"Anh Potter?" Eileen Prince kinh ngạc nhìn Harry đứng trước cửa nhà mình, "Anh...!Sao anh lại ở đây?"
"Sao tôi không thể ở đây?" Harry cười nhẹ, "Eileen, lẽ nào cô không định mời tôi vào nhà sao?"
"Tôi..." Trên mặt Eileen Prince lộ vẻ khó xử, chần chừ một lát mới nghiêng người mời Harry đi vào.
"Chúng tôi đang chuẩn bị dọn nhà cho nên trong nhà bừa bộn một chút." Cô ở sau lưng Harry giải thích.
Mà Harry chỉ tùy ý nhìn những đồ đạc bừa bãi trong nhà Snape, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế, "Eileen, cô sắp chuyển đến chỗ nào?"
"Nghe nói là trên đường Bàn Xoay, gần với khu công nghiệp, thuận lợi cho công việc của ba Severus." Eileen Prince miễn cưỡng cười, đưa cho Harry một ly nước, "Nhà tôi bừa bộn đồ đạc, trong thời gian ngắn không tìm được cà phê cất ở đâu..."
Harry nhận ly nước uống một ngụm, sau đó mới cười nói: "Eileen, cô đâu phải không biết, từ thời đi học tôi đã không thích uống thứ đó rồi.
Về phần Severus, tôi thấy thằng bé rất có thiên phú về pháp thuật."
"Sev đúng là một đứa trẻ rất thông minh, chỉ tiếc thằng bé phải theo tôi và ba nó..." Eileen Prince vừa nói vừa nhẹ vuốt tóc Severus, giọng nói đầy áy náy: "Không sợ anh Potter chê cười, tôi cũng thật không ngờ, một Slytherin như tôi lại thích người đàn ông có thành kiến với pháp thuật như vậy, nhưng dù ở bên anh ấy rất uất ức, tôi lại không muốn rời đi."
Eileen nói xong, lần đầu tiên lộ vẻ bi thương trước mặt Harry, "Chỉ đáng thương cho Severus."
"Mẹ, con không sao." Severus vẫn luôn im lặng chăm chú lắng nghe chợt cong môi mỏng, nhỏ giọng nói.
Eileen cười khổ ôm Severus, ngồi xuống đối diện Harry, "Chẳng lẽ mẹ lại không biết con có phải chịu uất ức hay không sao? Nhưng, mẹ thật sự không muốn cũng không thể rời xa ba con.
Mẹ không muốn ông ngoại con cười nhạo sự lựa chọn phản bội gia tộc năm đó của mẹ là sai lầm, mà ba con, mẹ tin ba con yêu mẹ."
Harry lẳng lặng nhìn Eileen và Severus, trong đầu suy nghĩ rất nhanh.
Nhìn tình hình hiện tại, mặc dù quan hệ tình cảm giữa Eileen Prince và Tobias không được tốt đẹp, nhưng tình hình kinh tế cũng không đến nỗi nào, ít nhất cũng trong phạm vi khống chế.
"Ừm, thật ra hôm nay tôi tới đây chỉ là muốn nhắc cô quan tâm tới Severus hơn mà thôi.
Tiếp xúc mấy tháng nay, tôi tin sau này thằng bé nhất định sẽ trở thành một pháp sư xuất sắc."
"Severus từ nhỏ đã là một đứa trẻ rất thông minh." Eileen cười chua xót.
Đối với cô, Harry là một người anh vẫn luôn âm thầm giúp đỡ khi cô – một người vốn không hiểu về trao đổi lợi ích giữa các quý tộc – vào Slytherin.
Mặc dù hai người không liên lạc hơn mười năm, đặc biệt là kể từ khi quyết định kết hôn với Tobias, cô không có bất cứ liên hệ gì với thế giới Pháp thuật nữa – đây là lý do cô không hề hay biết Tom đang điên cuồng tìm kiếm Harry.
Nhưng mà, sự yêu quý, tin tưởng của cô dành cho Harry không hề mất đi theo thời gian.
Lúc mới gặp lại, có thể cô còn ngượng ngùng, nhưng khi thấy thái độ của Harry luôn ôn hòa, nụ cười trên mặt khiến cô cảm thấy tin tưởng, an tâm, Eileen Prince đột nhiên có một suy nghĩ.
Coi như đây là chuyện duy nhất cô có thể làm cho con mình đi.
"Anh Potter, tôi có thể nhờ anh một việc được không?" Eileen thẳng thắn mở miệng, không chút vòng vo mào đầu, "Mong anh làm ba đỡ đầu của Severus."
"Ba đỡ đầu của Snape?" Sự sửng sốt làm Harry buột miệng gọi ra xưng hô ban đầu với Snape, thậm chí suýt chút nữa anh đã nói thêm hai từ giáo sư.
