Harry tới tiệm Độc dược mua một số độc dược đơn giản mà Severus cần rồi mới dẫn ba đứa nhỏ tới tiệm sách.
"Chọn sách các con thích đi." Harry nhẹ nhàng phất một cái tay, ánh mắt lơ đãng liếc qua quá sách, cuối cùng dừng lại ở kệ sách giáo khoa, nhìn đám học trò Hogwarts đang đứng bên cạnh cầm tờ danh mục sách mà chọn mua.
Tùy ý chọn một quyển về pháp thuật mới ra gần nhất, Harry nghe những Pháp sư đưa con tới mua sách thảo luận với nhau.

Nghe tới chỗ những điều lệ Bộ Pháp Thuật mới tuyên bố gần đây rất được mọi người hưởng ứng, Harry không tự chủ mà nở một nụ cười.
Mặc kệ trước kia mục đích thật sự của Tom khi muốn khống chế cả Bộ Pháp Thuật rốt cuộc là gì, ít nhất mấy năm nay anh ấy đã làm rất tốt.

Giới Pháp thuật đang phát triển theo hướng mọi người chưa từng tưởng tượng tới.
Theo trí nhớ của anh, lúc này hẳn là chiến tranh thế giới bùng nổ ở Anh, Voldemort trở về nước Anh, hình thành thế lực của mình.

Khắp nơi lòng người hoang mang, tất cả pháp sư, phù thủy đều lựa chọn phe phái cho mình.
Mà bây giờ, nhìn dòng người náo nhiệt đi lại trong Hẻm Xéo, còn cả những người anh đã từng gặp thời học sinh, Harry chợt có cảm giác như quay trở về sáu, bảy mươi năm trước, đi một vòng lớn như vậy, kết quả cuối cùng thật tốt.
Hermione, Ron, các bồ có thấy không? Mình thật sự đã thay đổi được lịch sử, thay đổi nỗi ám ảnh thời đi học của chúng ta rồi.

Thế giới này không còn tồn tại một Voldemort điên cuồng nữa, chỉ có Tom Riddle khiến cả Dumbledore cũng hài lòng, một Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật khiến tất cả pháp sư, phù thủy đều vừa ý.

Có lẽ, cách hành động của anh ấy vẫn mang đậm phong cách Slytherin, nhưng mà ít nhất thế giới đã không xuất hiện tình trạng hỗn loạn.
Nhớ lại sự cạnh tranh hài hòa giữa bốn Nhà trong thời gian mình và Tom học ở Hogwarts, lại nhớ về chuyện các Nhà như nước với lửa, nói xấu nhau trong quá khứ.

Gryffindor nói Slytherin âm hiểm xảo trá, không chân thành, mà Slytherin nói Gryffindor xúc động lỗ mãng, không có não.
Nói ra, một đứa trẻ mười một tuổi nhập học có thể biết được cái gì là dũng cảm với trí tuệ sao?
"Chú Harry, chú đang nghĩ gì..." Severus ôm hai quyển sách đi tới, đưa tay nhẹ kéo áo chùng của Harry, "...!mà cười (ngốc) như vậy?" (trong dấu ngoặc là suy nghĩ của Sev nhé, nhưng cậu bé chỉ nghĩ vậy chứ không nói ra.)
"Chú đang nghĩ, Tom làm bộ trưởng có vẻ rất tốt.

Như vậy, xem như chú không nhìn nhầm người!" Harry cúi đầu nhìn Severus, bỏ qua ánh mắt không hiểu của cậu bé, đổi chủ đề, "Severus, để chú xem con chọn sách gì nào."
Nói xong anh cầm lấy hai quyển sách trong tay Severus, cúi đầu nhìn, một quyển là Ghi chép cơ bản về độc dược, Harry bật cười.

Mà đến khi nhìn thấy quyển thứ hai, Pháp thuật Hắc Ám – bắt đầu và phát triển, anh không khỏi ngây người.
Harry nhìn quyển sách này rất lâu mới đưa mắt nhìn Severus đang lộ ra vẻ bất an.
"Tại sao con lại muốn đọc sách về Pháp Thuật Hắc Ám?" Harry ngồi xổm xuống để đối mặt với Severus.

Anh đương nhiên biết ngoại trừ Độc dược, Severus còn rất thích nghiên cứu về Pháp Thuật Hắc Ám, hoặc có lẽ hai thứ này trong lòng cậu bé còn đổi thứ tự cho nhau.

