Editor: Nhi Bảo

Lúc này trên màn hình bỗng nhiên nhảy lên hàng loạt dòng bình luận:

“Vãi! Thơm quá đi mất!”

“Thật sự là món ăn của Trái Đất cổ đại!”

“Món cháo rau xanh thơm quá!”

“Tôi có thể mua được không?”

“A a a, tôi đói quá đi.”

“A a a, tôi muốn mua!”

“Mau mở phát sóng trực tiếp mô phỏng ba chiều để ăn thử đi!”

“Tôi chưa bao giờ ngửi qua món ăn nào mà thơm đến mức này!”

“So với thịt còn thơm ngon hơn!”

“...”

Đây——

Đây đều là bình luận của người xem?

Đúng vậy!

Sau khi đập 550 ngàn tinh tệ vào tuyên truyền quảng cáo, tổ tiết mục đã không còn tiền nữa rồi.

Căn bản là bọn họ không có tiền để mua những loại như thủy quân*.

(Thủy quân*: Những người được trả tiền để ngụy trang thành cư dân mạng bình thường để viết những bình luận thiếu tính khách quan, có thể là khen hoặc chê một tác phẩm nào đó.)

Cho nên!

Cho nên!

Những bình luận này đều được đăng lên bởi những khán giả thật sự!

Trong đôi mắt của Pierre tràn đầy sự kích động!

3 năm rồi!

Trong ba năm qua, anh chưa từng trải qua lần nào cảm xúc thay đổi thất thường như vậy.

Càng khiến cho anh ngạc nhiên hơn đó là con số hiển thị số lượng người xem vẫn là 34567!

Cũng tức là tất cả khán giả vào xem, đều không có rời khỏi giữa chừng!

Đều không rời khỏi giữa chừng!

Đôi tay của Pierre bởi vì kích động mà hơi run nhẹ, anh ấy nhìn sang Dana rồi nói: “Số lượng người không thay đổi!”

Dana gật đầu.

Pierre không khỏi cao giọng: “Bọn họ không hề cảm thấy chương trình nhạt nhẽo!”

Dana lại gật đầu lần nữa rồi nói: “Đúng vậy!”

“Tốt quá rồi!” Đôi tay của Pierre kích động mà nắm chặt lại, hô hấp càng lúc càng nhanh hơn.

Dana cũng vui lây, nhưng cô vẫn giữ dáng vẻ không cảm xúc, bình tĩnh nói: “Pierre, chúng ta có cần điều chỉnh lại bản ghi của ngày mai không?”

“Điều chỉnh! Phải điều chỉnh!” Pierre nói.

“Vậy chúng ta——”

“Mở cuộc họp! Trước tiên mở cuộc họp đã!”

Nói họp liền họp.

Trong lúc chương trình 《Cuộc thi ẩm thực lớn giữa các hành tinh》đang tổ chức cuộc họp khẩn cấp, thì Vân Thanh vẫn đang chìm vào mộng đẹp, cậu mơ thấy bản thân đang ở bên trong một nhà hàng Trung Hoa.

Lẩu, thịt kho tàu, gà hầm, đồ xào thập cẩm, bánh bao chiên, há cảo hấp nhân tôm, bánh quế hoa, v.v…loại nào cũng có, hương thơm quyến rũ lay động lòng người.

Tất cả đều đang ở trước mặt cậu!

Cậu ngồi vào bàn bắt đầu ăn uống thỏa thích.

Đột nhiên cắn vào môi rồi, miệng vừa cảm nhận đau đớn, cậu liền mở trừng mắt, nhìn thấy trần nhà u ám, cậu mới nhận ra bản thân lại nằm mơ rồi.

Cậu từ từ ngồi dậy.

Lắc đầu hai cái.

Nhìn qua cái đồng hồ cũ nát.

Thời gian cũng không còn sớm nữa.

Cậu xuống giường, đánh răng, rửa mặt.

Trên đường đi đến chương trình 《Cuộc thi ẩm thực lớn giữa các hành tinh》, cậu ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng và bánh bao chiên, tuy nhiên những thứ này đều là dành cho người có tiền ăn, cậu chỉ đành nuốt nước miếng.

Cậu đến tổ tiết mục của 《Cuộc thi ẩm thực lớn giữa các hành tinh》 vừa đúng giờ.

Bước vào sân trong, đi tới cửa của trường quay ghi hình.

Nhưng cậu lại không hề nhìn thấy bất kỳ một thí sinh nào cả.

Có chuyện gì xảy ra vậy?