Anh đứng lên, sắc mặt thay đổi nhìn Eileen Prince cầm tay Severus Snape, cuối cùng lại ngồi xuống ghế, "Sao cô lại có suy nghĩ này?"
"Tôi kết hôn với một Muggle, sau này không muốn trở lại thế giới Pháp thuật, cũng không muốn tiếp xúc với bất kỳ pháp sư, phù thủy nào nữa, càng không muốn liên quan gì tới gia tộc Prince." Eileen bình tĩnh nói, vẻ mặt mệt mỏi trông già hơn Harry hiện lên vẻ dứt khoát, "Đây là cuộc sống do chính tôi lựa chọn, tôi không có gì kêu than.
Nhưng mà, như anh Potter đã nói, Severus là phù thủy có thiên phú, trong tương lai rất có thể sẽ đạt được thành tựu huy hoàng.
Tôi không thể ích kỷ vì lựa chọn của mình mà kéo theo cuộc đời của thằng bé..."
Harry nghe thấy lời nói cuối cùng của Eileen, không nhịn được mà nhíu mày.
Ý Eileen Prince có phải là sau khi anh nhận lời trở thành ba đỡ đầu của Severus thì sẽ mang theo cậu bé trở về thế giới Pháp thuật? Nhưng đây là con của cô ấy mà, chẳng lẽ cô ấy bằng lòng rời xa con của mình sao?
"Anh Harry, tôi hi vọng anh trở thành ba đỡ đầu của Severus, đưa thằng bé trở về giới Pháp thuật, chứ không phải ở lại gia đình không tốt cho nó." Lúc nói những lời này, Eileen nhìn Harry, vẻ mặt hạ quyết tâm, sau đó là tràn ngập hy vọng.
Harry do dự nhìn Eileen, rồi nhìn Severus đứng bên cạnh Eileen, nắm chặt tay cô, cúi đầu nhìn mũi chân mình.
Đưa Severus rời khỏi căn nhà không mấy hạnh phúc, Harry không phải chưa từng có suy nghĩ này.
Nhưng dù sao Severus còn ba mẹ, hơn nữa anh có việc cần làm, cũng không thể đảm bảo mang đến cuộc sống tốt đẹp cho Severus.
Có điều, nếu để Severus tiếp tục sống ở đây, hay theo vợ chồng Snape đến đường Bàn Xoay, Harry lại không hề yên lòng.
Mặc dù anh không hiểu biết nhiều về cuộc sống lúc nhỏ của Severus, hơn nữa toàn bộ hiểu biết của anh là từ ký ức của Severus, nhưng anh biết một điều, bước ngoặt trong cuộc đời của Severus có lẽ chính là thời điểm đó – thời điểm thầy ấy gặp mẹ anh, thời điểm tiếp thu cách nghĩ căm hận Muggle từ Tom Riddle, thời điểm quyết định trở thành một Tử Thần Thực Tử.
Harry suy tính hồi lâu, sau đó mới nhìn khuôn mặt cứng ngắc của Severus: "Severus, chú muốn nghe ý kiến của con."
"Cái...!gì?" Trên khuôn mặt cứng ngắc của Severus xuất hiện vẻ kinh ngạc, bất an nhìn Harry.
*
"Cái...!gì?" James bất an nhìn Tom, nhỏ giọng hỏi: "Sau khi chú Tom trở thành Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, có phải con không thể đến nhà chú ăn nữa không?"
Nghe thấy câu hỏi ngây thơ này, không chỉ vợ chồng Potter mà cả Tom cũng đều cười phá lên.
Tom cố ý nghiêm mặt nhìn James, nhẹ gật đầu, "Đúng vậy, từ nay về sau chú Tom bận rộn nhiều việc, không thể mời bé James đến nhà ăn nữa.
Nếu như vậy, James còn thích chú Tom không?"
"Chú Tom bận đến không thể mời con tới nhà cùng ăn nữa ạ?" James chớp chớp đôi mắt màu nâu, nhảy từ trên ghế sô pha xuống, đi đến trước mặt, kéo tay Tom nói: "Chú Tom, không sao đâu ạ, chú có thể đến nhà con.
Đồ ăn mẹ con làm thực ra cũng rất ngon."
Lần này, tất cả mọi người lại cười lớn.
Tom đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái đầu lúc nào cũng rối bù tương tự Harry của James, "Yên tâm, chú Tom sẽ không chết đói đâu."
James ngửa đầu, không hiểu tại sao người lớn lại cười, môi hơi nhếch lên, cuối cùng không nói gì mà chỉ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tom, nhìn một cậu bé khác tóc đen mềm mại khiến bé ghen tỵ đang không ngừng đảo đôi mắt màu xám nhạt nhìn quanh.
