"Là chúng ta! Nếu như ban đầu chúng ta có thể hiểu về sinh mạng như vậy..." Dumbledore đứng trước mặt Grindelwald, khẽ nói.
Grindelwald ngẩng đầu nhìn ông, không chút do dự duỗi tay cầm lấy bàn tay đang chìa trước mặt mình.
"Albus, chúng ta đã không còn trẻ nữa."
"Đúng vậy!" Dumbledore phát ra một tiếng cảm thán.
Tom càng lúc càng cảm thấy khó hiểu, sau đó phát hiện, trong tình huống đáng ngạc nhiên thế này, trong mắt Harry như có ánh nước.
Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy? Tom vội rà soát lại đoạn đối thoại vừa rồi giữa bọn họ một lần, nhưng vẫn không hiểu được, ngoại trừ hắn ra, ba người còn lại trong phòng đều lộ vẻ cảm động, hối hận, thâm tình, mong đợi, thậm chí là vui sướng? Không phải bọn họ đang nói về chuyện có hai Dumbledore và Trường Sinh Linh Giá sao? Còn có chuyện gì khác nữa à?
Tom chớp chớp mắt mấy cái, sau khi đưa ra được kết luận không nên hỏi vào lúc này liền im lặng ngồi đó, quan sát hai Pháp sư tuổi đã trên hai trăm lại chỉ như mới bốn mươi, năm mươi tuổi.
"Chúng ta không còn nhiều tám mươi năm để lãng phí nữa.
Chúng ta không thể thay đổi được những chuyện đã qua, nhưng ít nhất chúng ta có thể thay đổi tương lai của mình.
Albus, đừng hận tôi nữa..."
"Từ trước đến giờ tôi chưa từng hận ông."
"Ông tưởng tôi ngốc sao? Nếu như không hận tôi...." Grindelwald chỉ tấm bản đồ trên bàn, "Hắn là thế nào?"
"Đúng là tôi hận, nhưng mà là hận..." Nửa ngồi xuống trước mặt, ngang tầm mắt với Grindelwald, Dumbledore nhắm mắt lại, cúi đầu, "...!chính tôi."
*
Mãi đến đêm hôm đó, sau khi đã theo Dumbledore trở lại Hogwarts, nằm trên chiếc giường ấm áp trong phòng ký túc của mình, Tom vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng.
Hắn chưa bao giờ nghĩ quan hệ giữa Dumbledore và Grindelwald lại như thế, càng không ngờ được Dumbledore vì muốn xóa bỏ hận ý của mình mà dùng toàn bộ hận ý để chế tạo Trường Sinh Linh Giá, muốn thông qua một Dumbledore mạnh mẽ hơn để giữ lại tính mạng cùng sức sống của mình, sau đó làm những chuyện mà Dumbledore nguyên bản không muốn làm.
Chỉ tiếc là, sau khi Dumbledore và Grindelwald giải quyết vấn đề tồn tại tám mươi năm nay giữa hai người, bọn họ mới phát hiện Dumbledore đã biến mất.
Dù là giáo sư môn Biến Hình Dumbledore công bằng, hay là Dumbledore xảo trá dụ dỗ hắn tìm đến Trường Sinh Linh Giá, Tom đều không thể không thừa nhận bọn họ quả là vô cùng thông minh – Dumbledore Trường Sinh Linh Giá ngay trước khi bọn hắn còn chưa kịp có phản ứng gì đã nhanh nhạy mà biến mất rồi.
Mà Grindelwald khẳng định, vì mục đích của mình, Dumbledore Trường Sinh Linh Giá chắc chắn vẫn còn ở lân cận Hogwarts.
Sau đó, ông ta đưa ra một quyết định thật khiến Tom muốn phun ra máu – sau khi giải quyết xong trận quyết đấu với Dumbledore, ông ta sẽ đến Hogwarts xin chức vụ Giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.
Chúa Tể Hắc Ám giảng dạy lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám? Tại sao Grindelwald không mở lớp dạy Pháp thuật Hắc Ám ở Hogwarts luôn đi? Nếu ông ta mở, hắn nhất định sẽ không chút do dự mà đăng ký học.
Tom trở mình, rút đũa phép xem giờ, thở dài một hơi rồi nhắm mắt lại.
Chuyện giữa Dumbledore và Grindelwald chỉ khiến hắn thấy bối rối đôi chút, nguyên nhân chính làm hắn mất ngủ chính là Harry.
Hắn không rõ tại sao hắn vừa mới hòa thuận với Harry chưa được mười hai tiếng đồng hồ, quan hệ giữa bọn hắn lại đột ngột quay ngoắt, thậm chí còn căng thẳng hơn sau khi hắn dùng Lời Nguyền Độc Đoán.
Hình như là bởi vì hắn đã nói gì đó.