Ngay lúc cậu còn đang tò mò thì cánh cửa của trường quay ghi hình mở ra.

Dana bước ra từ bên trong, nhìn thấy Vân Thanh, cô ấy có hơi ngạc nhiên mà hỏi: “Sao em lại tới đây?”

Vân Thanh nói: “Em đến thi đấu.”

Dana khó hiểu nói: “Em không biết là thời gian ghi hình đã thay đổi rồi sao?”

Vân Thanh ngơ ngác trả lời: “Em không biết.”

“Tin nhắn đã được gửi đến quang não của tất cả những người tham gia thi đấu rồi.” Dana giải thích.

“...Quang não của em hư rồi.”

“...” Dana ngừng lại một chút rồi nói: “Vậy bây giờ để chị nói với em nha.”

“Vâng.” Vân Thanh gật đầu.

“Thời gian ghi hình hôm nay đã thay đổi thành buổi tối.”

“Buổi tối là mấy giờ thế ạ?”

“Từ 8 giờ rưỡi đến 10 giờ.”

“Nhưng tại sao lại phải thay đổi?” Vân Thanh khó hiểu.

Dana thẳng thắn đáp: “Vì để lưu trữ tốt hơn mùi hương mô phỏng của đồ ăn.”

Lưu trữ mùi hương mô phỏng của đồ ăn?

Đây là nơi có khoa học công nghệ tiên tiến, chương trình truyền hình chiếu trên internet có thể xử lý hình ảnh ba chiều, không những khán giả và cư dân mạng có thể nghe được, xem được hình ảnh mà còn có thể ngửi được, nếm được, cảm nhận một cách chân thực nhất cảnh tượng bên trong.

Tùy theo trình độ kỹ thuật khác nhau mà xuất hiện kết quả hiệu ứng đa chiều khác nhau.

《Cuộc thi ẩm thực lớn giữa các hành tinh》có nguồn tài chính hạn chế và trình độ kỹ thuật có hạn, không có cách nào lưu trữ được hiệu ứng mùi hương của đồ ăn trong thời gian dài, vì vậy mới phải dời lại thời gian ghi hình, dùng tốc độ nhanh nhất để chiếu trên truyền hình, có như vậy mới có thể bảo đảm sự tươi ngon…Những việc này đều là Vân Thanh mỗi ngày nghe được từ chỗ những người tham gia thi đấu khác khi họ nói chuyện phiếm.

Hiểu được những điều này, Vân Thanh cũng gật đầu nói: “Vậy 8 giờ tối nay em lại tới.”

Dana gật đầu.

Vân Thanh quay người rời đi.

“Chờ chút đã.” Dana gọi Vân Thanh lại.

Vân Thanh quay đầu nhìn Dana.

Dana lấy một lọ dịch dinh dưỡng từ trong túi ra đưa cho Vân Thanh.

Vân Thanh vô cùng kinh ngạc.

“Đồ ăn miễn phí của hôm nay.” Dana vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc như cũ.

Nhưng Vân Thanh vẫn cảm nhận được sự ấm áp của cô, cậu đưa tay ra nhận lấy rồi nói: “Cảm ơn.”

Dana để lại một câu: “Ít ra cũng cần phải đem sửa xong quang não đi.” Rồi xoay người rời đi.

Vân Thanh gật đầu.

Nhìn nhìn quang não ở trên cổ tay mình, lại nghĩ đến 50 tinh tệ ở trong túi.

Cậu vẫn là lấy hết can đảm đi đến cửa tiệm quang não.

Tiệm quang não cũng giống như tiệm điện thoại ở Trái Đất.

Tuy nhiên quang não ở đây có nhiều công dụng hơn so với điện thoại ở Trái Đất, cậu nhìn giá cả của quang não 1500, 2500, 3500…ngay cả 35000 cũng có.

Giá cả như vậy thật sự quá mức dọa người rồi.

Cậu mua không nổi!

Cậu chỉ đành đem quang não của mình tới tiệm sửa chữa và bảo hành.

Cậu đưa cái quang não kiểu cũ tồi tàn cho nhân viên cửa tiệm.

Rồi nhận lại được một câu trả lời: “Cậu nên mua một cái mới đi”.

Vậy cũng đủ hiểu là dù có sửa thì cũng sửa không được nữa rồi.

Cậu lại cầm lấy cái quang não cũ kỹ trở về tầng hầm.

Có lẽ cả đời này của cậu cũng không thể xuyên không trở về thế kỷ 21 được nữa.

Cậu phải sống cuộc đời bé nhỏ của mình cho thật tốt!

