Tom hưng phấn nhìn dấu chấm tượng trưng cho nơi có lẽ là căn cứ bí mật trên bản đồ, sau đó lại so sánh với địa điểm trong tài liệu mà Mulciber đưa cho hắn, tính toán một chút, có thể chắc chắn, nơi mới bị phát nổ kia chính là trụ sở của căn cứ bí mật mà hắn đã từng ở ba năm.
Nghĩ đến đủ loại nghiên cứu pháp thuật trong căn cứ kia, Tom hưng phấn đến ngồi không yên.
Chỉ nói đến thành quả trong tổ nghiên cứu của hắn đã đủ khiến hắn thèm muốn, chứ chưa nói chi tới hắn từng dò xét nội dung nghiên cứu của những tổ khác.
"Chúng ta đi Đức đi." Hắn đứng dậy, ánh mắt lấp lánh nhìn Harry, "Chỗ đó có báu vật tuyệt vời chờ chúng ta đến lấy."
Harry khó hiểu mà nhìn Tom: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tom hít một hơi thật sâu, kiềm chế lại niềm vui sướng vì sắp chiếm được những tài liệu pháp thuật quý giá, đưa tấm bản đồ và tài liệu tuyệt mật trong tay cho Harry.
"Đây là tin tức mà thuộc hạ của ta ở nước Đức gửi về."
Harry nhận lấy tập tài liệu không quá dày, cúi đầu mở ra đọc nội dung, nhìn ảnh chụp đính kèm ở trang cuối, không khỏi trợn to hai mắt.
Tom hài lòng nhìn vẻ kinh sợ của Harry, nở một nụ cười giả.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi lúc Harry đọc tài liệu, hắn đã khống chế được cảm xúc hưng phấn của mình, vẻ mặt trở lại bình tĩnh như thường.
"Tính toán quãng đường và tốc độ, ta đưa ra một kết luận, nơi phát nổ kia chắc chắn chính là căn cứ bí mật!" Nói đến căn cứ bí mật, mặc dù vẻ mặt của Tom không có biến đổi gì, nhưng tốc độ nói lại không tự giác mà nhanh hơn.
"Em biết trong căn cứ đó có bao nhiêu hạng mục nghiên cứu không, Harry? Chỉ tính những gì ta dò la được, nơi đó có hàng trăm hạng mục nghiên cứu, bỏ đi những thứ không có ứng dụng thực tiễn thì vẫn còn rất nhiều hạng mục có thể khiến trình độ pháp thuật của nước Anh có bước nhảy vọt cực lớn.
Chúng ta đi lần này chủ yếu là để chiếm lấy những tài liệu kia, dù sao nghiên cứu viên ở đó không phải toàn bộ đều là người nước Đức.
Cứ nhìn vào vụ nổ kia, những người bị chết đều là pháp sư nước Anh...!Có được những tài liệu đó, địa vị của nước Anh trên quốc tế sẽ được nâng cao hơn rất nhiều.
Mà chỉ cần địa vị của chúng ta được nâng cao, từ nay về sau, trong đàm phán, hợp tác với các quốc gia khác, chúng ta sẽ có được những đãi ngộ tốt hơn..."
Quan trọng hơn là, liên quan đến nghiên cứu về Trường Sinh Linh Giá, hắn đang gặp phải chướng ngại, nếu như có thể tìm được một chút manh mối thì...
Tom không đợi Harry lên tiếng, liền lập tức thông qua cách thức liên hệ với các Tử Thần Thực Tử, liên lạc với Mulciber, sai y trong thời gian ngắn nhất sắp xếp một chuyến thăm viếng hữu nghị nước Đức, đồng thời để Alphard đã trở về nước từ kỳ nghỉ lễ đi cùng đoàn công tác, ám hiệu đây là chuyến đi để chiếm lấy tài liệu, cho nên nhất định phải sắp xếp những người phù hợp.
"Anh muốn đi nước Đức?" Đợi cho Tom sắp xếp, dặn dò thuộc hạ xong đâu vào đấy, Harry mới đặt tài liệu trong tay xuống, cau mày nhìn hắn.
