Không chỉ Harry, mà ngay cả Tom cũng đều bất ngờ.
Một đứa trẻ mới vừa qua sinh nhật bảy tuổi vậy mà điều nghĩ tới trước tiên không phải mong muốn của mình, lại hỏi Harry có muốn ở lại không.
Tom có thể nhìn ra được, những ngày này mặc dù Severus vẫn luôn khắc khẩu với James và Sirius, có đôi khi thậm chí to tiếng còn ra tay đánh nhau, đánh đến khiến cả ba đều trông lôi thôi, lếch thếch, nhưng tình cảm giữa ba đứa trẻ lại càng ngày càng tốt.
Nhất định là Severus không muốn xa bạn.
Vừa rồi thấy ánh mắt thằng bé quay đầu nhìn James và Sirius có thể nhận ra thằng bé không nỡ, nhưng lại không nói thẳng ra suy nghĩ của mình, mà lo lắng hỏi Harry.
Vốn muốn lợi dụng tình cảm giữa ba đứa để giữ Harry, lúc này trên mặt Tom chậm rãi hiện lên nụ cười.
Dù Harry có đồng ý ở lại hay không, tâm trạng của hắn cũng tốt hơn rất nhiều.
Harry nhìn thấy nụ cười của Tom, hơi sửng sốt một chút, rồi lập tức hiểu ra, biết Tom vì anh mà vui vẻ.
Hơn nữa, trước đó Tom còn nhắc tới nhà, mặc dù biết ít nhất trong lúc này là hắn cố ý nói thế để giữ mình, nhưng trái tim vốn cứng rắn đã bắt đầu mềm xuống.
"Em đồng ý." Anh nói nhỏ, ba ba đứa nhỏ và một người lớn đang căng thẳng chờ đợi lại đều nghe thấy rất rõ.
"Hoan hô!" Người đầu tiên có phản ứng là James và Sirius đứng trốn ở đầu cầu thang, hai đứa nghe vậy liền biết chúng đã hoàn thành nhiệm vụ chú Tom giao cho, hơn nữa người bạn mới Severus cũng không rời đi, lập tức vọt ra, vây quanh Severus hét vang.
Severus trời sinh vốn không biết gần gũi người khác, nhìn James và Sirius chạy loạn xung quanh mình, mặc dù vẻ mặt bình tĩnh, nhưng sự vui sướng trong mắt lại không che nổi.
Ba đứa nhỏ ầm ĩ một hồi, sau đó James và Sirius đẩy Severus tới trước mặt Harry, lôi kéo Harry cùng hoan hô.
Harry nhìn ba đứa trẻ vây quanh mình, ngoại trừ nụ cười ngốc giống như trước đây, trên mặt còn có chút trầm tư và bất an.
"Sao thế?" Đợi ba đứa nhỏ đuổi nhau chạy xuống phòng khách dưới lầu tiếp tục chơi đùa, Tom mới bước tới nghiêng đầu quan sát vẻ mặt Harry, "Lại đang lo lắng gì sao?"
"Đang lo lắng..." Harry cúi đầu do dự, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Tom, "Anh biết Fenrir Greyback chứ?"
Câu hỏi này của Harry khiến Tom sững người.
Sắc mặt của hắn thay đổi mấy lần, rồi mới mở miệng: "Nếu em đã biết gã, vậy thì nên biết..." Fenrir Greyback là tay chân ngầm của hắn, chuyên được phái đi để lén xử lý những kẻ thù chính trị.
Chỉ có điều, việc dùng Người Sói để xử lý những kẻ đối nghịch với mình, chỉ sợ Harry biết sẽ không hài lòng, cho nên Tom không nói hết, mà kéo Harry vào phòng ngủ của bọn hắn.
Phòng khách nhỏ trong phòng ngủ vẫn y nguyên như trước khi Harry rời đi mười mấy năm trước, một bộ bàn ghế bằng dây mây, chiếc tủ thấp màu lam nhạt kê ở phía bên phải, góc tường còn có một chiếc bàn nhỏ, phía trên bày một bình hoa, hoa trong bình vì Tom xa nhà hơn mười ngày mà đã héo khô.
Trên nóc thủ bày mấy chai rượu, còn cả mấy quyển sách mà ngày đó Harry đặt thêm lên để trang trí, còn có bức ảnh chụp anh và Tom.
Tom nhìn Harry không tự chủ mà bước đến chỗ bức ảnh, cũng mỉm cười đi theo.
