Edit: Đỗ Quyên
Sophia đặt đèn lồng lên bàn, bật đèn điện trong phòng lên, rót hồng trà cho Giang Ngạn Tuyết, thận trọng ngồi ở bên mép giường xoa xoa ngón tay.
“Vậy, anh Kayle...”
Giang Ngạn Tuyết nhấp một ngụm hồng trà, nói: “Cô không cần phải sợ hãi. Bây giờ là khoảng thời gian trống trong cốt truyện, nên không cần lo lắng về chuyện “để lộ” các vấn đề khác.”
Trong tiểu thuyết, dòng thời gian cũng không thể chú ý đến hết mọi người được, lúc hoán đổi ống kính thì sẽ gây lệch thời gian, còn có các loại hoán đổi thời gian được sử dụng thường xuyên ở trong sách như “ngày hôm sau”, “ngày mai”, “đến ban đêm”. Mà trong lúc này là khoảng thời gian trống của cốt truyện.
Sau khi nhận ra, đôi mắt xinh đẹp của Sophia trợn to tròn xoe: “Anh Giang, anh thật giỏi. Anh không những không sợ mà còn dư lực đi phân tích nữa.”
Giang Ngạn Tuyết không để ý đến Sophia đang bối rối khoác lác, cậu ngồi trên ghế sô pha, chậm rãi nói: “Có phải tôi đến không đúng lúc không? Vừa rồi cô muốn đi ra ngoài sao?”
“Không, không phải.” Sophia lắc đầu từ chối, tay bưng ly hồng trà không ngừng run rẩy, cô ấy hít sâu một hơi, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt bình lặng của Giang Ngạn Tuyết, nói: “Tôi muốn đi ra ngoài, tôi muốn đi tìm anh Giang.”
Giang Ngạn Tuyết cười nhẹ: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Vành mắt Sophia đỏ hoe: “Ngoài Andrea ra, chỉ có tôi và Ruby là phụ nữ, dù sao thì Ruby cũng có James bảo vệ, cũng chỉ có một mình tôi cô đơn. Hơn nữa tôi vẫn là người chơi mới, hoàn toàn không có ai muốn dẫn tôi đi, xem tôi là gánh nặng.”
Sophia vừa nói vừa khóc, nức nở lau nước mắt.
Trong lòng Giang Ngạn Tuyết không chút dao động, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ thương cảm: “Vậy thì cô nên đi tìm Minh Tương Chiếu. Không phải anh ta rất quan tâm cô sao?”
Sophia khịt khịt mũi, nói: “Khi gặp được đồng hương của mình, hai mắt tôi đã rơm rớm nước mắt. Tôi và anh Giang đều là người Kinh Châu.”
Giang Ngạn Tuyết: “Vậy nên cô đến tìm tôi xin giúp đỡ sao?”
“Anh Giang thật thông minh, nhìn xa trông rộng, suy nghĩ thật tỉ mỉ.” Sophia chớp chớp đôi mắt vừa sưng vừa đỏ, đáng thương nhìn Giang Ngạn Tuyết: “Tôi rất ngưỡng mộ anh.”
Ha ha.
Chẳng lẽ bởi vì “Kayle” là người sống sót cuối cùng, nên đi cùng với “nhân vật mờ ảo” này là an toàn nhất à?
Chẳng lẽ còn không phải là bởi vì mình nhìn trắng nõn, gầy gò không thể nhấc nổi cánh tay sao, so với Lâu Độ cường tráng và Minh Tương Chiếu cao lớn, nếu như có âm mưu quỷ kế gì, thì người phụ nữ Sophia này sẽ bỏ chạy hay là kháng cự?
Ít chơi với mấy Bạch Liên Hoa đi!
Đáy lòng Giang Ngạn Tuyết cảm thấy ớn lạnh, có lẽ nghĩ như vậy cũng có chút lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng cậu đã sớm quen chuyện dùng ác ý để đoán lòng người rồi.
Huống hồ dựa theo cốt truyện thì Sophia đã giết chết Arnold.