Tom quay lại nhìn Harry, gật đầu: "Coi như là vì nước Anh, ta cũng nhất định phải đi.
Nếu ta đã biết ở đó xảy ra chuyện gì mà không tới kiếm lời thì đúng là một tên ngốc." Hắn hơi khựng lại, sau đó nhìn Harry, "Không chỉ ta, em cũng phải đi.
Đây là chuyến thăm viêngs của chính phủ nước Anh, là chuyến thăm viếng hữu nghị.
Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật mới nhậm chức của nước Anh dẫn theo bạn đời và con đỡ đầu của bạn đời tới nước Đức thăm hỏi, khảo sát thực tế."
Đương nhiên, những lời này của Tom chỉ là cái cớ bên ngoài để người khác nhìn vào.
Kế hoạch của hắn chính là dẫn theo một đoàn khảo sát, trong đó có ba đến bốn Tử Thần Thực Tử, một nhóm khác là những Tử Thần Thực Tử không làm việc trong Bộ Pháp Thuật do Noth dẫn đầu lén tới địa điểm kia tìm kiếm, chiếm lấy các tài liệu.
Nếu hắn có thể giữ chân được Chính phủ nước Đức, nhóm Tử Thần Thực Tử này có lẽ sẽ thu hoạch được không ít đâu.
Tom cười nhìn Harry, "Chuyện này rất có lợi cho sự phát triển của nước Anh, em sẽ không phản đối chứ?" Ở Bộ Pháp Thuật bao năm, kỹ năng dùng cái cớ quang minh chính đại nhất để che giấu mục đích thực sự của hắn đã đến độ xuất thần nhập hóa, dù là Harry cũng không dễ dàng nhìn thấu được.
"Nhưng còn Trường Sinh Linh Giá – Dumbldore, chúng ta mới có thêm được một chút manh mối lại từ bỏ ra? Hoặc là trì hoãn..." Harry do dự, mà Tom đã sớm nghĩ ra cách giải quyết, "Có Dumbledore và Grindelwald ở đây.
Chẳng lẽ, em cho rằng Grindelwald sẽ bỏ qua Trường Sinh Linh Giá khiến ông ấy và Dumbledore xa cách suốt mấy chục năm sao?"
"Em cho rằng..." Harry thì thào, "Anh mới càng chịu không bỏ qua cho Trường Sinh Linh Giá đó.
Vì y làm những chuyện như vậy..."
"Ta không bỏ qua cho y." Tom ôm vai Harry, nhỏ giọng nói: "Nếu như Grindelwald tìm được y, ông ấy sẽ thông báo cho chúng ta biết."
"Thật ra, em luôn cho rằng người lo lắng chuyện này nhất phải là thầy Dumbledore mới đúng.
Nhưng mà, thầy ấy tựa như hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Trường Sinh Linh Giá đó.
Những năm gần đây, hình như thầy ấy không hề làm gì." Harry thở dài, cảm thấy bất kể là khi nào, anh đều không hiểu được cụ Dumbledore.
"Ông ta quan tâm, nhưng ông ta không làm gì." Tom cúi đầu trầm tư một lát, sau đó nói ra một phần suy đoán của mình, "Ta đoán là ông ta cũng không thể làm gì được.
Giữa Trường Sinh Linh Giá và chủ thể hẳn là có sự liên kết, mặc dù lúc trước Dumbledore nói ông ta phân tách chỉ có tình cảm, nhưng tình cảm cũng phải dựa trên linh hồn mới tồn tại được.
Pháp thuật thực sự rất kỳ diệu, ta nghĩ Dumbledore – Trường Sinh Linh Giá có thể cảm ứng được hành động của Dumbledore.
Đây mới là nguyên nhân Dumbledore không thể làm gì.
Với lại, có thể em không để ý, nhưng kể từ lần em vạch trần Trường Sinh Linh Giá, ông ta vẫn luôn luyện tập Bế Quan Bí Thuật."