Mà một cậu bé nhìn có vẻ nghiêm trang kia đúng lúc chuyển tầm mắt tới, hai đứa nhỏ đối mắt, lập tức trở thành đồng minh.
Hai bé nhân lúc người lớn đang thảo luận chuyện chính trị liền dùng ánh mắt và cử động tay chân lén trao đổi gì đó, rồi James mở miệng: "Chú Tom, con có thể cùng bạn ấy ra ngoài chơi không ạ?" James chỉ cậu bé mà ngoại trừ ánh mắt, nhìn đâu cũng thấy là một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Tom đang cười với Walburga Black nghe vậy chợt kinh ngạc, lúc này mới chú ý tới đứa bé ngồi bên cạnh vợ chồng Black.
"Đây là Sirius, con trai tôi, sáu tuổi." Walburga giới thiệu.
Tom gật đầu, vỗ vai James cười nhắc nhở: "Không được dẫn Sirius tới chỗ nguy hiểm."
"Con biết rồi, chúng con chỉ tới nhà ông Dumbledore chơi thôi ạ!" James từ trên ghế sô pha nhảy xuống, kéo Sirius: "Gần đây ông Dumbledore mới làm một món bánh ngọt mới, chúng ta tới đó nếm thử đi?"
Sirius ngẩng đầu nhìn mẹ mình, thấy mẹ gật đầu mới rụt rè nở nụ cười, theo James đi ra ngoài.
Chỉ có điều, nhìn dáng vẻ thì thằng bé rất biết nghe lời, nhưng sự tinh nghịch trong mắt thì không lừa được người.
Tom buồn cười nhìn theo hai thằng nhóc, một thì rõ ràng rất nghịch ngợm, một thì che giấu nghịch ngợm lôi kéo nhau chạy ra ngoài, sau đó nhìn Walburga, "Đứa con trai này của cô rất được."
Walburga nghe Tom đánh giá Sirius rất được, trong lòng vui vẻ, nói: "Đương nhiên, thằng bé là hoàn toàn thuần huyết..."
"Sao cô không cho thằng bé thường xuyên tới đây chơi?" Tom lơ đãng nói thêm một câu, mặc dù người trước đó nói sau khi trở thành Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật sẽ bận rộn đến không thể nấu ăn cho James cũng là hắn.
Nguyên nhân là kể từ khi xác nhận được Harry đang ở nơi này đến nay đã bốn tháng rồi, nhưng hắn vẫn chưa thu được bất cứ tin tức gì.
Tom muốn dành nhiều thời gian hơn để tìm kiếm Harry, mà James là đứa nhỏ hắn rất yêu quý, hắn có chút không đành lòng nhìn thằng bé một mình ở thung lũng Godric, không có lấy một người bạn chơi cùng.
Một câu nói tùy ý của Tom dường như đã làm thay đổi toàn bộ kế hoạch mà Walburga đã vạch ra cho con trai mình.
Nhưng đối với người thủ lĩnh mà mình mù quáng tin theo, Walburga lập tức gật đầu đồng ý.
Sau đó bọn họ tiếp tục thảo luận vấn đề phát triển trong tương lai của Bộ Pháp Thuật, trong đó Slytherin và nhóm người Gryffindor do vợ chồng Potter dẫn đầu chắc chắn sẽ giúp Tom thu được những lợi ích không nhỏ, cũng làm hắn càng thêm tin tưởng, từ nay về sau hắn có thể âm thầm điều khiển Bộ Pháp Thuật mà không cần ngồi vào cái ghế Bộ trưởng.
Đầu tháng mười một, cuộc tranh cử Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật kết thúc, Tom với ưu thế không mạnh không yếu leo lên ghế Bộ trưởng, đương nhiên thành tích này chỉ là cố ý trưng ra cho người khác thấy mà thôi.
Sau khi trở thành tân Bộ trưởng, Tom không vội vàng thi hành bất cứ chính sách mới nào, mà chỉ tăng cường bồi dưỡng thế hệ tương lai của giới Pháp thuật, đầu tư kỹ thuật và tài chính vào Hogwarts.
Đề xuất này đã nhận được sự ủng hộ của tất cả người dân, nhưng khiến mười hai vị ngồi trong Hội Đồng Quản Trị trường Hogwarts nhận ra một vài vấn đề.
Đáng tiếc, người coi như đứng đầu Hội Đồng Quản Trị, Malfoy lại thản nhiên, nên cho dù những người khác có ý kiến cũng không thể làm gì được.
Dù sao, chẳng ai ngờ tới mình sẽ trở thành ngọn đuốc thắp sáng con đường vinh quang của Tom Riddle.
