Khi Tom rời khỏi nhà Dumbledore đã là hoàng hôn.

Hắn cười khổ, buổi chiều trước khi đi còn nói với Harry là sẽ về sớm cùng anh đi mua một vài quyển sách, không ngờ lúc hắn trở về đã đến giờ bữa tối.

Dựa theo cảm xúc khủng hoảng mấy ngày nay của Harry, sợ rằng lúc này...
Nghĩ tới đây, Tom bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã về đến trước cửa nhà, đang định cất tiếng, chợt nghe bên trong vẳng ra tiếng cười vui vẻ của Harry.

"Cậu nói thật hả? Rất thú vị...!Người hoang dã..."
Đây là giọng nói của Harry, Tom đặt tay lên nắm cửa, nhẹ nhàng vặn mở, quay đầu nhìn vào phòng khách phía cuối hành lang, thấy một mái tóc dài đỏ như lửa chói mắt.
"Khụ...khụ..." Tom cố ý ho khan hai tiếng, sau đó mới đổi giày, đi vào phòng khách, nhìn Harry đã đứng lên đón hắn, còn có cả vị khách đến nhà bọn hắn, James Lee.
"Severus đâu?" Tom bỏ ngoài tai câu chào hỏi của James Lee, kéo Harry ngồi xuống, "Đến giờ ăn tối rồi, sao thằng bé lại không ở nhà?"
"Hôm nay Sirius đến nhà Potter chơi, hai đứa nhỏ chạy tới đây chơi cả một buổi chiều, đến khi biết anh không về nhà nấu bữa tối mới cùng đến nhà Potter, nói là học chị Potter làm pizza Ý." Harry vừa ngâm trà cho Tom vừa nhỏ giọng giải thích, đến khi đưa chén trà cho Tom, anh mới nói tiếp: "Lee đang kể cho em nghe về những chuyến du hành khắp thế giới, trước đây em cũng từng có suy nghĩ này, đáng tiếc..." Nói đến đây, Harry khẽ thở dài.
Tom nghe được tiếng thở dài của Harry, nụ cười cứng lại, nhớ đến kết quả thu nhận được từ chỗ Dumbledore và Grindelwald, hắn bất giác vươn tay cầm chặt tay anh, nhỏ giọng nói: "Không sao, chúng ta sẽ có cơ hội cùng nhau du lịch khắp thế giới."
"Nói đến du lịch..." James Lee đột nhiên mở miệng cắt ngang bầu không khí lãng mạn giữa Tom và Harry, hơi cao giọng, tỏ vẻ hào hứng, "Trải nghiệm ở Châu Phi của mình mới thật sự là kích thích, mình đã gặp phải tộc ăn thịt người mà trong sách Muggle có nhắc đến."
"Tộc ăn thịt người?" Hai mắt Harry mở lớn, "Thật sự có tộc ăn thịt người sao?"
James Lee đắc ý nhìn sang Tom, sau đó mới gật đầu lia lịa, dùng cả ngôn ngữ cơ thể để tăng thêm độ tin cậy cho lời mình nói, "Hơn nữa mình còn gặp phải một Tộc Người cá ăn thịt." Nói xong, y bắt đầu miêu tả Người cá ăn thịt tuy nhỏ mà hung hãn đó, "Một đầu dê rơi xuống, chưa đến mười phút sau đã chỉ còn một khung xương.

Mình từng tận mắt nhìn thấy một con ngựa vằn bất cẩn rời xuống hồ của Tộc Người cá ăn thịt, chừng mười phút sau đã chỉ còn là một bộ xương không còn chút da thịt, thậm chí nước hồ không có một chút máu..."

Tom nhìn Harry chuyên chú nghe James Lee kể chuyện, rồi liếc James Lee, đột nhiên nhúc nhích người, nhỏ giọng nói: "Đã có khách, vậy Harry trò chuyện với cậu Lee là được rồi, ta đi chuẩn bị bữa tối."
Nói xong hắn đứng dậy, thậm chí còn thân thiện mà tỏ ý chào James Lee, rồi mới đi vào phòng bếp.
James Lee đang thao thao bất tuyệt có chút sửng sốt, quay đầu nhìn Tom.
"Anh ta...!hình như hơi khác thường?" Hồi lâu, James Lee mới quay đầu nhìn Harry, phát hiện Harry vẫn ngây người nhìn cửa phòng bếp, không nói lời nào.
"Harry?" James Lee vươn tay vẫy vẫy trước mặt Harry, "Sao thế?"
"Hả?" Lúc này Harry mới hoàn hồn, nở nụ cười giống trước đó như đúc nhìn James Lee, tỏ vẻ hứng thú tiếp tục hỏi: "Không sao.