"Bế Quan Bí Thuật?" Harry sửng sốt, sau đó không hề lên tiếng nói gì thêm chỉ có sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Phản ứng này của anh khiến Tom lo lắng, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng hỏi Harry.
"Harry, có vấn đề gì sao?"
"Không..." Harry mờ mịt lắc đầu, "Em không sao, có lẽ là em suy nghĩ quá nhiều rồi..." Ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng anh lại không khống chế nổi suy nghĩ của mình.
Theo như Tom nói, giữa Trường Sinh Linh Giá và chủ thể có sự liên kết nhất định, Trường Sinh Linh Giá sẽ có cảm ứng với chủ thể, biết được những chuyện phát sinh bên phía chủ thể? Ngay cả thầy Dumbledore sau khi biết chuyện này cũng đã luyện Bế Quan Bí Thuật...
Nhớ lại lần mơ thấy Nagini xâm nhập vào Bộ Pháp Thuật sau đó tấn công ông Weasley vào năm thứ năm, cụ Dumbledore đã giao anh cho giáo sư Severus Snape, yêu cầu anh học Bế Quan Bí Thuật, Harry cảm thấy tay chân lạnh toát, cả người run rẩy.
Những cơn ác mộng về Voldemort, cả cuộc chiến bị Voldemort khống chế ở Bộ Pháp Thuật, từng cảnh một không ngừng hiện lên trong đầu Harry.
Tom lo lắng, bất an nhìn Harry toát mồ hôi lạnh đầy trán, bộ đồ ngủ trên người cũng bị mồ hôi làm cho hơi ẩm, vẻ mặt bình tĩnh mỗi lúc một biến đổi, lộ ra vẻ hoảng hốt.
"Harry?" Hắn cầm lấy bàn tay đầy mồ hôi của Harry, ghé vào lỗ tai anh, dùng giọng điệu dịu dàng, trấn an nhất nói: "Thư giãn, Harry.
Nào, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra..."
Cảm nhận thấy bàn tay Harry cứng ngắc, lạnh toát, Tom cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh, nhẹ nhàng nhất có thể.
Hắn không biết rốt cuộc Harry liên tưởng đến chuyện gì có quan hệ với đề tài Trường Sinh Linh Giá, nhưng nhìn phản ứng của Harry, hắn biết những suy nghĩ đó không tốt đẹp gì.
Trạng thái của Harry lúc này khiến hắn sắp không giữ nổi bình tĩnh nữa.
"Harry, không có chuyện gì là không giải quyết được."
Phản ứng của Harry thực sự ảnh hưởng tới Tom, hắn hoang mang nắm chặt tay Harry, cảm thấy lòng bàn tay của chính mình cũng bắt đầu đổ mồ hôi, "Harry, bình tĩnh lại! Ta nói, không có chuyện gì là không giải quyết được...!Ta ra lệnh cho em bình tĩnh lại..."
Đến khi Tom cảm thấy mình sắp phát điên lên rồi, đôi mắt không tiêu cự của Harry mới hơi chuyển, thở hắt ra một hơi, lắc đầu mấy cái, anh quay đầu nhìn Tom đã lo lắng đến mặt mũi tái nhợt, cắn môi đến bật máu.
"Em không sao..." Harry lắc đầu, chậm rãi lặp lại câu nới trước đó của mình.
"Nếu em còn tiếp tục nói không sao, ta sẽ ếm bùa em!" Tom hung dữ nhìn chằm chằm Harry, "Vừa rồi rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Không có..." Harry hơi mở miệng, chần chừ một chút, cuối cùng lắc đầu, "Em thật sự không muốn nói...!Em mệt rồi, rất mệt..." Nói xong anh bước một bước, kết quả toàn thân lảo đảo chực ngã.
Tom nhanh nhẹn đỡ lấy, lo lắng nhìn khuôn mặt trắng bệch đến gần như trong suốt của Harry, dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt anh, sau đó một tay vòng qua eo, bế Harry vẫn còn run rẩy đi ra khỏi phòng đọc sách, đá văng cửa phòng ngủ của mình, sau khi đặt Harry xuống giường thì đi vào phòng tắm, xả một bồn nước ấm, rồi lại bế Harry, thả vào nước ấm, giúp anh thư giãn.
