Editor: JeNana

Biệt thự kiểu u hoa lệ, phong cách trang hoàng âm trầm nặng nề, bức rèm thêu màu nâu che khuất một nửa cửa sổ hình tròn, ngoài cửa sổ bão tuyết bay tán loạn, gió lớn gào rít.

Trong phòng khách biệt thự có tám người đang đứng.

Giang Ngạn Tuyết nhìn thấy mình mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đeo nơ con bướm màu trắng, khoác một bộ tây trang màu đen, thân dưới bó sát trong chiếc *quần Culottes nửa người, đầu đội mũ dạ màu xanh đen.

*Quần Culottes là tên gọi nguồn gốc tiếng Pháp, nói về loại quần ống rộng dáng suông hoặc xếp ly, kiểu lửng hoặc dài.

[Leng Keng~ Hoan nghênh đến với trò chơi Hoàng Tuyền - Tiệc tối chết chóc.]

[Địa điểm trò chơi: Biệt thự trên núi.

Điều kiện qua ải: Sinh sót trong 3 ngày.

Chú thích trò chơi: Mời dựa theo nhân vật của bạn phối hợp với tiến độ của tiểu thuyết, tuyệt đối không nên vọng tưởng có thể thêm thắt nội dung của tiểu thuyết, chúc bạn chơi vui vẻ.]

Đây là âm thanh mà tất cả người chơi đều có thể nghe được. Ngay sau đó, trong đầu Giang Ngạn Tuyết lại vang lên một âm thanh.

[Nhiệm vụ ẩn tùy chọn của bạn: ???

Đồng đội của bạn: Lâu Độ.

Tọa độ: Trên cầu thang.

Chú thích: Đồng đội là người duy nhất trong trò chơi bạn có thể buông xuống phòng bị cả về thể xác lẫn tinh thần để tin tưởng, chỉ cần một trong hai còn sống sót là cả hai có thể qua ải. Mau chóng hội hợp với đồng đội của bạn, cùng nhau tìm hiểu sự huyền bí và hưởng thụ trò chơi đi nào!]

Giang Ngạn Tuyết ngẩng đầu, vừa lúc đón lấy ánh mắt của Lâu Độ đang đứng ở giữa cầu thang.

Lâu Độ mặc một thân áo sơ mi trắng có điểm nhấn ở ngực áo, áo khoác ngoài đen dài, đầu đội mũ có chóp cao, chân đi chelsea boots, trong tay là một cây gậy thiết kế hoa lệ.

…Sắc mặt anh đen đến đáng sợ.

“Nó đang vi phạm bản quyền! Đạo nhái!” Lâu Độ không giữ bình tĩnh được nữa, anh ném sự trầm ổn lạnh lùng ra sau đầu, chửi ầm lên: “Con mẹ nó trò chơi Hoàng Tuyền, đồ không biết xấu hổ!”

Xung quanh im lặng…

Thanh niên đeo kính áp trong màu xanh nói: “Tôi đã bảo nhìn anh rất quen mắt, người anh em, anh không phải là tiểu thuyết gia kinh dị, Lâu Độ đấy chứ?”

“Vãi!” Một người chơi mặc trang phục màu tím giật mình: “Anh chính là tác giả nguyên tác sao?”

Lại một người chơi đeo kính nói: “Chúa ơi, trò chơi Hoàng Tuyền sao hèn hạ vậy? Hết trò để chơi hay sao mà lại đi đạo nhái sách của người ta?”

Một người chơi nữ mặc váy ren màu vàng nói: “Cũng không biết có nên ăn mừng hay không, cuốn sách này tôi đã từng xem qua, biết nội dung của tiểu thuyết vẫn tốt hơn là hoàn toàn không biết gì hết. Lâu tiên sinh, tập thứ hai của "Tiệc tối chết chóc" còn chưa được phát hành, tôi biết anh không thể tiết lộ, nhưng dưới tình huống này, làm ơn anh hãy nói ra một chút kết cục được không?”

Lâu Độ ôm một bụng tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn người chơi nữ kia, tức giận nói: “Tất cả đều chết hết, đoàn diệt.”

Mọi người: “…”

Mẹ nó, thù oán gì chứ!

Lâu Độ rũ mắt, nhìn chằm chằm Giang Ngạn Tuyết: “Cậu.”

Trong lòng Giang Ngạn Tuyết nhảy dựng lên, cậu áp chế sự kinh ngạc trong lòng, hỏi: “Chân tướng trong chuyện cũ là gì? Mục đích của vị chủ sự, còn có mọi người đã chết là như thế nào?”