Nhưng trước tiên là phải có tiền, có tiền mới có thể mua được quang não, có thể đi học lấy bằng cấp, có thể càng lúc càng mở rộng con đường phía trước.

Nghĩ đến đây, Vân Thanh quyết định rời khỏi tầng hầm.

Lại một lần nữa đi tìm công việc.

Cậu có kỹ năng nấu nướng, nên cố ý đi vào một tiệm cơm, tự giới thiệu mình là đầu bếp, mặt dày mày dạn mà khoe khoang về bản thân, ông chủ kia mở miệng là đòi mấy thứ chứng chỉ đầu bếp, giấy chứng nhận sức khỏe, v.v…

Báo hại cậu tốn sức chạy cả một buổi sáng.

Hiện tại cậu đã hoàn toàn chết tâm với chuyện đi tìm việc làm rồi.

Giờ chỉ có thể dựa vào 《Cuộc thi ẩm thực lớn giữa các hành tinh》, hy vọng sau khi cuộc thi kết thúc, mấy quán ăn không so đo mấy vấn đề của cậu, sẽ mời cậu về làm đầu bếp.

Cậu tính toán như vậy, rồi trở về tầng hầm để ngủ trưa.

Lúc trời mờ tối, cậu lại lần nữa đi đến chung cư Tinh Châu.

Tốn hết 3 tiếng rưỡi đồng hồ để phân loại rác và nhận được 30 tinh tệ.

Tổng tài sản bây giờ là 80 tinh tệ!

Đầy đủ 80 tinh tệ!

Cậu tự an ủi chính mình như vậy.

Tắm rửa xong xuôi, bụng đói kêu cồn cào, lúc này cậu mới lấy chai dịch dinh dưỡng ra uống, cả người như được tiếp thêm sức mạnh, lần nữa đi đến trước cửa trường quay《Cuộc thi ẩm thực lớn giữa các hành tinh》.
- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -
Lần này nhìn thấy rất nhiều thí sinh.

Mọi người đều đang thảo luận về vấn đề thay đổi thời gian thi đấu.

“Mọi người có xem chương trình lúc sáng sớm chưa?”

“Tôi không có xem, nhưng mà tôi xem bình luận rồi.”

“Tôi cũng xem rồi, tuy rằng bình luận rất ít, nhưng mà ảnh hưởng không tồi.”

“Đúng thế, đúng thế.”

“Đúng cái gì chứ, so với mấy chương trình tạp kỹ khác, thì chỉ là rác rưởi bộc phát thôi!”

“Chương trình rác rưởi như vậy thì ngươi còn đến làm gì?”

“Tôi đây là vì 30 ngàn tinh tệ nên mới đến.”

“30 ngàn tinh tệ cũng chưa chắc là của ngươi.”

“Đúng vậy, có thể là của Vân Thanh.”

“Vân Thanh? Cậu ta là do may mắn, tôi đây mới là nhờ thực lực.”

“Xùy, mặc kệ người này đi, thật phiền phức.”

“...” Đột nhiên bị người khác nhắc đến, Vân Thanh có chút khó xử, nhưng ngược lại cậu cũng không bận tâm đến những gì mà người tự tin kia nói, tiếp tục nghe ngóng những người tham gia thi đấu khác tám chuyện, dù sao hiện tại cũng không có chuyện gì để làm.

“Không cần quan tâm những người khác nghĩ thế nào. dù sao tôi cảm thấy chương trình của chúng ta vẫn có hy vọng.”

“Tôi cũng cho là như vậy!”

“Thực lực của mọi người đều rất mạnh.”

“Vả lại nếu mà số lượng người xem hôm nay vượt quá 50 ngàn người thì chúng ta có thể bắt đầu mô phỏng ăn thử rồi.”

“Đúng vậy! Tôi cũng chờ đợi hiệu ứng mô phỏng ăn thử trực tiếp.”

“Ai mà không chờ đợi chứ! Đến lúc đó chúng ta cũng có thể kiếm tiền rồi!”

“Đúng thế, chỉ cần có người ăn thử, chúng ta có thể chia phần.”

Ăn thử?!

Kiếm tiền?!

Chia phần?!

Đôi mắt của Vân Thanh trong nháy mắt sáng bừng lên.

Cậu tiếp tục lắng nghe những câu chuyện phiếm của các thí sinh.

Nhưng mà sao bọn họ đột nhiên lại tám sang chuyện mua quần áo rồi, không được, cậu muốn nghe cách để kiếm tiền, phân chia như thế nào.

Vậy là cậu đành tiến lên một bước rồi hỏi: “Cho hỏi, sẽ phân chia như thế nào vậy?”