"Em..."
"Nếu như em muốn nói em không sao thì đừng nói." Tom trừng mắt nhìn Harry trong nước ấm mà khuôn mặt đã có chút huyết sắc, đứng dậy lấy tinh dầu oải hương giúp thư giãn đặt trên kệ mà Abraxas tặng, nhỏ xuống nước trong bồn.
Sau đó lại lấy một hộp cao giúp thư giãn, nâng chân Harry lên, chậm rãi mát xa, giúp anh thả lỏng thân thể đã căng cứng như đá.
Mát xa hơn một giờ, Tom mới cảm nhận được Harry đã lấy lại được bình tĩnh.
Hắn mặc kệ quần áo trên người đã ẩm ướt, ngồi xuống bên cạnh bồn tắm, cúi đầu nhìn Harry đang nhắm mắt: "Harry..." Tom nhỏ giọng gọi Harry, cúi người nhẹ nhàng chạm lên mặt anh, "Nói cho ta biết, em đang nghĩ gì?"
"Em đang nghĩ..." Harry chớp chớp mắt, "Đến cuối cùng, em có trở thành một Chúa Tể Hắc Ám hay không?"
"Chúa Tể Hắc Ám?" Tom sững người, trong lúc mát xa cho Harry, hắn đã nghĩ tới rất nhiều nguyên do, nhưng thật không ngờ Harry là bởi vì chuyện này.
Hắn cho rằng, Harry vì vấn đề này mà có phản ứng như vừa rồi thật có chút buồn cười.
Nhưng nhớ lại biểu cảm từ sợ hãi đến tuyệt vọng của Harry, hắn nhận ra vấn đề chân chính không phải là Harry có trở thành một Chúa Tể Hắc Ám hay không.
Dù sao, với tính cách ôn hòa của Harry, đến cả là người xuất thân từ Slytherin cũng sẽ không khỏi cảm thán: Thật không giống một Slytherin!
Người như vậy mà trở thành một Chúa Tể Hắc Ám, thật đúng là chuyện đùa!
Hơn nữa nếu quả thật Harry là một người tàn nhẫn, sao lại có thái độ đau đớn, tuyệt vọng khi nghĩ mình trở thành Chúa Tể Hắc Ám như vậy?
Tom vuốt ve gò má Harry, nhỏ giọng nói: "Nói cho ta biết, rốt cuộc em đang nghĩ đến chuyện gì?"
"Em nghĩ, có lẽ cụ Dumbledore đúng..." Harry thở dài, cầm tay Tom đang dừng trên mặt mình, mượn sức ngồi dậy, mặc khuôn mặt đọng nước, ngẩng đầu nhìn Tom, "Em chưa từng nghĩ đó là sự thật, em vẫn luôn cho rằng đó là mưu tính của cụ ấy vì lợi ích lớn lao hơn.
Dù sao thì, giết chết kẻ có khả năng kế nhiệm Chúa Tể Hắc Ám, lấy lại hòa bình cho thế giới Pháp thuật sẽ nhận được sự sùng bái, tôn kính của biết bao người.
Huống chi lúc trước hắn có thể chết đi sống lại, mà em..."
Câu chuyện không rõ đầu đuôi của Harry không hề ảnh hưởng đến khả năng suy luận của Tom.
Hắn nhanh chóng thu thập được manh mối từ những câu chữ hỗn loạn kia, tổng kết lại thành một vài vấn đề.
"Harry, em hãy nghe ta nói." Đến khi Harry ngừng lại, Tom mới dùng đũa phép, triệu hồi một cái khăn tắm sạch sẽ tới, lau người cho Harry, bế anh từ bồn nước đã bắt đầu nguội lạnh lên, đặt xuống giường, tự làm khô quần áo của mình, rồi ôm Harry nằm xuống.
"Hử?" Harry bối rối ngước đầu lên, "Anh nói đi."