Cậu cố tình nói chuyện phiếm với Sophia, ngăn Sophia, tự hỏi không biết có thể thay đổi kết cục cái chết của Arnold không. Cậu cũng không biết chuyện cản trở sự phát triển hợp lý của cốt truyện này có gây ra chuyện ngoài ý muốn gì không.
Mặc kệ đi! Giang Ngạn Tuyết nhìn đồng hồ bỏ túi, đi từng bước từng bước một.
Nhìn vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh của Giang Ngạn Tuyết, Sophia nghĩ cậu không phải là loại người có tâm địa sắt đá, ít nhất trong ấn tượng ban đầu của Sophia, Giang Ngạn Tuyết dịu dàng như nước, tình cảm và mềm lòng, chính là loại nam thứ số hai có tính tình hòa nhã trong phim truyền hình điện ảnh!
Sophia có chút sốt ruột, vừa nghĩ rằng mình sẽ chết thảm trong trò chơi rồi rơi xuống mười tám tầng địa ngục để chịu đủ mọi sự dày vò, cô ấy lập tức gào khóc, cơ thể mềm nhũn, ngã xuống trước mặt Giang Ngạn Tuyết cầu xin nói: “Anh Giang, xin anh giúp tôi với. Tôi không muốn chết! Tôi nghe George nói người chết đầu tiên là Arnold, người thứ hai chính là tôi, tôi không muốn chết, tôi muốn về nhà hu hu hu…”
Đối với một người mới đến, chưa quen với cuộc sống nơi này, vừa lên đã để bọn họ chơi trò chơi chém giết sinh tử cực hạn quả thực có hơi tàn nhẫn. Phản ứng đầu tiên của bọn họ là tìm những người chơi cũ dày dặn kinh nghiệm để bảo vệ, đây cũng là chuyện thường tình của con người.
Giang Ngạn Tuyết đỡ Sophia đang khóc sướt mướt dậy, nhẹ nhàng nói: “Kế hoạch của Lâu Độ là để Kayle sống sót đến cuối cùng, nhưng trò chơi Hoàng Tuyền sẽ không thực sự diễn ra theo ý của Lâu Độ, không chừng người chết đầu tiên không phải Lâu Độ mà là tôi đây thì sao? Thay vì dựa dẫm vào người khác, không bằng tự mình sống sót đi. Nếu như tôi may mắn, không chết sớm như vậy, thì tôi sẽ giúp cô. Nhưng nếu tôi bất lợi ngỏm củ tỏi sớm, vậy thì cô cũng chỉ có thể tự mình cố gắng thôi.”
Ý trong lời nói của Giang Ngạn Tuyết là cậu sẽ giúp đỡ cô ấy, nhưng cô ấy đừng quá ỷ lại vào cậu, cùng nhau tự lực cánh sinh, tự mình cầu phúc đi!
Không nhiệt tình cũng không lạnh lùng, khiến người ta cảm thấy rất ấm áp, nhưng trong lòng luôn không yên tâm, rùng mình và lạnh lẽo.
Sophia thút tha thút thít đứng dậy, không quan tâm rốt cuộc Giang Ngạn Tuyết là người như thế nào, miễn người ta đồng ý là được.
“Cảm ơn anh, tôi, tôi tên là Đường Như, là người lãnh đạo.”
Đường Như lau nước mắt qua loa, dáng vẻ cô ấy trông rất bình thường, nhưng khí chất lại rất nổi bật, nhất là vào lúc khóc như mưa, dáng vẻ đặc biệt trông rất đáng yêu.
Cô ấy mang một chiếc váy bánh bèo lôi thôi, nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn Giang Ngạn Tuyết, yếu ớt nói: “Anh, anh có thể đi cùng tôi được không, tôi không dám ngủ một mình.”
Sợ vị thần bảo hộ không đồng ý, Đường Như còn nhanh chóng nói thêm: “Tôi ngủ trên sô pha là được, anh ngủ trên giường đi.”
Giang Ngạn Tuyết lại rót thêm một chén hồng trà để tỉnh táo: “Cô ngủ đi, tôi không buồn ngủ.”
Có thể là do quá căng thẳng nên có chút mất ngủ.