Nhưng rốt cuộc hắn đã nói gì khiến cảm xúc của Harry Potter đột ngột thay đổi như vậy? Tom biết kể cả là đám nữ sinh Slytherin cao ngạo hàng tháng cũng có vài ngày trở nên khó hiểu, chẳng lẽ sự thay đổi thất thường kia của Harry cũng là vì chu kỳ sinh lý nào đó?
Phiền muộn trở mình mấy lần, cuối cùng Tom đành từ bỏ việc tìm kiếm nguyên nhân làm Harry không chịu nói chuyện với hắn nữa, thư giãn thân thể, cố gắng ru bản thân vào giấc ngủ.
Dù sao, ngày mai, nói đúng hơn là mấy giờ nữa, hắn còn phải tham dự bữa tiệc đính hôn của Abraxas Malfoy, đến lúc đó hắn có thể trực tiếp hỏi Harry cũng nhận lời mời tới tham dự.
*
"Lát nữa nhé!" Tom vội vàng rời khỏi bữa tiệc náo nhiệt, đuổi theo Harry đang tự do đi lại trong trang viên Malfoy như đang đi dạo trong vườn hoa nhà mình, thấy nó sắp quẹo qua một khúc cua khuất tầm mắt mình, hắn vội gọi: "Harry!"
Quả nhiên, thiếu niên đầu tóc rối bù kia lập tức dừng bước, còn đang chần chừ có nên đi luôn hay đứng lại đó thì Tom đã đuổi tới rồi.
"Harry..." Tom biết cách khống chế hành động của thiếu niên trước mặt, hắn nhẹ mỉm cười, đưa tay khoác qua vai Harry, nhỏ giọng nói: "Ta có vài việc muốn nói với cậu, chúng ta..." Đầu hắn khẽ chuyển, lập tức tìm được một khoảng trống tương đối kín đáo sau một bụi hoa, liền kéo Harry đi tới đó.
"Anh..." Harry kỳ quái quan sát vị trí hai người đứng lúc này, sau đó mới nhìn Tom, "...muốn làm gì?"
Tom nhìn gương mặt tỏ vẻ ngây thơ không hiểu gì kia, hít sâu một hơi, sau đó mới mở miệng: "Rốt cuộc giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết?"
"Anh có ý gì?" Harry ngửa mặt nhìn Tom, đôi môi khẽ mở, để lộ ra ánh nước lấp lánh dưới ánh đèn từ xa truyền tới.
Tom bực bội sắp xếp lại ngôn từ, "Ta muốn nói, tại sao đêm qua, sau khi trở về Hogwarts, thái độ của cậu lại trở nên kỳ quái như vậy? Tại sao hôm nay, từ trước cả khi đến buổi tiệc, cậu đã trốn tránh ta? Tại sao vừa nhìn thấy ta đi tới chỗ cậu, cậu liền lập tức xoay người bỏ đi? Tại sao...!Chết tiệt, quan trọng nhất là tại sao ta lại vì hành động thất thường của cậu mà cảm xúc bị rối loạn? Tại sao ta lại bị thái độ của cậu làm ảnh hưởng, trở nên khó hiểu như vậy?"
Ánh mắt của Harry theo từng lời của Tom mà từ lạnh băng dần dịu dàng trở lại.
Tom đưa tay nhẹ nhàng tháo cặp mắt kính che mất đôi mắt của cậu xuống, nghiêm túc nhìn vào đôi con ngươi loang loáng ánh nước, giọng nói vốn bực bội chuyển thành trầm trầm êm ái: "Harry, ta nghĩ..."
"Gì cơ?" Dưới cái nhìn chăm chú của Tom, ánh mắt Harry không sao rời hắn được.
Tom chậm rãi cúi đầu, dưới vẻ mặt sửng sốt của Harry, môi khẽ mở, nhẹ chạm lên đôi môi còn vương mùi đồ uống của nó.
"Ta nghĩ..." Giọng của hắn êm dịu ngân nga tựa như đang hát, "Ta thật sự thích cậu, Harry..."
Nói xong, không cho Harry bất kỳ cơ hội phản đối nào, miệng lần nữa mở ra, ngậm lấy môi dưới mềm mại của đối phương, dùng hàm răng nhẹ nhàng cọ sát, sau đó thò đầu lưỡi ra, liếm hương vị nước trái cây còn vương trên môi nó, cánh tay cũng thuận tiện ôm chặt bờ vai Harry, ngăn không cho nó lui về phía sau.
"Ta muốn..." Tom lưu loát mà hôn Harry, tiếng nói mơ hồ không rõ: "...thì nhất định phải có được.
Harry, đừng hòng rời khỏi ta!"
"Tôi..." Harry theo bản năng mở miệng muốn phản bác, mà Tom dù trước nay không có kinh nghiệm cũng rất thông minh mà tận dụng cơ hội, đưa lưỡi mình vào trong, công kích mục tiêu cuối cùng.
Chỉ cần hắn muốn, chỉ cần hắn quyết định mình muốn, hắn nhất định phải có được!
Lặn mất 1 tuần, có ai nhớ đến ta không nà?.