“Chủ nhân biệt thự vì báo thù cho anh trai, về phần mọi người chết như thế nào, kết cục chuyện cũ rốt cuộc là như thế nào…” Lâu Độ thở dài: “Tôi còn chưa nghĩ ra.”

Mọi người: “…”

Tác giả rác rưởi!

Phần đầu thì mẹ nó điên cuồng chém chém giết giết, đẩy mọi sự kích thích mạo hiểm kinh dị lên cao trào, còn phần tìm ra lời giải vân vân là nằm ở phần sau!

Phần sau ở đâu? Ở trong đầu tên tác giả rác rưởi này chứ ở đâu!

Hay nói cách khác, nếu như trò chơi Hoàng Tuyền muốn phục chế và đạo nhái tác phẩm thì phải chui vào đầu của Lâu Độ để tìm kiếm phần tiếp theo. Hay chính là nói… không hẳn tất cả mọi người đều có kết cục phải chết.

Ví dụ như người sống sót duy nhất sẽ đối mặt với vị chủ sự, hay là kết cục một trận hỏa hoạn thiêu rụi tất cả, đây đều là suy nghĩ trong đầu Lâu Độ, chỉ tưởng tượng ra, chứ chưa thật sự viết ra.

Nói cách khác, trò chơi này chính là bản sao của "Tiệc tối chết chóc"!

Phục chế sao chép bối cảnh, nhân vật và nội dung trong tiểu thuyết, nhưng gần như chỉ duy trì được nửa phần đầu, mọi chuyện ở phần cuối phát triển như thế nào hoàn toàn trống rỗng, người chơi có thể tự mình phát huy!

Trong lòng Giang Ngạn Tuyết đã hiểu rõ mọi chuyện, nói suy nghĩ của mình ra, mọi người lại rơi vào sợ hãi.

“Nói rất có đạo lý, tôi đã bảo kết cục của trò chơi sẽ không thể là tất cả đều chết hết được.” Jack mỉm cười vươn tay về phía Giang Ngạn Tuyết: “Tôi tên là Minh Tương Chiếu, đã chơi qua 3 ải.”

Cậu cũng vươn tay ra.

“Giang Ngạn Tuyết, chơi qua 1 ải.”

Minh Tương Chiếu vui mừng nói: “Cậu quả nhiên không phải là người mới.”

Trò chơi Hoàng Tuyền này nói không chừng cũng là một fan cứng của Lâu Độ, chờ tác giả lấp hố không được, trong lúc tức giận đã mô phỏng ra trò chơi này… anh không lấp hố chứ gì, được! Tôi giúp anh lấp!

Giang Ngạn Tuyết đồng tình nhìn Lâu Độ.

“Nếu nói như thế, những nhân vật đã chết ở phần một đều vô dụng.”

James đeo chiếc kính một mắt nói: “Chúng ta phải dựa theo nội dung của tiểu thuyết mà hành động, người sống sót đến phần hai mới có cơ hội chạy thoát. Quyển sách này tôi đã xem từ rất lâu rồi, các người còn ai nhớ rõ nội dung của tiểu thuyết không? Phần một tổng cộng có những ai đã chết?”

Mỹ Đồng Tiểu Niên khinh thường đáp: “Nữ giáo viên, luật sư, còn có hai vợ chồng phú thương…”

“Không phải!” Sophia đóng vai nữ giáo viên vốn là một người chơi mới, không chỉ là người mới mà còn chưa từng đọc qua tiểu thuyết nguyên tác "Tiệc tối chết chóc", gương mặt cô ấy trắng bệch, khóc không thành tiếng: “Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết!”

Ngoại trừ Sophia, những người chơi khác đều không phải là người mới, bọn họ đã trải qua loại trò chơi chém giết này, sớm đã luyện được ý chí sắt đá, trơ mắt nhìn sự khủng hoảng trước mặt, không ai có tâm tình đi an ủi người khác. Ngoại trừ Minh Tương Chiếu.

Giang Ngạn Tuyết tức giận nói: “Vừa rồi cậu nói đã xem qua nội dung tiểu thuyết, nếu đây là xuyên vào tiểu thuyết, vậy thì thực sự có bàn tay vàng. Nhưng đáng tiếc, trò chơi truy đuổi ngập tràn máu me và giết chóc này nó không chỉ để chúng ta đóng vai cho vui.”

Người chơi nữ còn chưa kịp phản ứng: “Có ý gì?”

Giọng điệu Giang Ngạn Tuyết lạnh lùng nói: "Vừa rồi quản trị viên có nói, mời căn cứ vào nhân vật của bạn phối hợp với nội dung của tiểu thuyết, đừng vọng tưởng có thể thêm thắt nội dung của tiểu thuyết. Cô không phát hiện ra sao? Bây giờ chúng ta là người có “thân phận”.”