Cậu kể tiếp chuyện về Tộc Người cá ăn thịt đi.

Đúng rồi, Tộc Người cá kỳ lạ như vậy sao chưa từng thấy trong những quyển sách về Sinh vật huyền bí...?"
Tom vào đến phòng bếp mới thở ra một hơi, đứng trước kệ bếp ngây người nhớ lại nụ cười vui vẻ vừa rồi của Harry, chậm rãi cong khóe môi.

Hắn thật không ngờ nhiều năm như vậy rồi mà James Lee vẫn còn tơ tưởng đến Harry.

Thích Harry từ năm mười bảy, mười tám tuổi, hơn hai mươi năm không gặp lại vẫn còn tiếp tục theo đuổi?
Tom không tin thứ tình cảm ấy, đồng thời hắn tin tưởng Harry có thể nhìn thấu sự việc, tuyệt đối sẽ không cho rằng James Lee tiếp cận chỉ đơn giản bởi vì là y thích em ấy.

Nếu quả như y thích Harry đến mức sau khi biết Harry đã kết hôn với hắn mà vẫn còn theo đuổi không buông thì hơn hai mươi năm trước, sau khi tốt nghiệp y phải quấn lấy Harry mới đúng.
Tuy James Lee này có âm mưu khi tiếp cận Harry, thậm chí rất có thể là y đang lấy cớ tiếp cận Harry để dò xét hắn, nhưng nhìn thấy Harry suốt bao ngày nay chưa từng thư giãn lại nở nụ cười sáng lạn như vậy, Tom cảm thấy đôi khi rộng lượng một chút cũng rất đáng giá.

Chỉ có điều, hắn đã bao giờ tha cho kẻ có can đảm khiêu khích người của hắn?
Cười lạnh một tiếng, Tom lấy nguyên liệu nấu ăn, dùng phương thức của Muggle xử lý.

Mặc dù từ trước đến nay hắn luôn cho rằng Pháp sư cao quý hơn Muggle, nhưng ở một vài phương diện, thói quen hình thành từ nhỏ không dễ mà thay đổi.
Mời James Lee ở lại ăn tối, hơn nữa còn đồng ý đến dự lễ khai trương cửa hàng đồ cổ của y ở Hẻm Xéo, Tom và Harry mới tiễn gã Pháp sư độ dày da mặt tỷ lệ thuận với tuổi tác này về.
Hai tuần lễ nữa trôi qua, hôm nay Tom vừa thu dọn văn kiện trên bàn làm việc chuẩn bị tan ca, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Mời vào!" Tom có chút không vui, những người quen biết đều rõ thói quen của hắn kể từ khi Harry trở về, bình thường sẽ không tới quấy rầy hắn vào giờ này.
Cửa phòng làm việc bị đẩy mở, đi vào là Mulciber.
"Chúa Tể!" Vừa vào cửa, Mulciber lập tức đóng lại, còn thận trọng ếm mấy bùa chú phòng kẻ khác đột nhiên xông vào hoặc nghe lén.

Xong xuôi y mới đi tới bên cạnh Tom, nhỏ giọng nói: "Toàn bộ những người mà Ngài nói phải thu xếp ổn thỏa đã đến.

Thuộc hạ đã sắp xếp chỗ ăn ở cho bọn họ, còn phái hai Thần Sáng trong số chúng ta giám thị."
Tom có chút bất ngờ, sau đó mới nhớ ra những người Mulciber nói đến là ai – chính là những nghiên cứu viên của căn cứ bí mật mà ngay cả Bộ Pháp Thuật nước Đức đều nhắm đến, đương nhiên đáng quan tâm nhất vẫn là thành quả nghiên cứu của bọn họ.
"Làm rất tốt." Tom gật đầu, suy nghĩ một lát, rồi nói thêm, "Không cần hạn chế hành động của bọn họ, nhưng phải khống chế trong phạm vi nhất định.

Phái tai mắt tiếp xúc, khai thác thông tin."

Mulciber hơi ngập ngừng, "Nhưng mà, Chúa Tể..."
"Cứ làm theo lệnh ta, sẽ có chỗ dùng đến bọn họ." Tom lấy áo choàng trên giá mặc vào, quay đầu nhìn Mulciber, "Đúng rồi, bọn họ tổng cộng có bao nhiêu người?"
"Hai mươi lăm nam, sáu nữ." Mulciber nghiêm túc trả lời, dừng lại một chút rồi bổ sung: "Trong đó có một cô gái nhìn có vẻ chưa đến mười tám tuổi."
"Chưa đến mười tám tuổi?" Tom dừng động tác, xoay hẳn người về phía Mulciber, "Rốt cuộc là thế nào?"
"Chúa Tể, thuộc hạ cũng không rõ, chỉ nghe báo cáo lại rằng trong đám nghiên cứu viên đó có một cô gái rất kỳ lạ.

