Đến khi Tom biết chuyện Harry cùng James Lee rời nhà đã là hai giờ sau đó.
Mà người báo tin chính là Severus vốn đang ở nhà cùng Harry, nhân tiện nghiên cứu Độc dược.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Tom nhíu mày nhìn thằng nhỏ được Mulciber dẫn vào phòng làm việc của hắn, "Sao con lại tới đây một mình? Harry đâu?"
"Lee tới tìm chú ấy, sau đó không biết hai người bọn họ ở ngoài phòng khách nói chuyện gì, đến khi con từ nhà Potter về, chú Harry cũng chỉ bảo con sang nhà Potter ăn trưa rồi bế Suriel đi theo y." Severus cau mày nói, "Sau đó con vào phòng khách thì phát hiện ra thứ này."
Cậu bé nói xong đưa tấm huy hiệu bằng bạc nhặt được dưới thảm trải sàn trong nhà cho Tom, nhỏ giọng bổ sung: "Con nhớ ngày trước đến nhà Malfoy, thấy ba của Lucius tiếp đãi một pháp sư người nước ngoài.
Con thấy trên người người đó có đeo huy hiệu giống thế này."
"Thứ này của James Lee?" Tom híp đôi mắt màu đỏ lại, ngón trỏ nhẹ vuốt lên hoa văn tinh sảo trên mặt tấm huy hiệu kia, "Trước khi Harry có nói gì với con không?"
"Chú ấy nói là chú James Lee đi cùng chú ấy tới Viện Thánh Mungo kiểm tra sức khỏe cho Suriel, hình như con còn loáng thoáng nghe thấy Lee nói với chú Harry là em bé không sinh ra theo cách tự nhiên rất dễ sinh bệnh, nên đi kiểm tra, phát hiện sớm, chữa trị sớm sẽ tốt hơn." Severus trả lời rất có trật tự, "Hơn nữa, con nhớ Lucius từng nhận xét về huy hiệu của vị khách kia, anh ta nói đây không phải thứ đồ tốt!"
"Con đang lo lắng Harry?"
"Còn cả Suriel nữa ạ." Severus bổ sung, "Con thấy ánh mắt y nhìn Suriel có chút bất thường."
Tom cúi đầu trầm tư, sau đó lập tức phê xong văn kiện đang dang dở, rồi gọi Mulciber vào, nói hắn có việc phải đi, chuyện còn lại giao cho y.
Mulciber vừa nghe thế, tỏ vẻ bối rối: "Nhưng mà, chiều hôm nay có một cuộc họp cần Bộ trưởng trực tiếp tham dự."
"Tìm cách hủy đi, không được sao? Hoặc là cậu hoặc một trợ lý khác tham dự thay ta?" Tom nhíu mày, "Ta phải đi, hơn nữa không biết bao giờ mới trở về."
Severus không biết huy hiệu cậu tìm được có ý nghĩa gì nhưng không có nghĩa là hắn cũng không biết.
Đây là huy hiệu liên minh Pháp sư Hắc ám liên quốc gia, hợp tác với nhau nghiên cứu đủ loại Pháp Thuật Hắc Ám tàn ác.
Mặc dù hắn không biết James Lee gia nhập hay có liên quan tới liên minh này từ khi nào, nhưng Tom biết một kẻ như James Lee sẽ không thể nào vô ý làm rơi huy hiệu này xuống thảm nhà hắn được.
Đây rõ ràng là một cái bẫy, nhưng hắn lại không thể không nhảy vào cái bẫy này.
Bởi vì người bị James Lee mang đi là bạn đời và con của hắn.
Là Harry và Suriel.
Nếu như ban đầu tạo ra đứa nhỏ chỉ là vì muốn tạo ra một Trường Sinh Linh Giá giống với Mary, thì bây giờ hắn đã dần dần quen với một gia đình có trẻ nhỏ.
Cùng với Suriel mỗi ngày một lớn hơn, trong suy nghĩ của Tom, Suriel đã không còn là nó mà trở thành con bé rồi.
Đó là sinh mệnh kéo dài của hắn và Harry, là con của bọn hắn!
"Mulciber, ta tin tưởng với năng lực của cậu có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này." Tom nhìn Mulciber, giọng điệu chắc chắn: "Nếu như cậu không xử lý được, vậy ta đành phải hoài nghi năng lực tuyển chọn thuộc hạ của chính mình."
Sắc mặt Mulciber biến đổi mấy lần, sau đó cắn răng: "Thuộc hạ sẽ cố gắng lùi thời gian cuộc họp."
Tom hài lòng gật đầu, lúc này mới chần chừ quay đầu nhìn Severus đang ngồi phía bàn trà uống trà.
Severus thấy tầm mắt của hắn chuyển sang mình, lập tức từ trên ghế sofa đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Con tới nhà ông Dumbledore."