"Em sẽ không bao giờ trở thành Chúa Tể Hắc Ám!" Tom nghiêm túc nhìn Harry, "Tin tưởng ta, em không sẽ trở thành Chúa Tể Hắc Ám."
"Nhưng mà, lỡ như có một ngày em bị...!phát điên, trở thành Chúa Tể Hắc Ám thì sao?" Câu hỏi của Harry nghe thật trẻ con, nhưng Tom hiểu anh như vậy, biết lúc này mỗi câu hỏi của Harry đều là khúc mắc quan trọng trong lòng anh.
"Ta cam đoan ngày đó sẽ không bao giờ đến.
Mà nếu như có..." Tom dừng lại, Harry lập tức căng thẳng.
Thấy phản ứng chân thật của Harry trước những lời mình nói, lúc này Tom mới thở phào một hơi.
Ít nhất Harry đã có phản ứng với xung quanh chứ không rơi vào suy nghĩ của chính mình, không tiếp nhận bất cứ thông tin gì khác từ bên ngoài nữa.
"Nếu như có thì sao?"
"Nếu như có một ngày như vậy, thì không chờ ngày đó đến, ta sẽ ngăn cản em." Tom bình tĩnh nói, "Ta tuyệt đối sẽ không để em trở thành Chúa Tể Hắc Ám, tựa như em không muốn ta chế tác Trường Sinh Linh Giá..."
Nói đến đây Tom đột nhiên ngừng, bởi vì Harry trong ngực hắn, toàn thân lại căng cứng.
Nhưng mà, hắn chỉ hơi dừng một chút rồi tiếp tục nói, "Nếu có một ngày em thật sự trở thành Chúa Tể Hắc Ám, vậy ta sẽ tự tay giết em.
Được không, Harry?"
"..." Cảm nhận được người trong ngực chậm rãi thả lỏng, nhưng vẫn chưa trở lại trạng thái bình thường, Tom bắt đầu hoài nghi.
Một lát sau, Tom kiên nhẫn chờ đợi mới nghe được Harry trả lời: "Được, anh phải nhớ lời hứa của anh đó.
Nếu như có một ngày em trở nên điên cuồng, biến thành một Chúa Tể Hắc Ám, anh nhất định phải tự tay giết em." Giọng điệu của Harry bình tĩnh mà kiên định, tựa như anh đang nói đến không phải là tính mạng của chính mình vậy.
Giọng điệu này khiến lòng Tom lạnh lẽo, sau đó mới chậm rãi đáp: "Yên tâm, ta nói được thì làm được.
Ta nhất định sẽ không để em trở thành Chúa Tể Hắc Ám..."
"Còn nữa..." Harry cắt ngang lời Tom, "Nhớ, lúc giết em nhất định phải dùng Lời Nguyền Chết Chóc hai lần."
Hai lần Lời Nguyền Chết Chóc?
Tom hoàn toàn không hiểu nổi, "Tại sao?"
"Bởi vì..." Giọng Harry càng nói càng nhỏ, "Em...!Em...!không phải một lần...!một lần...!là có thể chết..."
Giống như một người quá hao tổn tinh thần, sau khi thả lỏng Harry liền ngủ luôn.
Nhưng anh ngủ không được an ổn, thỉnh thoảng còn nói mơ: "Tôi không phải Chúa Tể Hắc Ám".
Chuyện này khiến Tom rất lo lắng, gần như cả đêm không ngủ, ôm chặt Harry, đến khi trời gần sáng mới thiếp đi một lát.
Chuyện đêm đó, cả Tom và Harry đều không nhắc lại, nhưng Tom có thể nhận thấy Harry vẫn sợ hãi.
Mà biểu hiểu rõ ràng nhất chính ra Harry rất ít khi rời khỏi tầm mắt của hắn.
Nhìn Harry ngồi một góc trong phòng làm việc của hắn kiên nhẫn dạy pháp thuật cho Severus, Tom vừa vui mừng vì quan hệ của hắn và Harry đã có cải thiện, đồng thời cũng lo lắng.
Mà việc đi nước Đức cũng không phải chỉ một, hai ngày là sắp xếp xong.