Những vật này đều là vì nhớ nhung Harry mà hắn hết sức bảo quản đến giờ, nhưng một phần cũng là do những do gần đây hắn bận bịu công việc ở Bộ Pháp Thuật, sau khi trở về, ngoại trừ thỉnh thoảng mời James đến nhà ra, hắn đã không còn tâm tư trông coi cái nhà không được coi là nhà này.
Đợi đến khi Harry bước tới chỗ bức ảnh ngắm nhìn hồi lâu, Tom yên lặng một lát, sau đó nhỏ giọng nói: "Những năm này, ta luôn chờ em trở về.
Những vật này cũng chờ chủ nhân tự tay sắp xếp chúng trở về, Harry."
Harry im lặng nhìn bức ảnh, đến khi Tom lo sợ mình nói nhiều lời thể hiện tình cảm sến súa quá mức rõ ràng khiến Harry khó chịu, Harry mới lên tiếng: "Tom, anh đừng nói nữa." Anh thở dài, "Em hiểu anh mà."
"Vậy thì em nên hiểu những năm nay ta bị nỗi căm giận chính mình và hối hận giày vò khổ sở thế nào." Tom hít một hơi thật sâu, không lộ nỗi nhớ nhung, tình cảm dạt dào, mà chỉ lạnh lùng nhìn Harry, "Harry, ta tuyệt đối không chấp nhận được việc mất em." Hắn dừng lại một chút, sau đó mới bổ sung: "Bất luận là thế nào!"
Harry trầm mặc, đưa tay nhẹ vuốt ve hai người cười xán lạn trong bức ảnh, sau đó quay đầu nhìn Tom: "Sắp xếp cho em và Severus một gian phòng đi." Anh bình tĩnh nói: "Ngày mai em muốn đi gặp giáo sư Dumbledore." Nói xong anh quay người rời khỏi phòng, đi xuống lầu tìm Severus đang cùng James và Sirius dùng pháp thuật làm cho đồ đạc bay lên lơ lửng, bảo cậu bé đi tắm rửa gội đầu.
Tom ra cửa, qua lan can nhìn Harry đang thúc giục ba đứa nhỏ đi tắm, khóe môi chậm rãi cong lên.
Hắn vốn không mong đợi Harry có thể trong thời gian ngắn mà có thể tiếp nhận hắn lần nữa, nhưng ít nhất em ấy đã đồng ý ở lại đây.
Vả lại, dù thế nào, chỉ cần Harry ở lại, thì giống như hắn nói lúc trước vậy, mới chính là gia đình.
Hắn nghe tiếng xin tha của James và Sirius, còn cả tiếng giễu cợt của Severus, nụ cười trên mặt không cách nào thu lại.
Hắn xoay người, đi vào phòng sách kế bên phòng ngủ, dọn dẹp chiếc giường trong đó, còn dùng bùa Biến hình biến một chiếc ghế thành giường nhỏ, rồi trải chăn ga lên – dù Severus mới chỉ là một đứa nhỏ bảy tuổi, hắn cũng không muốn Harry ngủ cùng thằng nhóc.
Bởi vì về muộn, nên Sirius nhà xa được giữ lại, mà Sirius ở lại, James đương nhiên không chịu về nhà, hai đứa trẻ ngủ cùng một phòng, Severus và Harry ngủ trong phòng đọc sách.
Ngày hôm sau, có thể là đi đường xa mệt nhọc, mấy người đều ngủ dậy muộn.
James và Sirius ăn xong bữa sáng mới theo ba người Tom, Harry và Severus đến nhà Potter.
Dọc đường, không ít Muggle chào hỏi Tom, nhìn vẻ mặt tươi cười của họ, xem ra quan hệ của Tom với họ rất tốt, mà Tom đều gật đầu đáp lại.
Thậm chí còn có người chào hỏi Harry, anh bối rối gật đầu, rồi đưa ánh mắt dò hỏi nhìn Tom.
Tom nhìn dáng vẻ không hiểu gì của anh, nhẹ mỉm cười, cũng không giải thích mà chỉ căn nhà Potter ở phía trước, "Đi thôi, ném mấy đứa nhóc này vào nhà Potter trước, rồi đi tìm Dumbledore."
"Con cũng muốn gặp ông Dumbledore." James vừa nghe lập tức ngẩng đầu, ra vẻ đáng thương nhìn Tom.
