Tom bất ngờ nhìn Severus đang đưa lưng về phía mình mà điều khiển James và Sirius lơ lửng giữa không trung, lúc này mới hiểu Eileen nói rằng Harry nhận xét Severus rất có thiên phú pháp thuật là có ý nghĩa gì.
Một phù thủy nhí máu lai chưa trưởng thành lại có thể nắm vững bùa chú trôi nổi mà học trò năm thứ ba mới có thể thực hiện này, thiên phú pháp thuật tuyệt đối không tầm thường.
Hắn muốn quan sát thêm về cậu bé được Harry coi trọng nên chỉ ngồi đó, cười híp mắt nhìn James và Sirius giãy dụa giữa không trung.

Dẫu sau, dù cho ba đứa trẻ này xuất sắc đến thế nào, hắn cũng tin chắc mình có thể khống chế được nếu phát sinh gì đó.
Mà Severus đang cố gắng khống chế hai đứa nhỏ không ngừng giãy dụa lại thầm kêu khổ.

Cậu vốn tưởng rằng dù việc mình làm là vì lý do gì, người đàn ông đang ngồi cười tủm tỉm kia cũng tuyệt đối không cho mình động đến hai thằng nhãi kiêu căng này.

Nào ngờ, người kia không những không can thiệp, còn ngồi đó hứng khởi xem.

Nếu như pháp thuật của cậu hao mòn hết...
Severus ngửa đầu hai người bị lơ lửng trên không trung đến đỏ bừng cả mặt, lạnh lùng uy hiếp: "Hai người nhận thua chưa?"
Nhận thua? James và Sirius liếc nhau, đồng thời kiên định bày tỏ quan điểm của mình: tuyệt đối không nhận thua.

Nếu như nhận thua, chẳng phải là để tên nhãi mà chú Harry nhận nuôi này xem thường mình rồi sao? Từ nay về sau chúng sao có thể bày ra tư thế anh trai trước mặt Severus nữa?
Trước khi đến đây hai đứa nhỏ đã bàn bạc làm thế nào để thị uy với người em trai Severus Snape này rồi, không ngờ đòn phủ đầu của chúng không những không thành công, còn bị Severus dạy dỗ lại.

Nghĩ tới đây, hai đứa nhỏ vốn kiêu ngạo đồng thời trừng mắt nhìn Severus: "Không nhận thua!"
"Được lắm!" Severus chậm rãi nói, "Là hai người tự chọn đấy nhé." Nói xong cậu cong môi, lộ ra vẻ mặt như cười nhạo, sau đó vung mạnh đũa phép, thả hai người xuống.
"Ha ha, cuối cùng cậu cũng biết không nên đắc tội..."
Sirius còn chưa nói hết, Severus đã lại niệm chú: "Nhảy múa!"
Hai chân Sirius lập tức không theo điều khiển của bản thân mà nhảy điệu clacket, James bên cạnh dù vẫn đang cầm đũa phép nhưng chỉ là đũa phép đồ chơi, bất kể uy lực hay tốc độ đều thua kém cây đũa phép chân chính trong tay Severus.
Mặc dù bùa chú đồng thời phóng tới hai đứa nhỏ, nhưng nhìn răng cửa của James do trúng phải bùa chú của mình trong lúc rơi xuống mà dần dài ra, Severus đang nhếch môi hô thần chú không kiềm được mà cười đắc ý, chỉ có điều là không cười lớn lên.
Mà Harry đúng lúc leo lên cầu thang về căn phòng trọ thấy Severus đang đứng phía ngoài cửa cho rằng đã xảy ra chuyện.