Nhưng Tom tin, các Tử Thần Thực Tử của hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ hắn giao.
Hơn nữa, lúc làm việc ở Bộ Pháp Thuật, hắn đã thông qua hệ thống mạng Floo trong phòng làm việc, hắn đã lệnh cho những Tử Thần Thực Tử làm việc ở thế giới Muggle, thậm chí cả những Tử Thần Thực Tử có huyết thống Muggle dùng cách của Muggle mà sang nước Đức, cố gắng hết mức không để Bộ Pháp Thuật nước Đức phát giác, sai bọn họ hỗ trợ nhóm người ở Đức.
Một tuần sau, khi tất cả đã được sắp xếp ổn thỏa, Tom mới mang theo Harry và Severus dùng Khóa Cảng xuất phát từ nước Anh đến thẳng nơi tiếp khách ngoại giao của nước Đức, đón nhận sự chào đón nhiệt liệt.
Bởi vì lần này Tom đã đưa ra một cái cớ khiến phía nước Đức không cách nào cự tuyệt.
Hắn là đại diện Chính phủ nước Anh ký bản thỏa thuận miễn giảm thuế quan cho một số mặt hàng xuất nhập để thúc đẩy thương mại giữa hai nước.
Đây là mối quan hệ hai bên cùng có lợi, bởi vậy Bộ Pháp Thuật nước Anh nhanh chóng sắp xếp hành trình cho Tom.
Về phía nước Đức, mặc dù lúc đầu có hoài nghi mục đích thật sự khi Tom thân là Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật nước Anh lại tự mình tới, nhưng xét thấy, là Bộ trưởng mới nhậm chức, hắn đích thân đi tìm kiếm những mối quan hệ mới hoặc tiếp tục duy trì những mối quan hệ quốc tế hữu hảo trước đó cũng là lẽ thường.
Vì vậy nước Đức mới nhanh chóng phản hồi sau khi nhận được đề xuất từ phía nước Anh, cũng hoan nghênh cả gia đình Tom sang thăm viếng.
Khi Tom một tay nắm tay Harry, tay còn lại dắt Severus tuy còn nhỏ mà khuôn mặt lúc nào cũng vô cảm đi vào phòng khách, lập tức nhận được lời chào đón nhiệt tình từ Bộ trưởng và nhân viên Bộ Pháp Thuật nước Đức.
Bởi vì, Tom từng làm ở nhiều vị trí nên có quen biết với phần lớn quan viên ở đây, bầu không khí nói chung không tệ.
Đến khi về khách sạn được nước Đức bố trí cho, Tom lại tiếp tục trò chuyện với Giám đốc Sở Hợp tác Pháp thuật Quốc tế bây giờ đã thăng chức trở thành Thứ trưởng Bộ Pháp thuật nước Đức, Phillips một lát, cuối cùng mới chấm dứt một ngày bận rộn.
Hắn đóng cửa lại, đi qua phòng khách, đến cửa phòng ngủ, đúng lúc nhìn thấy Harry đang ngồi trên giường hướng dẫn Severus nên làm thế nào để khống chế được pháp lực của mình để đạt được hiệu quả tốt nhất.
Harry đưa lưng về phía cửa, cho nên người đầu tiên chú ý tới Tom đi vào là Severus.
Cậu bé thấy Tom đi vào, hơi mím môi xem như mỉm cười, sau đó mới chào hỏi, "Chú Tom, chú mệt không ạ? Chú Harry dạy con cả tối, chắc hẳn cũng mệt mỏi rồi.
Các chú nghỉ ngơi đi ạ."
Nói xong cậu trượt từ trên giường xuống, xỏ giày, chạy ra khỏi phòng ngủ chính.
Tom nhìn Severus chạy về phòng ngủ của mình, lúc này mới đóng cửa lại, ngã xuống bên cạnh Harry, một lúc lâu sau mới ngước đầu từ đống chăn lên, nắm lấy tay Harry: "Tắm chung nhé?" Hắn cười híp mắt nói, đôi mắt màu đỏ nóng bỏng..