Editor: Hanh Doan

(chương này cũng có một số chỗ raw và convert không khớp nhau nha!:<)

Vân Thanh hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

La Thụy hoảng loạn nói: “Có vị khách hàng từ bên ngoài đến cửa tiệm, đang ở đó kêu la ầm ĩ.”

Vân Thanh hỏi: “Họ kêu la cái gì?”

La Thụy trả lời: “Nói đồ ăn của chúng ta có độc.”

Có độc?

Có độc ở đâu?

Vân Thanh hơi giật mình một chút, tiếp theo bỗng chốc đứng dậy.

Đại điện hạ cũng đứng dậy theo.

Vân Thanh nhanh chóng đi ra bên ngoài cửa hàng.

Thấy một người đàn ông đang đứng trước cửa tiệm.

Người đến có một người vừa đen vừa béo, còn một người nữa thì mỏ chuột tai khỉ trông rất xấu xí.

Người đàn ông vừa đen vừa béo đang ôm bụng ngồi xổm một bên, bộ dáng trông rất đau đớn.

Còn người đàn ông mỏ nhọn không quan tâm mà chỉ vào Vi Nhất Sâm Nhã mắng: “Đồ ăn của các người chính là có độc, nhìn xem các người đã hại anh em của tôi thành cái bộ dáng gì rồi!”

Vi Nhất thái độ rất thành khẩn: “Vị này trước tiên, ông…..”

Người đàn ông mỏ nhọn gào lên: “Không cần ngụy biện! Người anh em của tôi chỉ có ăn đồ ăn của các người thôi!”

Vi Nhất tiếp tục nói: “Chúng ta có thể hay không……”

Người đàn ông mỏ nhọn ngắt lời Vi Nhất: “Không thể, tôi muốn tìm ông chủ của các người!”

Vi Nhất lại thử nói: “Trước tiên, ông……”

Người đàn ông mỏ nhọn lại tiếp tục trách móc: “Là các ngươi hại người! Tôi muốn tìm ông chủ của các người!”

Người đàn ông mỏ nhọn chính là không cho Vi Nhất, Sâm Nhã cơ hội nói chuyện, mỗi một câu đều là đồ ăn có độc, đối với những khách hàng vây xem cũng la hét không ngừng.

“Trước tiên, ông trước tiên hãy nói cho rõ ràng đi không được sao?” Sâm Nhã có chút bực bội.

“Còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Anh em của tôi ăn đồ ăn của tiệm các người mới bị ngộ độc thức ăn đó! Các người phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng! Ông chủ của các người đâu? Không dám xuất đầu lộ diện có đúng không?” Người đàn ông mỏ nhọn nhìn quanh bốn phía: “Hả? Ông chủ ở đâu?”

“Tôi ở chỗ này!” Giọng nói của Vân Thanh chen vào.

Người đàn ông mỏ nhọn nghe tiếng liền nhìn thấy, nhìn thấy một thiếu niên ăn mặc quần áo lao động màu trắng xanh, môi hồng răng trắng, đôi mắt trong veo lại ôn hòa, rất đẹp, dáng vẻ còn rất nhỏ tuổi.

Ông ta kinh ngạc hỏi: “Cậu chính là ông chủ?”

Vân Thanh trả lời: “Không sai, tôi chính là ông chủ, tôi là Vân Thanh.”

Những khách hàng khác cũng sôi nổi khẳng định.

Người đàn ông mỏ nhọn không nghĩ tới ông chủ lại nhỏ như vậy, bụng cũng theo đó mà càng lớn hơn(ý là một bụng ý nghĩ xấu xa cũng càng lớn hơn), nói: “Ông chủ Vân, cậu tới rất tốt, cho tôi một lời giải thích đi!”

“Giải thích cái gì?” Vân Thanh hỏi.

Người đàn ông mỏ nhọn nói: “Người anh em của tôi bị ngộ độc thức ăn.”

Vân Thanh nói: “Ông như thế nào biết được nguyên liệu nấu ăn có độc?”

Người đàn ông mỏ nhọn đúng lý hợp tình nói: “Cậu đây là không muốn thừa nhận có đúng không?”

Vân Thanh vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh: “Tôi không có ý này.”

Ngườ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play