Anh vội vã chạy tới, thấy cảnh tượng hỗn loạn trong phòng, há hốc miệng, sau đó bất đắc dĩ ngậm lại.
Severus đối đầu với James và Sirius, ba đứa nhỏ không làm nổ tung căn phòng này, anh đã phải cảm tạ Merlin rồi! Đương nhiên, dù thế nào Harry cũng sẽ không cảm tạ Tom đang ngồi đó hào hứng nhìn, thậm chí anh còn ngó lơ người đàn ông lúc này đã đứng dậy, dùng ánh mắt nóng bỏng lặng lẽ nhìn mình.
Severus thấy Harry đã về, lập tức thu đũa phép, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười không nén được mà đi tới chỗ anh, "Chú Harry, không phải con tùy tiện sử dụng pháp thuật, là bọn họ phá hỏng cửa phòng của chúng ta." Vừa nói cậu vừa chỉ cánh cửa mở bằng pháp thuật mà đã bị hỏng.
Nghe Severus nói như vậy, James do răng cửa bị phóng to mà không thể mở miệng, nhưng Sirius bị điều khiển nhảy clacket đến thở dốc lập tức Sirius lớn tiếng phản bác: "Chú Harry, là tên nhãi này nhốt chúng con ở ngoài cửa trước! Chúng con sợ nó làm hại chú Tom nên mới xông vào."
Sirius và James sợ Severus làm hại Tom?
Nghe đến đây vẻ mặt Harry trở nên rất kỳ quặc, nhưng anh cũng không muốn ba và ba đỡ đầu của mình chịu thương tổn, rút đũa phép ra, dễ dàng hóa giải, rồi nhìn James lúc này răng cửa đã dài đến môi dưới, ngồi xổm xuống, nhỏ giọng hỏi: "Con muốn ta thu nhỏ răng giúp con hay muốn tìm một Lương y ở Ireland này?"
James do dự hồi lâu, đến khi Sirius lén kéo tay áo cậu, cậu mới không rõ lời mà nói đồng ý để Harry giúp.
Harry đi lướt qua Tom, vào trong phòng lấy ra một cái gương đưa cho James, nói cậu bé nhìn đến khi răng nhỏ trở lại kích thước phù hợp thì nói cho anh biết.
James tủi thân gật đầu, lúc này Harry mới làm nhỏ răng cậu lại.

Vài phút sau, khi căn phòng xem như đã khôi phục hiện trạng, James và Sirius trong một góc mới trộm nhìn Severus đang đứng bên cạnh Harry không nhúc nhích cũng không giải thích gì thêm, trên gương mặt còn lưu lại chút hả hê bắt đầu hiện vẻ lo lắng.
"Bồ nói xem chú Harry có phạt cậu ta không?" Sirius thuận miệng hỏi.
"Chắc là không đâu?" James nhíu mày, "Mình thấy chú Harry rất hiền, chắc không đánh trẻ nhỏ đâu.

Dù sao tụi mình mới bảy tuổi, nhìn Severus, chắc chỉ sáu tuổi thôi.

Chú Harry tốt như vậy, cùng lắm chỉ phạt không cho cậu ta ăn hoặc phạt đứng thôi?"
"Nhưng mà mình thấy hình như chú Harry tức giận rồi." Sirius đứng thẳng người, "Bồ xem kìa, mặt chú rất lạnh lùng...!Hai chúng mình có nên giải thích không, nói rằng chúng ta chỉ đùa giỡn thôi?"
"Bồ không giận hả, Sirius?"
"Chúng mình với tên nhóc kia thì giận dỗi cái gì, dù thế nào thì từ nay về sau nó cũng là em trai của chúng ta." Sirius rộng lượng phất tay, "Anh trai nhường nhịn em một chút có sao đâu."
"Nhưng mà..." James liếc nhìn Harry đang ngồi xổm xuống nhìn thẳng Severus, "Mình cảm thấy chú Harry không phải người như vậy."
Anh đương nhiên sẽ không trừng phạt Severus, nói cho cùng Severus hành xử như thế với người lạ không có gì sai.