Chỉ là, trước kia anh chưa có cơ hội hỏi về vấn đề này mà thôi.
"Con..." Severus cúi đầu tránh ánh mắt Harry, môi mấp máy, cuối cùng chán nản từ bỏ: "Nếu như chú Harry không thích, con sẽ chỉ xem quyển sách về Độc dược thôi vậy."
"Chú chỉ tò mò tại sao con thích Pháp Thuật Hắc Ám thôi?"
"Con tò mò, hơn nữa con đã xem qua nội dung trong sách, cảm thấy khá hay." Severus thấy Harry không tức giận, lúc này mới thầm thở phào một hơi, lấy lại hai quyển sách từ tay Harry, "Vậy còn có thể mua quyển sách này không ạ?"
"Ừ, có thể." Harry gật đầu, cầm lại hai quyển sách từ tay Severus, "Con đi gọi James và Sirius tới đây, mang hết sách mà các con muốn mua, chúng ta đi tính tiền."
"Vâng." Severus gật đầu, xoay người rồi biến mất giữa đống giá sách, vài phút dẫn theo James và Sirius vẻ mặt chơi chưa đã tới chỗ Harry.
"Để chú xem các con mua sách gì nào." Anh đưa tay nhận lấy những quyển sách mà James và Sirius chọn, cúi đầu nhìn, thấy James chọn lấy một quyển sách về thuật Biến hình, một quyển về Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.

Sách của Sirius chọn, một quyển Vật dụng Muggle thần kỳ, còn có một quyển là Mười chín cách chơi khăm người khác thành công.
"Sirius?"
"Quyển đó...!là con dành tặng cho Regulus!" Sirius cười vang, rồi cúi đầu tránh ánh mắt của Harry, kéo James và Severus.
"Con thấy quyển sách đó rất hữu dụng mà." Severus căng thẳng nói, "Ít nhất vào lúc thích hợp có thể tự bảo vệ mình."
"Thật chứ?" Harry hoài nghi nhìn Severus, từ khi nào giáo sư Độc dược của anh bị ba đỡ đầu của anh dạy hư, đồng ý với những trò chơi khăm này? Mặc dù năm đó chính anh cũng rất thích.
"Thôi vậy, nếu các con thích thì mua."

Sau khi tính tiền xong, Harry dẫn ba đứa trẻ tới quán kem, gọi vị kem mà chúng thích, cũng gọi kem vị chocolate mâm xôi cho mình.
Lúc ăn được một nửa, anh đột nhiên nhìn thấy một dáng người quen thuộc đi qua.

Anh vội đặt cây kem xuống, đặt toàn bộ đồ đã mua ở bên cạnh Severus, nói nhanh: "Ba con ngồi đây ăn kem, chú đi một lát.

Nhớ, không được chạy lung tung."
"Vâng, con sẽ trông chừng hai tên ngốc này." Severus gật đầu, sau đó lạnh lùng nhìn sang James và Sirius đang lộ ra vẻ nghịch ngợm như là có kế hoạch gì đó, "Con tuyệt đối sẽ không để hai tên này chạy lung tung đâu."
Mặt James và Sirius đồng thời xị xuống, đưa mắt nhìn theo Harry vội vã chạy vào hẻm Knockturn.
"Severus." James đứng dậy, bưng cốc kem mới ăn một nửa của mình sang bên cạnh Severus, "Cho bồ ăn.

Mình cam đoan vị việt quất này rất ngon."
"Bồ nghĩ mình muốn ăn thứ đồ đã dính nước miếng của người khác sao?" Severus liếc James, giọng điệu còn lạnh hơn cả kem trong tay James.
James hơi hoảng sợ, ngoan ngoãn ngồi lui về chỗ cũ, nháy mắt với Sirius.
Sirius lập tức dịch mông ngồi sát bên cạnh Severus, "Severus, nói thật không phải chúng mình muốn đi theo chú Harry, nhưng bên kia là hẻm Knockturn đó, không an toàn như hẻm Xéo này đâu." Cậu lén nhìn vẻ mặt của Severus, thấy có chút biến đổi, lúc này mới tiếp tục tấn công.

"Cậu chưa bao giờ vào hẻm Knockturn, cho nên không biết trong đó có những thứ gì.