Tom gật đầu, đưa tay nhẹ vỗ vai cậu, nhỏ giọng nói: "Nếu như buổi tối ta không đến đón thì con đừng về nhà.
Lão Dumbledore mặc dù cười rất đáng ghét, nhưng ít nhất ở đó con sẽ không gặp nguy hiểm."
"Vâng." Severus gật đầu, nhìn Tom: "Chú Harry và em Suriel đang gặp nguy hiểm sao?"
"Ta sẽ không để bọn họ gặp nguy hiểm." Tom nhỏ giọng cam đoan, lúc này mới dẫn theo Severus đi tới lò sưởi âm tường, ném vào một nắm tro, đưa cậu tới nhà Dumbledore, sau đó rời Bộ Pháp Thuật.
Trong lòng Tom tự nhắc nhở mình không biết bao nhiêu lần rằng không nên nóng vội.
Nếu James Lee đã cố ý để lại huy hiệu kia dưới thảm nhà hắn chính là vì để cho hắn có thể dễ dàng phát hiện ra, giăng bẫy hắn, cho nên trước khi hắn tới, Harry và Suriel chắc chắn đều an toàn.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ là làm rõ chân tướng, tìm hiểu xem rốt cuộc James Lee muốn làm gì?
Thích Harry?
Có lẽ thời học sinh còn có thể, nhưng bây giờ e là y còn thích những thứ khác, hơn, tỷ như quyền lợi, thực lực hoặc là thế lực?
Mà hắn, đã sớm qua giai đoạn truy cầu những thứ đó, thời đại bây giờ đã thuộc về Tom Riddle hắn.
Hắn cũng sẽ khiến James Lee hiểu được, muốn động đến người của hắn sẽ có kết cục gì.
Mang trên mặt nụ cười ôn hòa có thể mê hoặc bất cứ phụ nữ, thậm chí cả đàn ông, Tom bước nhanh lên tầng cao nhất của Viện Thánh Mungo, gật đầu một cái với cô thư ký ngồi bên ngoài phòng làm việc, rồi mới mở miệng: "Ta muốn gặp Viện trưởng."
"Ngài Riddle!" Cô thư ký kia nhận rõ người lên tiếng là ai thì lập tức đứng dậy, nhiệt tình mời Tom vào phòng tiếp khách, sau đó chạy đi tìm Viện trưởng Viện Thánh Mungo.
Hai phút sau, Tom gặp được Viện trưởng, hai người đầu tiên là khách sáo chào hỏi, sau đó Tom được ông hết lời tán dương về việc sinh sản vô tính (đương nhiên là không nhắc đến quá trình chế tác Trường Sinh Linh Giá), lại không hề đòi hỏi chút quyền lợi nào mà chia sẻ tài liệu quý giá liên quan.
Sau khi cô thư ký bưng cà phê cùng chút bánh ngọt vào rồi đi ra ngoài, Tom mới hỏi: "Xin hỏi, hôm nay Harry có tới đây không?"
"Cậu Harry Potter?" Viện trưởng có chút bất ngờ, sau đó mới cẩn thận ngẫm nghĩ, nói: "Tôi lập tức sai thư ký tra danh sách, mong ngài Riddle chờ một lát."
Vài phút sau, Viện trưởng trở lại phòng tiếp khách, phía sau còn có một nữ pháp sư tuổi chừng hơn bốn mươi.
"Cậu Harry Potter đã tới chỗ chúng tôi, lúc ấy người đón tiếp cậu ấy là vị lương y này." Viện trưởng giới thiệu người đứng sau mình với Tom, sau đó nói tiếp: "Ngài Riddle, nếu như ngài có vấn đề gì mời hỏi cô ấy."
"Lương y..." Tom đứng dậy bắt tay với đối phương, sau đó mới hỏi: "Harry mang con của chúng ta tới đây kiểm tra sức khỏe, lúc ấy cậu James Lee – là bạn của chúng ta cũng theo cùng, xin hỏi kết quả kiểm tra của đứa trẻ thế nào?"
"Chúc mừng ngài Riddle, con của ngài và ngài Potter rất khỏe mạnh." Vị nữ lương y cười tươi, "Nhưng ngài Potter chưa nói lại với ngài Riddle sao?"
"Em ấy chỉ ra vẻ bí hiểm mà nói sẽ cho ta một niềm vui bất ngờ, còn muốn ta đoán xem em ấy đang ở đâu." Tom lộ một nụ cười khổ, thật giống như bất lực trước tính khí đôi lúc trẻ con của người bạn đời, "Cho nên ta chỉ có thể tự mình tới đây, thuận tiện nhờ mọi người giúp đỡ hoàn thành bài kiểm tra.
Cô có nghe được em ấy và James nói bọn họ muốn đi đâu tiếp sau đó không?"