Huống chi, nhìn hành động trước mắt của hắn, nói không chừng nếu bọn họ hành động sẽ không chỉ đắc tội với một mình Riddle, mà còn cả Dumbledore đã ở Hogwarts mấy chục năm.
Cuối năm, dang tiếng của Tom từ những chuyện nhỏ mà tích lũy dần, tuy vậy hiệu quả trước mắt lại chưa khiến hắn hài lòng.
Từ lần đầu tiên đũa phép xuất hiện phản ứng liên kết đến giờ đã nửa năm, mà nửa năm này, không nói đến Harry quay về thung lũng Godric mà ngay cả những người hắn bí mật cử đi tìm kiếm cũng chưa từng thấy bóng dáng của cậu.
"Harry..." Tom nằm trên giường, nhìn trần nhà trống trải, siết chặt cây đũa phép chưa từng rời tay hắn kể từ khi xuất hiện phản ứng kia, "Rốt cuộc em đang ở đâu? Lẽ nào em thật sự không thể...!tha thứ cho ta?"
Tom chậm rãi nhắm mắt, hồi tưởng lại những chuyện tựa như chỉ vừa mới xảy ra.
Nếu như là hắn, hắn cũng tuyệt đối không tha thứ cho người muốn giết mình, dù cho người kia có là người hắn yêu.
Harry không muốn xuất hiện, vậy chỉ có thể là hắn tìm ra Harry trước, rồi nghĩ đủ mọi cách để Harry tin tưởng rằng lúc đó hắn không thực lòng muốn giết em ấy.
Không ngờ được rằng, một Pháp sư đứng trên người khác, hơn nữa còn là người thừa kế Slytherin, mang huyết thống cổ xưa cao quý nhất như hắn lại bị Trường Sinh Linh Giá của Dumbledore dùng phương pháp thôi miên của Muggle làm ảnh hưởng.
Mặc dù Tom biết đó không chỉ đơn giản là thôi miên của Muggle, nhưng nguyên lý cơ bản thì chính là như vậy.
Muggle, hắn thật sự không nên xem thường.
Hơn nữa, những năm gần đây nghiên cứu sâu về Trường Sinh Linh Giá cũng làm cho Tom thực sự hiểu ra ngày trước hắn đã phạm phải sai lầm lớn thế nào.
Trường Sinh Linh Giá, Trường Sinh Linh Giá, ý nghĩa như tên.
Mà khi trước hắn chỉ mới hủy diệt được Kent do Trường Sinh Linh Giá sinh ra thôi chứ chưa hủy diệt được Trường Sinh Linh Giá chân chính.
Một khi Dumbledore còn sống, Trường Sinh Linh Giá sao có thể bị hủy diệt hoàn toàn?
Nghĩ đến danh sách Abraxas mới đưa cho mình, cả danh sách tương tự mà Alphard trong lúc âm thầm tìm kiếm Harry đã điều tra ra được, Tom suy nghĩ mãi đến khi kiệt sức mới chìm sâu giấc ngủ đầy mộng mị, hơn ba giờ sau đã tỉnh giấc, ăn bữa sáng đơn giản rồi đến Bộ Pháp Thuật.
Mười hai, mười ba năm qua, hắn vẫn luôn như vậy.
Chẳng lẽ hắn không thể gặp lại Harry một lần nữa được sao?
*
Mà Harry, lúc này không ở nước Anh, cũng không ở Pháp hay Đức.
Anh đang ở nước láng giềng của Anh, Ireland, bên cạnh là cậu bé chưa đến bảy tuổi sau khi suy nghĩ suốt một tuần lễ, tự quyết định vận mệnh của mình, Severus.
Anh đang gặp gỡ một vị Pháp sư nổi tiếng ở Ireland, hỏi thăm về phong tục tập quán nơi này, nói muốn đầu tư ở đây.
Đến khi hai người rời đi, Severus vì xa gia đình mà càng trở nên hướng nội, không hay nói chuyện, ngoại trừ Harry thì rất ít khi trò chuyện với người khác, lúc này không hiểu mà hỏi: "Chú Harry, chú thật sự muốn đầu tư ở đây ạ?"
"Không, chú tới tìm người." Harry cười nhẹ, dẫn Severus về nhà trọ đã thuê trước đó, mệt mỏi nằm vật xuống giường.
"Chú mệt lắm ạ, chú Harry?" Severus lo lắng nhìn Harry.
Harry mệt mỏi cười, "Chú chỉ mệt trong lòng thôi.
Chú đang lo lắng cho một người, sợ người đó..." Harry dừng lại, sau đó cười cay đắng, "Có lẽ, chú nên tin tưởng người đó nhiều hơn."
Mười hai năm rồi, Tom sẽ không vì anh không ở bên cạnh mà đi lên con đường trở thành Chúa Tể Hắc Ám chứ?.