Đường Như không nhượng bộ nữa, cô ấy mặc nguyên bộ quần áo rồi nằm xuống giường, hỏi: “Anh Giang, trong biệt thự này có tổng cộng ba người hầu gái, người nào sẽ là Andrea? Có phải người tôi nhìn thấy hôm nay Ella không?” Đúng rồi, chính là Ella, Ella là Andrea!”
Giang Ngạn Tuyết lơ đãng trả lời: “Ừm?”
Đường Như rất kích động, ngồi xuống nói: “Bối cảnh của cuốn tiểu thuyết này là vào thời kỳ Victoria, nhân vật trong sách đều là người châu u, nhưng người chơi chúng ta đều là người châu Á, là người Trung Quốc đó! Vậy nên Ella mà tôi nhìn thấy hôm nay chắc chắn là người chơi, cô ta cố tình giả làm hầu gái, giả dạng thành NPC!”
Giang Ngạn Tuyết nghe vậy liền bật cười: “Thân phận của Andrea là một điểm cao trào nhỏ trong “Tiệc tối chết chóc”, nếu như dễ bị nhận ra như vậy, người tạo ra trò chơi không mất mặt sao?”
Đường Như vẫn chưa hết hy vọng: “Nhưng mà...”
Giang Ngạn Tuyết: “Cô đừng lo lắng nữa, đợi ngày mai nhìn thấy mặt hai người hầu gái khác, các cô ấy nhất định là truyền nhân của rồng.”
“Được rồi.” Ý chí chiến đấu sôi sục của Đường Như sụp đổ, hơi nản chí thở dài: “Quả nhiên tôi không giúp được gì cho anh cả.”
Giang Ngạn Tuyết đỡ một tay, dựa vào ghế sô pha nói: “Tính tình cô chín chắn, có phẩm vị, theo đuổi cuộc sống cao cấp, quần áo lộng lẫy, theo đuổi sự hoàn mỹ, trong mắt cô không có chỗ cho khuyết điểm. Nhưng trong túi xách của cô lại cất một chiếc nhẫn vừa cũ và nát, nếu cầm đi bán trên thị trường thì cũng không đáng giá bao nhiêu.”
Đường Như không hiểu: “Hả?”
Giang Ngạn Tuyết: “Ý tôi nói là Sophia.”
“Ồ.” Đường Như chợt nhận ra, nhanh chóng lấy chiếc nhẫn ra đưa cho Giang Ngạn Tuyết xem: “Quả thực có cái này, có phải trong sách viết không?"
Chiếc nhẫn này chắc chắn là tín vật đính ước, được Robert tặng cho Sophia.
Robert nhận ra thân phận của Sophia qua chiếc nhẫn, có thể thấy năm đó cả hai cũng chưa già lắm.
Giang Ngạn Tuyết hỏi: “Cô đóng vai Sophia, lẽ ra nhân viên quản lý phải cung cấp thông tin nhân vật cho cô chứ?”
“Đó chỉ là bề nổi thôi, rất mơ hồ.” Đường Như nói: “Tôi chỉ biết Sophia là một giáo viên nữ, khả năng đặc biệt là đỏng đảnh và hay xoi mói. Mục đích cô ấy đến đây là để báo thù cho cha mẹ. Đúng rồi, cha mẹ của Sophia không phải là cha mẹ ruột, cô ấy đã bị bọn buôn người bán cho cha mẹ nuôi.”
Trong lòng Giang Ngạn Tuyết nặng nề.
Những manh mối tưởng chừng như không có gì lạ nhưng có lẽ lại có giá trị tồn tại.
Sophia vừa là giáo viên, vừa là kẻ bán con của James và Ruby cho bọn buôn người.
Mình bị bán, cho nên cũng muốn bán con của người khác sao?
Cha mẹ nuôi của Sophia là người đòi nợ thuê, xã hội đen, cho nên đứa trẻ này gần mực thì đen, đã lén hoạt động mua bán người?