Nghe nói ở đó toàn là Pháp sư Hắc Ám, chuyên lừa gạt những pháp sư đi lạc, bắt bọn họ về làm thí nghiệm, lấy móng tay, lấy máu, thậm chí là cả nội tạng...!Lấy cả nội tạng cơ đấy!"
Tay Severus khẽ run, nhưng vẫn lạnh lùng nói cứng: "Chú Harry có thể tự bảo vệ mình."
"Vấn đề là, nếu như có người đánh lén sao lưng thì sao? Chỗ đó không giống với hẻm Xéo, nếu như đột nhiên có người ra tay đánh người khác, những người qua đường sẽ mặc kệ, không quan tâm."
James thấy có cơ hội, lập tức thêm vào: "Mình nhớ một người bạn của bà con xa nhà mình đã mất tích ngay ở trong hẻm Knockturn, sau đó thì không bao giờ thấy xuất hiện trở lại nữa...!Nhìn dáng vẻ của chú Harry thì hình như là đi theo một người nào đó.

Bồ nghĩ mà xem, lỡ như người kia là kẻ thù của chú Tom, cố tình gài bẫy chú Harry..."
Severus bộp một tiếng đặt kem xuống bàn, không nói lời nào liền đứng dậy đi vào nhờ ông chủ giữ giúp đồ của mình, sau đó quay người nhìn James và Sirius, "Hai người còn thừ ra đó làm gì, đi!"
"A!" James sửng sốt, Sirius phản ứng nhanh hơn, lập tức đứng bật dậy, vọt tới chỗ Severus, túm lấy tay cậu, "Chúng ta đi!"
*
Mà Harry đi vào hẻm Knockturn, đôi mắt vừa thích ứng với tía sáng âm u trong đó thì phát hiện đã mất dấu người kia.
"Chẳng lẽ là nhìn nhầm?" Anh nhíu mày nhìn khung cảnh kỳ quái xung quanh, đang định quay trở ra, thì chợt thấy bóng dáng Thomas ở một góc âm u.

Anh lập tức đi theo.
Tom nói Thomas có liên lạc với Douglas – Trường Sinh Linh Giá, hơn nữa còn đang muốn nhờ vả Douglas mà rời khỏi nước Anh.

Nếu đúng là như vậy, anh đi theo Thomas có thể sẽ gặp được Douglas?
Harry bước nhanh hơn, nhưng vẫn rất cẩn trọng không để cho Thomas phía trước phát hiện.
Chỉ có điều, anh không bị Thomas phát hiện thì lại bị một người khác phát hiện.
"Potter?" Mulciber kinh ngạc nhìn người vừa cẩn trọng bước qua trước mặt y, không ngờ lại nhìn thấy Potter ở đây.
Tom sai y theo dõi giám thị Thomas đã lâu, hiếm khi thấy Thomas đi ra ngoài, Mulciber vì muốn thể hiện trước mặt Tom mà ngay khi nhận được tin đã lập tức dẫn người tới Hẻm Xéo, mai phục ở hẻm Knockturn, y có linh cảm lần này nhất định sẽ thu được gì đó, thậm chỉ có thể tìm ra nơi Thomas gặp kẻ kia.

Có điều, Mulciber không ngờ lại gặp Harry ở đây.
"Thủ lĩnh, hình như phía sau Thomas có người đi theo!" Bên cạnh Pháp sư đã Tử Thần Thực Tử khoảng năm năm nhỏ giọng nói bên tai Mulciber, "Liệu chuyện này có ảnh hưởng tới chuyện Chúa Tể sai bảo không? Hay là chúng ta xử lý tên kia đi?"
Xử lý Harry?
Trái tim Mulciber đột nhiên nảy lên một cái, ánh mắt như muốn giết người nhìn thuộc hạ bên cạnh, rất lâu sau mới thở ra một hơi: "Tạm thời chớ hành động thiếu suy nghĩ, Thomas vẫn chưa phát hiện ra cậu ta.

Hơn nữa có cậu ta giúp đỡ cũng có lợi cho hành động của chúng ta.