Nhưng dù thế nào, cậu bé cũng không nên dễ dàng cho Tom vào nhà như vậy chứ.
"Severus, con biết mình sai ở đâu chưa?" Harry không để ý đến hai đứa nhỏ đang do dự có nên đi tới giải thích giúp, chỉ nhìn Severus, thấp giọng hỏi.
Severus rất khó phát hiện ra mà bĩu môi dưới, cúi đầu xuống, dùng hàng mi dài che đi vẻ không phục trong mắt: "Con không nên tấn công khách của chú Harry ạ."

"Không phải!" Harry lắc đầu, thấy Severus ngẩng đầu lên, không chút che giấu sự kinh ngạc nhìn mình, không nhịn được mà nở nụ cười, "Con quên lời dặn của chú trước khi ra khỏi nhà rồi sao?"
"Dạ?" Đến lúc này Severus hoàn toàn ngây người, trước đó cậu cũng nghĩ như hai đứa nhỏ đứng trong góc xì xào bàn tán kia, rằng chú Harry cho dù không phạt cậu cũng sẽ mắng vì đã tấn công James và Sirius, nhưng không ngờ chú Harry lại nghiêm túc nói rằng việc cậu làm sai không phải là việc đó.

Cậu cẩn thận hồi tưởng, sau đó trợn tròn đôi mắt đen, "Chú Harry đã nói không được nói chuyện với người lạ, không được cho bất cứ ai vào phòng của chúng ta."
Harry hài lòng gật đầu, tiếp tục hỏi: "Biết vì sao không?"
"Vì an toàn của con." Severus lại cúi đầu, chỉ có điều lần này là vì đã biết lỗi, "Nhưng mà...!chú kia nói chú ấy muốn tìm chú, con tưởng là bạn của chú."
"Nếu có người muốn lừa gạt con..." Harry cười khổ, hoài nghi rốt cuộc có người nào thật sự có thể lừa gạt được vị giáo sư Độc Dược từ nhỏ đã vô cùng cảnh giác này không, "...!người đó sẽ tìm hiểu mọi điều xung quanh con, có đúng không?"
Severus không đáp, nhưng cậu bé không đáp không có nghĩa là không có người không có ý kiến.
James và Sirius vốn đang do dự có nên lên tiếng giải thích giúp Severus hay không, nghe đến đây lập tức kêu lên: "Chú Harry, chú đã từng thấy có người mang theo hai đứa nhỏ đến để lừa gạt một thằng nhóc lạnh lùng chứ? Hai chúng con còn đáng yêu hơn cậu ta, muốn lừa gạt cũng là lừa gạt chúng con." Sirius nói xong cố ý vỗ vỗ lên khuôn mặt nhỏ của mình, còn đưa tay hất tóc trên trán.
"Đúng đấy ạ." James hùa theo, kéo Tom nãy giờ vẫn im lặng tới trước mặt Harry, "Với lại, chú Tom trông giống người đi dụ dỗ trẻ nhỏ sao ạ? Chú ấy là Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật nước Anh đó!"
"Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật?" Harry có chút bất ngờ, lần đầu tiên kể từ lúc trở về gian phòng đưa mắt, nghiêm túc nhìn Tom.
Tom dưới cái nhìn nghiêm nghị của Harry căng thẳng mà gật đầu, sau đó tự giễu nghĩ, đã bao lâu hắn không có cảm giác này rồi.

Thật không ngờ chỉ cần Harry lẳng lặng nhìn hắn, dù cho ánh mắt không chút soi mói, không mang theo ý thù địch, thậm chí không hề khắt khe như những lão già trong đoàn Hiệp sĩ Merlin, mà chỉ bình thản nhìn, lại có thể khiến hắn căng thẳng nhường này.
Ngay lúc lòng bàn tay Tom bắt đầu ra mồ hôi, Harry mới chậm rãi mở miệng: "Thật không ngờ anh đi con đường này."
Bình tĩnh nói một câu như vậy lại làm toàn thân Tom đổ mồ hôi lạnh, thậm chí toàn bộ suy nghĩ của hắn đều bị đóng băng, không sao nghĩ ra nên trả lời Harry thế nào.
Là vì dân chúng tin tưởng hắn? Hay là mấy lão già kia ủng hộ hắn? Harry mà tin tưởng hai lý do này thì mới là lạ đó!
Quan trọng nhất là, Tom không biết rốt cuộc Harry có tán thành việc hắn trở thành Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật không.