Giang Ngạn Tuyết trầm ngâm suy nghĩ. Đột nhiên, một âm thanh Lolita ngọt ngào, dịu dàng vang lên trong đầu cậu…
[Người chơi Giang Ngạn Tuyết, đồng đội của bạn đã bị tấn công, tính mạng đang gặp nguy hiểm. Bạn có thể chọn nghĩ cách giải cứu, đồng sinh cộng tử, nắm tay cùng đồng đội của mình. Bạn cũng có thể chọn từ bỏ. Nếu như bạn thắng trò chơi, đồng đội của bạn sẽ hồi sinh. Nếu như bạn thắng, bạn cũng có thể chọn từ bỏ hồi sinh đồng đội, bạn sẽ nhận được gấp ba phần thưởng.]
Trong lòng Giang Ngạn Tuyết “oanh” lên một tiếng nổ lớn, cả người nhảy dựng lên!
Cùng lúc đó, một tiếng hét “A!...” vang vọng khắp căn biệt thự, xé tan bóng tối vô tận.
Đường Như cảm thấy kinh hãi, trái tim bị dọa gần như ngừng đập: “Anh Giang, anh làm sao vậy... Anh Giang ???”
Khi nghe thấy tiếng thét chói tai, Giang Ngạn Tuyết liền vọt ra khỏi phòng.
Tất cả mọi người đều nhao nhao đẩy cửa, thò đầu ra ngoài, căn biệt thự vốn dĩ yên tĩnh bỗng trở nên hỗn loạn.
Minh Tương Chiếu: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“James: “Ai đang la hét vậy?”
Ruby: “Giang Ngạn Tuyết, anh đi đâu mà vội thế?”
Chiếc đèn lồng nằm trên mặt đất, ánh sáng le lói, phản chiếu khuôn mặt trắng bệch của George.
Giang Ngạn Tuyết chạy nhanh tới cửa phòng của Lâu Độ: “Arnold, xảy ra chuyện gì vậy?”
George nằm co quắp trên mặt đất, đôi mắt xanh tối trợn lớn lên, run rẩy chỉ tay vào trong phòng: “Cậu ta, cậu ta, cậu ta, chết, chết rồi...”
Giang Ngạn Tuyết xông vào.
Căn phòng đầy bảng Anh, những tờ tiền giấy bay tứ tung, những đồng xu penny tùy tiện chất thành đống như một ngọn núi nhỏ, có một người bị chôn vùi dưới đống tiền.
Bên hông của anh, trên chân và cánh tay đều có những vết dao khác nhau, máu me đầm đìa, chảy tung tóe khắp phòng. Trên người anh không có vết dao đâm chí mạng, nhưng không biết sau đầu bị đập vào đâu, máu tươi phun ra ngoài, ngưng tụ thành một vũng máu ở dưới người.
“Lâu Độ!”
Giang Ngạn Tuyết vội vàng nhào tới, ôm lấy Lâu Độ, lòng bàn tay dính đầy máu ấm của Lâu Độ, nhưng trong chốc lát ngắn ngủi, máu lạnh dần, đọng lại, dính vào tay khô khốc, sần sùi.
Lâu Độ khó khăn mở mí mắt ra, trong trạng thái này, anh hoàn toàn không thể nhìn thấy người đang ở trước mặt mình là ai, thậm chí thính giác của anh còn biến mất, mọi âm thanh và cảm xúc đều vượt quá tầm với, không chạm tới được. Có thể là ảo giác, anh cảm thấy vòng tay này cực kỳ ấm áp, ấm áp lạ thường, trái tim ấm áp hoảng sợ đập thình thịch.
Buông thả theo bản năng, tin tưởng theo bản năng, tìm thấy một hơi thở đặc biệt lẫn trong mùi máu tươi tanh nồng. Có thể anh thực sự sắp chết nên mới sinh ra ảo giác nực cười này, anh cảm thấy hơi thở vô cùng quen thuộc, vô cùng yên tâm.
Quả nhiên vừa là đối thủ một mất một còn, vừa là tình địch.
“Ảnh...” Lâu Độ giãy dụa vươn tay nắm lấy bả vai của Giang Ngạn Tuyết: “Ảnh, Tử.”
Giang Ngạn Tuyết sững sờ: “Cái gì?”
“Ảnh, Tử, Phản...” Lâu Độ nhắm mắt lại, rũ tay xuống.
- đọc và nghe truyện tốt hơn trên app TYT -