"Chuyện này..." Vị nữ lương y kia hồi tưởng lại, sau đó nhìn Tom nói: "Tôi nghe ngài Potter nói muốn đi mua quần áo cho đứa nhỏ và một số đồ dùng.
Rồi ngài tóc đỏ nói mua đồ xong thì sắp trưa rồi, chi bằng ăn trưa luôn, còn nói bọn họ có thể đi thẳng cửa tiệm mua sách cho trẻ nhỏ, sau đó thì đến khu bán thực phẩm..."
"Mua sách cho trẻ nhỏ, sau đó thì đến khu bán thực phẩm?" Tom nhíu mày, "Bọn họ rời đi bao lâu rồi?"
"Khoảng nửa tiếng đồng hồ." Nữ lương y trả lời.
Tom nhẹ thở ra một hơi, "Xem ra bạn tốt nhất và bạn đời của ta muốn chuẩn bị cho ta một bữa tiệc lớn đây." Hắn vừa nói vừa cười, gật đầu với viện trưởng đứng bên cạnh, bắt tay với hai người trong phòng tiếp khách lần nữa rồi rời khỏi Viện Thánh Mungo.
Mua sách cho trẻ nhỏ, sau đó thì đến khu bán thực phẩm?
Vừa ra khỏi Viện Thánh Mungo, đi trên đường phố Muggle, Tom liền nở nụ cười lạnh.
Xem ra James Lee cũng không phải kẻ ngốc, dám trực tiếp ra tay với Harry.
Nhưng, đây cũng tạo cơ hội cho hắn.
Sợ rằng James Lee đang nghĩ cách lừa Harry không chút phòng bị đi tới chỗ của y, rơi vào cạm bẫy do y giăng sẵn, mà đợi đến khi em ấy phát hiện ra thì đã muộn...
Đáng tiếc, tên ngốc tóc đỏ kia lại không ngờ được rằng Severus tuy còn là trẻ con nhưng lại rất tỉ mỉ, trong thời gian ngắn đã phát hiện ra thứ đồ y cố tình để lại, rồi còn chạy tới Bộ Pháp Thuật báo cho hắn biết.
Tom đi đến nhìn người đi lại trên đường, cố gắng hết mức chọn chỗ ít người qua lại nhất.
Bất kể được Harry tác động thế nào, hắn vẫn không muốn chung đụng với đám Muggle này, càng không muốn thân thiết với chúng.
Mà cũng chính bởi vì như vậy, cho nên hắn mới phát hiện ra một ký hiệu được để lại trên một góc tường.
Đây là...
Tom hoài nghi nheo mắt lại, nhìn ký hiệu đang lóe lên ánh sáng yếu ớt, chậm rãi nở một nụ cười.
"James Lee, mi thật sự coi tất cả mọi người đều là kẻ ngốc sao?" Tom lầm bầm, sau đó lập tức đi theo hướng ký hiệu kia chỉ.
Kể từ khi quen biết Harry, Tom phát hiện, rất nhiều người sẽ bị dáng vẻ hiền lành, nụ cười vô hại trên mặt em ấy làm cho lầm tưởng.
Năm đó không phải chính hắn cũng thế hay sao?
Nhưng mà, Harry Potter thật sự vô hại như biểu hiện bề ngoài của em ấy sao?
Tom nhớ lại cảm giác bị Harry cưỡi chổi lao thẳng đứng từ trên đỉnh tháp cao xuống, cả dáng vẻ của em ấy khi Severus, James và Sirius gặp nạn, thậm chí cả thân phận Đấng Cứu Thế của em ấy trong tương lai, nụ cười dần giãn ra, theo ám hiệu Harry để lại mà lần theo quãng đường Harry và James Lee đã đi qua.
Đến khi từ phía xa chợt nhìn thấy bóng lưng hai người vai kề vai đi vào một khu dân cư của Muggle đã là gần trưa.
Bởi vì khoảng cách đã đủ gần, Tom có thể nghe được câu chuyện bọn họ đang nói.
"...!Mình thật không ngờ cậu lại mua nhà ở giữa khu dân cư của Muggle." Đây là tiếng của Harry, "Hơn nữa nơi này có vẻ như không còn pháp sư nào khác sống cùng.
Tom lại không được như vậy, mặc dù quan hệ với những người hàng xóm trong thung lũng Godric coi như không tệ, không xấu như mình từng nghĩ, nhưng nếu để anh ấy làm hàng xóm với Muggle, trong nhà mua TV, rồi lắp đèn điện, quạt điện, sợ rằng mình phải đợi sang đời sau rồi."
Nghe được câu này, Tom sửng sốt một chút.
Tính nết của hắn xấu như vậy sao?
Editor lảm nhảm: Vậy là nút thắt cuối cùng của bộ truyện đã sắp được gỡ rồi.
Những chương tiếp theo là cuộc sống gia đình của nhà Riddle, rất đáng yêu, rất đáng mong chờ đó..