Nhưng khi đó có quá nhiều người xung quanh nên không tiện tiếp xúc, cho nên mới chỉ lưu tâm mà báo cáo.

Nếu như muốn tìm hiểu rõ, e rằng cần phải đợi bên kia truyền tin về."
Tom cúi đầu trầm tư một lát, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Âm thầm quan sát, một ngày phải báo cáo lại ít nhất một lần.

Nhóm người này rất quan trọng, tuyệt đối không được để xảy ra sự cố ngoài ý muốn.

Ta muốn tất cả mọi chuyện đều phải nằm trong tầm kiểm soát của ta."
"Tuân lệnh, thưa Chúa Tể." Mulciber gật đầu, sau đó rời đi.
Tom ở lại phòng làm việc thêm một lát rồi mới cầm đồ rời Bộ Pháp Thuật.
Từ sau hôm ấy, tất cả những tin tức liên quan đến Thomas gần như mỗi ngày đều truyền tới ba lần, các chi tiết khó hiểu đều rõ ràng, khiến Tom âm thầm giảm phần nào mức độ quản chế đám người kia.
Mà mãi cho đến cuối tháng ba, khi đám người kia đã đến Luân Đôn được gần một tháng, Tom vẫn không hề tới gặp.

Hắn đang kiên nhẫn chờ đợi, nhân tiện giúp Harry luyện tập Bế Quan Bí Thuật.
Về việc tại sao Harry đột nhiên muốn luyện tập Bế Quan Bí Thuật, Tom không hỏi, Harry cũng không giải thích.

Chỉ có điều, trong quá trình Harry chống đỡ lại sự xâm nhập vào đầu óc của hắn, Tom thường nhìn thấy một vài hình ảnh hắn chưa từng thấy qua.
Tỷ như Harry bị mấy con chó đuổi phải leo lên cây, không dám xuống, tỷ như bị một thằng nhãi vừa béo phì vừa xuẩn ngốc đuổi chạy, rồi thoáng cái đã ngồi trên mái nhà...!Còn cả hình ảnh Harry quyết đấu với một kẻ có gương mặt không rõ ngũ quan, chỉ có một đôi con ngươi màu đỏ ké hình khe nứt như mắt rắn.
Mà người đàn ông đó, Harry gọi là Voldemort!
Thậm chí, Tom thấy được từ trong đầu óc Harry quá trình kẻ đó dùng Trường Sinh Linh Giá để hồi sinh.
Hồi sinh bằng cách đó...!Tom bị hình ảnh đó làm cho suy ngẫm gần một tuần lễ, cuối cùng nhận ra hắn không cách nào chấp nhận được phương pháp hồi sinh hèn mọn như vậy.
Chi bằng dùng Hòn Đá Phù Thủy còn hơn! Đây là kết luận của Tom.

Một phần nguyên nhân nữa là vì sau khi tìm Thomas, hắn nhận ra có một vài tình huống hắn không hoàn toàn kiểm soát được.

Chính vì vậy cho nên sức hấp dẫn của Trường Sinh Linh Giá đối với hắn dường như không còn nhiều như trước nữa.
Với lại, chưa nói đến yếu tố không nắm chắc, chỉ cần nghĩ đến cảnh nửa sống nửa chết hèn mọn sống dựa vào kẻ khác...!Tom bắt đầu nhận ra dù Trường Sinh Linh Giá hoàn mỹ đến mấy cũng không hoàn mỹ như hắn đã tưởng.
Nhưng mà đến thời điểm cần gặp đám nghiên cứu viên kia thì vẫn nên gặp, đặc biệt là trong đám người đó nắm giữ không ít những tài liệu có ích.

Huống chi, còn có một cô gái kỳ lạ.

Cho nên, vào Chủ nhật, lấy cớ mua quà sinh nhật cho con đỡ đầu Lucius Malfoy, Tom lôi kéo Harry không chút muốn đi ra ngoài đến Hẻm Xéo.
Dù Harry thật sự là một Trường Sinh Linh Giá của Voldemort kia thì thế nào chứ? Cho dù có một ngày em ấy biến thành Chúa Tể Hắc Ám thì sao? Hắn trở thành Chúa Tể Hắc Ám cùng Harry là được chứ gì?
Đối với Tom mà nói, chuyện này vốn chẳng phải là vấn đề gì to tát.

Đối với Tom mà nói, vấn đề quan trọng hơn chính là tâm trạng của Harry..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play