Mọi người sửng sốt, đồng loạt nhìn lại mình và những người khác, liên kết với câu chuyện trong đầu, nhất thời hoảng hốt.

Bọn họ đang đóng vai nhân vật trong sách!

Giang Ngạn Tuyết cảm thấy may mắn khi trước đó cậu đã đọc lướt qua một chút cuốn "Tiệc tối chết chóc", nhìn cách ăn mặc của mọi người, cậu có thể dễ dàng nhận ra thân phận của nhân vật mà mọi người đang sắm vai.

Đầu tiên là Lâu Độ, ở trong sách là một con nghiện cờ bạn tên Arnold, tham lam ích kỷ, coi tiền như mạng.

Sau đó là Mỹ Đồng Tiểu Niên, anh ta đóng vai một cảnh sát tên George, bướng bỉnh, cố chấp, *bị chứng hưng cảm.

*Chứng hưng cảm là trạng thái hưng phấn của cơ thể có biểu hiện đặc trưng với cảm xúc hưng phấn, khí sắc tăng, hoạt động tăng, tư duy hưng phấn, kèm theo đó có các dấu hiệu rối loạn thực tế như mất ngủ, thèm ăn, gia tăng khả năng hoạt động tình dục, sụt cân…

Còn có James – người đeo chiếc kính một mắt, anh ta và người chơi nữ mặc váy ren vàng là vợ chồng, người chơi nữ vào vai người vợ là Ruby.

Sau đó là người chơi nam đội mũ dạ màu tím, vào vai Robert, một người đàn ông trung niên đang cố gắng tìm kiếm mối tình đầu của mình.

Còn có nữ giáo viên một lòng muốn báo thù cho cha mẹ của mình, Sophia.

Tên đầu bếp làm việc vì tiền, Jack, lý do được mời đến chính là để làm cơm.

Cuối cùng là cậu, người muốn dựa vào quan hệ đi cửa sau để nhận được vai chính trong một vở opera, Kayle.

Đây là một trò chơi tập thể, không có cái gọi là nhân vật chính.

Thoạt nhìn, nhân vật đầu bếp Jack có vẻ là người vô tội nhất, trong sách không miêu tả về anh ta nhiều, nhưng căn cứ vào việc anh ta có thể sống sót đến phần cuối tiểu thuyết mà nói thì Jack nhất định là một nhân vật nắm giữ bí mật.

Sắc mặt Ruby trắng bệch: “Nếu như nói là đóng vai nhân vật, vậy chẳng phải chúng ta phải dựa theo nội dung tiểu thuyết, tiếp đó từng người một phải chết hay sao?”

Mỹ Đồng Tiểu Niên cũng trở nên nóng nảy: “Hơn nữa lúc nãy quản trị viên có nói, không cho chúng ta thay đổi cốt truyện, trò chơi chết tiệt này phải chơi thế nào đây?”

“Mọi người bình tĩnh đừng nóng vội, trò chơi vẫn chưa đến hồi kết, không thì mọi người đừng chơi gì nữa, trực tiếp tự sát là xong.”

Minh Tương Chiếu bình tĩnh, anh ta nhìn về phía Lâu Độ nói: “Lâu tiên sinh, phần sau của tiểu thuyết này anh chưa viết, vậy có bản phác thảo gì không? Ít nhất thì nội dung để phát triển tiểu thuyết cũng phải có chứ nhỉ?”

“Thật đáng tiếc.” Sắc mặt Lâu Độ đen như đáy nồi: “Tôi sáng tác chưa bao giờ lên bản thảo.”

Mọi người: “…”

Anh con mẹ nó là nghĩ đến đâu viết đến đó hả?

Minh Tương Chiếu vẫn chưa hết hy vọng: “Vậy, chúng ta đều sẽ chết sao? Vừa rồi anh nói kết cục là đoàn diệt, tại sao vậy?”

Lâu Độ lời ít ý nhiều: “Chủ sự giả chết, cuối cùng chân tướng bị vạch trần, anh ta động thủ với người còn sống sót cuối cùng, *lưỡng bại câu thương, một mồi lửa thiêu rụi biệt thự.”

*Lưỡng bại câu thương có ý nghĩa là trong cuộc giành giật, đấu đá vô nghĩa, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả.

Giang Ngạn Tuyết cướp lời: “Người sống sót cuối cùng là ai?”

Cậu ôn nhu vỗ vỗ lưng Sophia, dịu dàng an ủi cô ấy, giống như một người anh lớn ân cần chăm sóc cho em gái.

