháng chín tới sẽ trở thành Thủ Lĩnh Nam Sinh, tôi đương nhiên sẽ chăm sóc học trò Nhà mình."
Nghe thấy Tom nhắc đến Huynh trưởng, Thủ Lĩnh Nam Sinh, lông mày Prince giật giật mấy cái, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn.

"Quả nhiên là học trò Slytherin ưu tú như ta đã đoán.

A, ta còn chưa biết chàng trai trẻ?"

Tom đương nhiên nhận ra Prince muốn từ tên họ của hắn để phân tích gia thế của mình, vì vậy hắn nhẹ giọng cười."Là tôi sơ xuất, quên không giới thiệu mình.

Tôi là Tom Riddle, bên cạnh là cậu Harry Potter."
"Potter? Ta tưởng họ Potter đều ở Gryffindor chứ!" Prince nở một nụ cười khoa trương, "Lẽ nào cuối cùng bọn chúng cũng đã nhận ra được sự vĩ đại của Slytherin rồi sao?"
Đúng lúc này, lão Malfoy nãy giờ vẫn đứng đó đột nhiên lên tiếng, "Trước khi Phân loại, không ai có thể biết chắc chắn được mình sẽ vào Nhà nào.

Cô Prince lại vào Ravenclaw hoặc là Gryffindor cũng không chừng?" Nụ cười giễu cợt trên mặt lão càng sâu.

Thấy sắc mặt Prince đã bắt đầu tái xanh, Eileen Prince bên cạnh cũng bất an mà nhúc nhích thân thể, lão Malfoy mới quay đầu nói với Tom và Harry: "Tom, Harry, sắp tới giờ rồi, chúng ta mau tới đấu trường thôi."
Tom cũng không thèm liếc mắt nhìn cha con Prince, lập tức kéo Harry vẫn nhìn chằm chằm Eileen Prince kể từ khi cô ta xuất hiện đi thẳng vào lối đi tới đấu trường, văng vẳng còn nghe thấy tiếng đe dọa con gái của Prince ở phía sau.
"...!Nếu như mi không vào được Nhà Slytherin, ta sẽ trục xuất mi ra khỏi gia tộc!"
"Cô bé đáng thương!" Tom giả vờ cảm thán một câu, nhưng giọng điệu lại đầy giễu cợt.
Có điều, khiến hắn không ngờ chính là Harry nãy giờ vẫn luôn im lặng lại đột nhiên lên tiếng tán thành lời nói của hắn.

"Đúng vậy." Giọng điệu của Harry đầy thương cảm, "Eileen Prince đáng thương!"
Đôi mắt hẹp dài của Tom híp lại, sau khi giơ thư mời, đi qua cửa kiểm duyệt vào đấu trường mới ẩn ý lên tiếng, "Harry, không phải lần đầu tiên gặp mặt em đã liền quan tâm đến một người mà trước đó chưa từng quen biết đấy chứ?"

Hắn cảm nhận được rõ ràng bàn tay trong tay mình lập tức cứng ngắc, mà chủ nhân bàn tay kia cũng đột nhiên dừng bước.
"Sao thế?" Tom nhíu mày, đôi mắt đen nhánh lóe lên lửa giận hung ác, "Xem ra em không chỉ quan tâm đến cô nàng Prince kia?"
"Người thân của cô Prince đã từng giúp đỡ tôi rất nhiều.

Thậm chí, nếu không có người kia, tôi sẽ không thể còn sống mà tới đây được." Harry nhỏ giọng nói, mà nét tối trong mắt Tom lập tức biến mất.
Ân nhân cứu mạng? Xem ra không chỉ Eileen Prince, mà ngay cả người thân nào đó của Eileen Prince mà Harry vừa nhắc tới đều không phải là Slytherin chân chính – Một Slytherin chân chính sao có thể sẵn lòng giúp đỡ một người xa lạ đang bị một Pháp sư cường đại đuổi giết được? Nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy biết ơn người nào đó của gia tộc Prince.
Nửa thật nửa giả nghĩ, Tom, Harry cùng ba con Malfoy ngồi xuống bàn giành cho khách quý.

Lão Malfoy nhiệt tình giới thiệu bọn hắn với những quan chức cấp cao trong Bộ Pháp Thuật.

Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật là một gã đàn ông lúc nào cũng tủm tỉm cười, có vẻ cả tin, không chút tác phong của một người lãnh đạo, mà khiến Tom có ấn tượng sâu sắc hơn chính là Rufus Scrimgeour, Giám đốc Sở Thần Sáng (Rufus Scrimgeour, chính là Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật kế nhiệm Fudge sau này).

Người đàn ông đó vừa nhìn đã biết là một Slytherin, vẻ mặt ít cười, nghiêm nghị cho thấy ông ta là một hiệp sĩ chân chính.
"Em thấy ông ta thế nào?" Ngồi xuống một cái bàn trong góc có thể bao quát trận quyết đấu, Tom thấp giọng hỏi Harry đang chăm chú nhìn Scrimgeour.
"Thứ nhất," Harry thong thả nói: "...!là một chiến hữu đáng giá để giao phó tính mạng." Chỉ tiếc ngày trước nó không nhận ra, mà trên thực tế nó và ông ta không đồng quan điểm.
"Đánh giá cao như vậy sao?" Tom nhíu mày, "Harry, hôm nay em rất lạ."