Mặc dù hắn đoán được Harry đã nhận ra vấn đề trong hành vi ngày trước của hắn, nhưng dù sao người giết Harry khi đó chính là hắn, nếu như không phải sự xuất hiện của Harry ở nơi này vốn đặc biệt, chỉ sợ cậu đã bị chôn xuống đất, trở thành một nắm xương khô vô nghĩa rồi.

Trước sự thật tuyệt đối, mọi lý do đều chỉ là biện hộ.
Nhưng những điều không nói thành lời ít nhất cũng có thể giúp quan hệ giữa hắn và Harry có cơ chuyển biến.
Tom khát khao nhìn Harry trước mặt, phát hiện vẫn giống như hình ảnh mười mấy năm trước trong ký ức của hắn, dường như không thay đổi gì, ngoại trừ mái tóc dài hơn một chút.

Thời gian qua, đối với hắn là mười hai năm bảy tháng mười chín ngày, nhưng với Harry, tính từ thời điểm đũa phép của hắn xuất hiện phản ứng liên kết đến bây giờ mới là sáu tháng hai mươi ba ngày thôi.
Trong thời gian ngắn như vậy, Harry có thể nhận ra sự bất thường trong hành động khi đó của hắn, hắn đã rất cảm kích rồi.

Nhưng, hắn cũng không biết mình nên cảm kích bản thân vì đã không yêu nhầm người, hay nên cảm kích Harry đã trải quả chiến tranh một lần nên luôn giữ vững cái đầu tỉnh táo, vào lúc tuyệt vọng vẫn có thể giữ được sự lý trí và bình tĩnh.
"Harry, ta rất nhớ em." Hồi lâu, Tom mới chậm rãi lên tiếng, giọng nói mang đầy nỗi nhung nhớ, "Đối với em, có lẽ chúng ta mới xa nhau chưa lâu, nhưng với ta, đã là mười hai năm bảy tháng mười tám ngày hai mươi giờ chờ đợi rồi."
"Đã lâu như vậy rồi sao?" Harry lộ vẻ hoảng hốt, Tom thấy thế thoáng mỉm cười, biết được những lời dịu dàng của mình đã vô thức phá vỡ lớp phòng ngự trong lòng Harry.

Hắn thở phào một hơi, chỉ cần Harry có phản ứng, bất kể là nổi giận muốn quyết đấu với hắn một trận hay mạnh mẽ lên án, đuổi hắn ra khỏi cửa đều tốt hơn không để ý đến hắn.
Chỉ có điều, ở trước mặt đám nhóc con này...
Tom do dự, nhìn James nói: "James, Severus là phù thủy nhỏ không tồi đâu, ta thấy con và Sirius nên kết bạn với cậu bé, có thế các con mới bù trừ khuyết điểm cho nhau.

Giờ để Severus đã quen thuộc với nơi này dẫn các con ra ngoài thăm quan cảnh vật ở Ireland, được chứ?"
Severus nghe xong liền hiểu ý của Tom, nhưng cậu không nói gì mà chỉ nhìn Harry.
Harry chần chừ, sau đó gật đầu, "Severus, đi đường cẩn thận, nếu như bị lạc thì tìm cảnh sát, không nên tùy tiện theo người lạ."
"Con biết rồi, chú Harry." Severus gật đầu, sau đó cao ngạo mà nói với James và Sirius đang hưng phấn vỗ tay, "Đi thôi, mong là hai tên ngốc các cậu đừng gây phiền phức cho tôi.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play