“Cảm ơn anh.” Sophia mặt đầy nước mắt, thút tha thút thít nhìn mọi người, sợ hãi yếu đuối nói: “Không phải chủ sự mời chín vị khách sao? Chúng ta chỉ mới có tám người thôi mà?”

Không khí trong nháy mắt đông cứng lại.

Đây là điều sẽ được tiết lộ ở phần cuốn tiểu thuyết, nhân vật khiến độc giả sởn gai ốc.

Đầu tiên, độc giả nhất định sẽ tò mò, không phải nói chủ sự mời tổng cộng chín người sao? Nhưng thế nào mà đếm đi đếm lại chỉ có tám người thôi? Đó là bởi vì, người thứ chín hóa trang thành một cô hầu gái. Cô ta giết chết cô hầu gái thật sự, mạo danh thân phận của người đó trà trộn vào mọi người.

Cô ta bị chủ sự uy hiếp tóm được toàn bộ chứng cứ phạm tội giết người, cô ta là một bác sĩ, cũng là một tên sát nhân biến thái cuồng giết người, Andrea.

Trong biệt thự liên tục có người chết, có độc giả đoán rằng, không chừng tất cả mọi chuyện đều là do Andrea gây ra. Cô ta có tâm lý biến thái, hơn nữa còn rành kiến thức y học, giết người vô cùng dễ dàng, rất có sức thuyết phục.

Robert đội mũ dạ màu tím nói: “Andrea chắc chắn là một nhân vật nguy hiểm, chúng ta phải tìm ra cô ta rồi giải quyết cô ta trước, phải đảm bảo an toàn cho bản thân.”

“Tổng cộng có ba người hầu gái, ai mới là Andrea đây?” Mỹ Đồng Tiểu Niên nói xong, rất tự nhiên mà quay đầu lại nhìn Lâu Độ.

Lâu Độ hợp tình hợp lý trừng mắt nhìn anh ta một cái.

Mỹ Đồng Tiểu Niên: “…”

Vãi, lại chưa nghĩ ra à!

Minh Tương Chiếu nói: “Quản trị viên nói không cho chúng ta thay đổi nội dung tiểu thuyết, có lẽ chỉ là dọa chúng ta mà thôi. Hành sự tại nhân, mỗi sai lầm nhỏ đều có thể tạo ra kết quả long trời lở đất. Mọi người chỉ cần cố gắng đừng ở một mình, chỉ cần lúc nào cũng ở cùng một chỗ với nhau thì cho dù hung thủ có là ma quỷ cũng không dễ dàng ra tay.”

Minh Tương Chiếu là người chơi lâu năm đã chơi qua ba bàn, trừ cái tên tác giả rác rưởi hỏi gì cũng không biết kia, Minh Tương Chiếu được xem như là anh lớn được mọi người dựa dẫm vào nhất. Nghe xong lời này của tiền bối, mọi người đều cảm thấy có lý, nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Giang Ngạn Tuyết mím môi, tạt một gáo nước lạnh: “Nếu không dựa theo nội dung của tiểu thuyết, đoàn diệt thì phải làm sao bây giờ? Trong nguyên tác muốn tôi lên tầng, tôi không lên, vậy không phải sẽ bị nổ tung ngay lập tức, chết ngay tại chỗ sao?”

Mọi người nhất thời ngẩn ra, khí lạnh quỷ dị thổi từ đầu đến tận chân khiến cả người lạnh toát.

Robert nuốt một ngụm nước bọt: “Cũng chỉ có thể làm từng bước một, ai cũng không muốn trở thành chuột bạch thí nghiệm đúng không?”

Minh Tương Chiếu bước lên, uống một chén canh gà lớn: “Mọi người đừng hoảng hốt, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực là có thể cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này.”

James cáu kỉnh vò đầu bứt tai: “Nói thì dễ rồi, những người không phải chết ở phần đầu như các người đương nhiên là có thể vô tư!”

Cô vợ Ruby sợ hãi dựa sát bên người James: “Vậy thì, người chết đầu tiên là ai vậy?”

Trong căn phòng chứa đầy bảng Anh, một cơ thể lạnh ngắt bị chôn vùi dưới một đống tiền. Ba ngày kinh hoàng, tiệc tối chết chóc, bắt đầu từ lúc đó!

Hồi tưởng lại hình ảnh rợn người kia, mọi người không tự chủ được đồng loạt nhìn về phía người đang đứng ở cầu thang - tên nghiện cờ bạc, Arnold.

Lâu Độ: “Là tôi.”
- đọc và nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play