"Anh Riddle, đây là cảm nhận của tôi, anh hỏi tôi mới nói." Harry lạnh nhạt hừ một tiếng, "Còn nữa, tôi nhớ trước giờ anh luôn gọi tôi là Potter."
"Potter nhiều lắm, mà ta muốn tất cả mọi người đều biết ta đang gọi em." Tom giả cười, ngón tay không đứng đắn mà đi lên bờ vai Harry trêu chọc, nhẹ lướt qua tóc mai của nó, khẽ chạm vào vành tai nó.

"Ta cũng nhớ em thích gọi ta là Tom, sao giờ lại thay đổi rồi?"
"Không phải chính anh nói khắp nơi đều là Tom sao?" Harry lạnh lùng chẹn họng Tom, sau đó ngồi thẳng lưng, tránh đi bàn tay của Tom, "Trận quyết đấu bắt đầu rồi."
Nghe thế, Tom cũng lập tức ngồi ngay ngắn, nhìn về đấu trường đã có hai người đứng đó.

Dù thế nào, xem hai Pháp sư cường đại như Dumbledore và Grindelwald quyết đấu, có tác dụng rất lớn tới tương lai của hắn.
*
Hôm đó, sau khi trận quyết đấu giữa Dumbledore và Grindelwald kết thúc, Harry và Tom không trở về Hogwarts ngay.

Cho dù là Harry đã từng trải qua chiến tranh thảm khốc một lần, hay Tom trước giờ luôn cao ngạo đều bị trận quyết đấu này làm cho chấn động.
Qua trận đấu, Tom mới sâu sắc nhận ra khả năng pháp thuật của mình còn rất kém.

Sau hôm đó, hắn không bám lấy Harry, trêu chọc, khiêu khích hòng muốn nhìn thấy dáng vẻ vừa giận vừa hờn của Harry nữa, thậm chí còn dừng mọi kế hoạch lại, dành phần lớn thời gian sau giờ học đến Phòng Cần Thiết cùng Harry luyện tập quyết đấu.
Mà lần luyện tập này cũng khiến Tom nhận ra sự xuất sắc của Harry trong môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, tài năng của nó cũng không kém hơn bất kỳ học trò Hogwarts nào.

Thậm chí, sau khi đã thuần thục kỹ năng quyết đấu, khi đối mặt với Harry nắm đũa phép mỉm cười cúi đầu chào mình, hắn còn cảm thấy sự áp lực dâng lên trong lòng.
Harry Potter tạo cho hắn cảm giác không thể công phá tựa như với Dumbledore vậy.

Mặt khác, Tom càng thêm tò mò muốn biết kẻ thù của Harry rốt cuộc là ai, là người thế nào mới có thể ép một thiếu niên chưa đầy mười ba tuổi có được bản lĩnh như một Thần Sáng như vậy.
Bỏ qua những suy nghĩ lộn xộn này, Tom không thể không thừa nhận, sau ba tháng rèn luyện, hắn không những có thể điều khiển được khả năng pháp thuật của mình, mà các kỹ năng khác cũng tiến bộ không ít.

Hắn tin tưởng nếu như được tham gia Thi đấu Tam Pháp Thuật, chỉ cần Harry không tham gia, hắn chắn chắn sẽ trở thành Quán quân.
Tối hôm đó, sau khi kết thúc buổi luyện tập cuối cùng của học kỳ, trong lúc Tom đang ngâm mình trong bể tắm dành cho Huynh trưởng, một con chim cú mèo lặng lẽ đậu lên cửa sổ.
Tom trong bồn tắm đầy hương oải hương đứng dậy, đi tới mở cửa sổ, gỡ tấm giấy da dê dưới chân con cú mèo, rồi lại ngâm mình xuống dòng nước ấm áp – lần nào luyện tập pháp thuật với Harry cũng khiến hắn kiệt sức, toàn thân đau nhức.

Mà khi đang ngâm mình trong bồn tắm thư giãn, nếu như không nhận ra con cú mèo của gia tộc Malfoy, Tom sẽ không đứng dậy.
Lười biếng dùng tay ướt mở tờ giấy da dê ra, Tom đọc lướt qua một lần, lập tức nở nụ cười hài lòng.
Thi đấu Tam Pháp Thuật đã xác định sẽ tổ chức ở Hogwarts, mà Bộ Pháp Thuật của ba quốc gia đã nhất trí đưa ra một quy định, chỉ những Phù thủy trưởng thành mới được phép ghi danh.
Nếu như vậy, Harry chắc chắn sẽ không thể tham dự cuộc thi đấu này.

Tom đứng dậy, cầm khăn tắm lau người, mặc quần áo rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Vinh quang lớn lao, còn cả bộn Galleon vàng.

Hắn đang ở trong một tình thế bắt buộc, cho nên hắn tuyệt đối không cho phép bất kỳ người nào chắn đường mình, dù là Harry...!cũng không được!
Trời nóng, người cũng không muốn làm gì luôn T-T.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play