Nhớ lấy, mục tiêu của chúng ta chỉ là hoàn thành nhiệm vụ Chúa Tể giao cho." Mulciber quay đầu tiếp tục theo dõi Thomas, chỉ là trong lòng y không bình tĩnh lại được, trong đầu luôn văng vẳng câu nói: xử lý Harry!
Xử lý kẻ chiếm cứ toàn bộ tâm trí Tom Riddle, liệu có thể khiến cho Tom chú ý tới y?
Những năm gần đây, y đã làm cho Tom bao nhiêu việc, mà tên kia ngồi ở Văn phòng nghiên cứu các sản phẩm Muggle mà chẳng làm gì cả, rồi lại đột nhiên biến mất suốt mười hai năm, sau đó thì dẫn một thằng nhóc tóc đen mắt đen nói là con đỡ đầu của mình về theo lại đòi so sánh với y sao? Ai mà biết được thằng nhóc họ Snape kia là con hoang của Potter với ả đàn bà Muggle nào?
Có thể đứng bên cạnh Tom rõ ràng chỉ có y xứng đáng!
Mulciber đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn thuộc hạ bên cạnh: "Ngươi thông báo với người bám sát Thomas nhất, nói y gây ra chút hỗn loạn nhỏ."

"Nhưng mà như vậy sẽ bứt dây động rừng.

Sợ rằng Chúa Tể sẽ..."
"Cứ làm theo ý ta, nếu xảy ra chuyện gì, ta chịu trách nhiệm." Sắc mặt Mulciber hơi trầm xuống, "Mau đi!"
"Dạ."
Mulciber nhìn theo bóng lưng thuộc hạ, chẳng những không thở phào mà càng thêm căng thẳng.

Nếu như lần này có thể mượn tay Thomas giết chết Harry...
"Mulciber, ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Khi Mulciber nghe được tiếng nói, y mới nhận ra có người bên cạnh, "Ai đó?"
"Mulciber, lẽ nào ngươi làm việc cho ta như thế này sao?"
"Chúa Tể?"
Tom nhìn Mulciber trợn mắt há mồm nhìn mình, không hài lòng càng tăng, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ.
"Ta nhận được tin tức, đoán chừng Thomas lần này có lẽ đúng là hẹn gặp Douglas, thảo luận về chuyện rời nước Đức, cho nên ta đích thân tới.

Dù sao cả Thomas lần Douglas đều không phải kẻ dễ đối phó." Tom chậm rãi nói, sau đó mới nhìn xung quanh, "Thomas đâu?"
"Phía trước có người theo..." Mulciber chần chừ một chút, sau đó đuổi theo bước chân của Tom, nhỏ giọng nói: "Chúa Tể, có một chuyện không biết có nên nói cho ngài hay không."
"Chuyện gì?" Tom nhíu mày, đi theo ám hiệu thuộc hạ để lại, lúc này mới quay đầu nhìn Mulciber, phát hiện vẻ mặt của y có chút khác thường.
Hắn dừng bước quay đầu, "Rốt cuộc là có chuyện gì? Có phải các ngươi bị Thomas phát hiện?"
"Không..." Mulciber chần chừ, cuối cùng cắn răng một cái, nói, "Là Harry..." Nếu như Tom không đến, nói không chừng y có thể lợi dụng Thomas giết Harry, nhưng Tom đã ở đây rồi, không nói đến chuyện không giết được Harry, quan trọng nhất là rất có thể sẽ bị Tom phát hiện ra suy nghĩ này của y.
"Harry làm sao?" Tom vừa nghe thấy vậy, nụ cười ôn hòa trên mặt lập tức biến đổi, lạnh lùng nói, "Nói! Ngươi phát hiện ra chuyện gì?"
"Trong lúc theo chân Thomas, thuộc hạ phát hiện Harry cũng đi theo gã." Mulciber nhỏ giọng nói, "Thuộc hạ sợ cậu ấy làm Thomas phát hiện, cho nên đã sai người bám sát.

Nhưng, dù sao Harry chưa từng được huấn luyện..."
"Không phải Harry nói hôm nay sẽ dẫn ba đứa nhỏ đến Hẻm Xéo mua đồ...?" Tom dừng lại, "Chết tiệt, nhất định là em ấy đã nhìn thấy Thomas, lại biết kế hoạch của ta..."
Tom siết chặt nắm tay, suy nghĩ một lát rồi ra lệnh cho Mulciber: "Đuổi theo, dù có bị Thomas phát hiện cũng tuyệt đối không được để Harry rơi vào nguy hiểm.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play