Nhưng Tom biết hôm qua Harry nói muốn đi gặp Dumbledore chắc chắn chính là vì chuyện Trường Sinh Linh Giá, mà những chuyện này không hợp để một đứa nhỏ mới sáu, bảy tuổi nghe.
Cho nên, hắn nghiêm nghị lắc đầu, rồi bước tới trước gõ cửa nhà Potter.
Lấy cớ bận việc ở Bộ Pháp Thuật, để ba đứa trẻ lại nhà Potter cho Harlus, nhận lời chúc phúc chân thành của vợ chồng Potter, Tom và Harry đi đến căn nhà khá gần Muggle của Dumbledore.
Bởi vì trước lúc đến chưa thông báo với Dumbledore và Grindelwald rằng bọn họ sẽ tới, cho nên khi hai người mang theo chút đặc sản của Ireland đi vào phòng khách, trên mặt đều mang nụ cười xin lỗi.
"Harry đã trở lại!" Dumbledore cười híp mắt vời bọn họ ngồi xuống, rót trà cho bọn họ rồi bưng ra một đĩa bánh, "Nếm thử đi, đây là bánh ta nghiên cứu làm ra đó." Thái độ của ông bình thản tựa như Harry mới chỉ đi du lịch Ireland về vậy.
Tom nhìn Harry trầm tĩnh bên cạnh, nụ cười trên mặt lúc này mới trở nên chân thật.
Bốn người khách khí trò chuyện, sau đó Tom mở miệng, nói ra những sự việc mà mấy ngày này hắn và Harry thảo luận, suy đoán, sau đó nhìn Dumbledore ngồi đối diện lúc này đã thu lại nụ cười, lộ ra vẻ mặt bất lực và mệt mỏi.
"Giáo sư Dumbledore, Trường Sinh Linh Giá kia rốt cuộc tạo ra từ vật gì?" Harry nhỏ giọng hỏi, anh hoàn toàn không biết chuyện trước khi rời Beauxbatons, Tom đã liên thủ với Grindelwald giết chết Kent do Trường Sinh Linh Giá – Dumbledore giả trang.
"Đó là một chiếc bình rất nhỏ, làm bằng kim loại, cao bằng bàn tay của một đứa nhỏ bảy, tám tuổi." Dumbledore đáp: "Nhưng mà lúc đó ta đang ở trong thời kỳ hỗn loạn, đến khi ý thức được mình đã làm gì, muốn hủy chiếc bình đó đi thì nó đã biến mất."
Dumbledore cẩn thận miêu tả lại những chi tiết về chiếc bình mà ông có thể nhớ được.
Tom và Harry sau khi có được manh mối, từ chối lời mời ở lại ăn trưa của Dumbledore và Grindelwald, đứng dậy rời đi.
Sau khi đón Severus, trở về nhà, Tom lập tức đi vào phòng sách nghiên cứu những tài liệu mà bọn họ thu thập được, thông qua phương thức liên lạc bí mật với những Tử Thần Thực Tử có thể tin tưởng được tìm kiếm một chiếc bình.
Mà Harry thì thay hắn đi vào phòng bếp đã mười mấy năm trôi qua lại không hề thay đổi, chuẩn bị bữa trưa cho ba người.
Sau bữa trưa, Tom áy náy nhìn Harry, nói hắn đã lâu không đến Bộ Pháp Thuật, cần qua đó xem xét tình hình.
Harry không để ý gật đầu.
Tom nhìn dáng vẻ không mấy quan tâm của anh, có chút kỳ quái, nhưng quả thật là bên Bộ Pháp Thuật có chuyện quan trọng, hắn cũng không thể ở nhà lâu hơn, liền đi ra khỏi phạm vi bảo vệ bằng pháp thuật của căn nhà, độn thổ đến Bộ Pháp Thuật.
Thân là Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, hắn vừa xuất hiện, lập tức có nhân viên tới, ôm theo một chồng giấy tờ, vừa giải thích sự việc, vừa cùng Tom đi tới văn phòng Bộ trưởng ở tầng một.
"Sự việc rốt cuộc thế nào? Bên phía nước Đức không phải mấy năm nay đều rất ổn định sao?" Tom bước qua cửa phòng làm việc, ngồi xuống sau bàn, nhìn trợ lý đồng thời cũng là một Tử Thần Thực Tử, Mulciber không ngừng báo cáo tình hình sự việc của nước Đức, vẻ mặt như đóng băng lại.
"Tại sao bên chúng ta lại có đến mấy người chết, hơn mười người bị thương?".