“Chia 2-8 đó.” Lina một trong số những người tham gia thi đấu quay đầu lại nói.

Vừa nhìn thấy Vân Thanh, cô ấy lập tức sững người.

Bạn bè ở bên cạnh cô ấy cũng nhìn Vân Thanh.

“Sao vậy?” Vân Thanh hỏi.

“Cậu có thể nói chuyện?” Lina hỏi.

“Tôi, tôi——”

“Cậu thế mà có thể nói chuyện rõ ràng!”

“Tôi luôn biết nói chuyện rõ ràng.”

“Nhưng mà lúc trước tôi chưa từng nghe thấy cậu nói chuyện.” Lina vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói.

Vân Thanh hồi tưởng lại một chút, bởi vì lúc vừa bắt đầu, bản thân vô cùng nghèo túng, nên khiến cho các thí sinh khác cảm thấy chán ghét, không có ai muốn nói chuyện với cậu, cậu cũng không chủ động bắt chuyện.

Cứ thế yên lặng làm việc.

Nhưng mà hôm qua lúc tham gia thi đấu, cậu có nói 3 chữ “Món cháo rau xanh”.

Mặc dù giọng nói rất nhỏ, nhưng Dana vẫn có thể lập tức nghe thấy.

Lẽ nào Lina và mấy người khác không nghe thấy rõ, nên cho rằng cậu là người có rào cản ngôn ngữ hay sao?

Cậu nói: “Có thể là do giọng của tôi nhỏ quá.”

“Đúng vậy, tôi nghe thấy cậu lẩm bẩm một câu ở trên sân khấu, sau đó tôi mới biết đó là Món cháo rau xanh.”

“...” Lúc đó là do cậu vừa căng thẳng vừa không có tự tin, vì vậy âm thanh cũng có chút yếu ớt.

“Đúng rồi, ban nãy cậu muốn hỏi gì vậy?” Lina hỏi.

“Cậu nói kiếm tiền chia phần, chuyện đó là sao vậy?”

“Chính là nếu chương trình ẩm thực vượt mốc 50 ngàn người, sẽ có thể mở khóa hiệu ứng chế độ mô phỏng ăn thử, người xem có thể dùng 5 tinh tệ ăn thử một loại đồ ăn, chúng ta cũng có thể nhận được phần chia là 1 tinh tệ.” Lina giải thích.

“Thật sao?” Vân Thanh hỏi.

“Thật đó! Chỉ có điều——”

“Chỉ có điều người xem chương trình của chúng ta hôm qua chỉ có hơn 34 ngàn, nếu như hôm nay không thể chạm mốc 50 ngàn người, chúng ta sẽ không thể đăng ký mở khóa chế độ ăn thử.”

“Hơn 30 ngàn rồi, không phải rất nhanh sẽ được 50 ngàn hay sao?”

“Không chắc.”

“Tại sao?”

“Hơn 30 ngàn người đó, là bị thu hút bởi quảng cáo mà tổ tiết mục đập tiền vào ngày hôm qua.”

“...”

“Hôm nay không có quảng cáo, có khả năng là không tới được 30 ngàn.”

“...”

“Vậy chúng ta có thể làm được chút gì không?”

“Cố gắng làm tốt món ăn để thu hút mọi người vậy.”

“Chỉ có cách duy nhất này thôi.” Vân Thanh nghĩ đến chia phần 1 tinh tệ, không khỏi bắt đầu tính toán, hai người ăn thử đồ ăn của cậu chính là 2 tinh tệ, ba người chính là 3 tinh tệ, một ngàn người chính là một ngàn tinh tệ…cảm giác này quá tuyệt rồi!

“Ừ.” Lina gật đầu.

“Cảm ơn.” Vân Thanh cảm kích Lina đã giải thích cho mình.

“Đừng khách sáo.”

Vân Thanh không tiện làm phiền Lina nữa, cậu đi sang phía bên cạnh.

Lina vội che miệng lại và hét lên, quay qua nhỏ giọng nói chuyện với bạn của mình.

“Vân Thanh đúng là lịch sự quá đi.”

“Nói chuyện cũng nhẹ nhàng ấm áp.”

“Còn có, ngũ quan của cậu ấy đẹp thật đấy!”

“Nhưng mà cậu ta nghèo.”

“...nghèo.”

“Quần áo không những cũ mà còn rách nữa.”

“Đoán chừng là cũng mặc mấy năm rồi.”

“Nhưng mà cậu ấy đẹp trai quá đi.”

“Cậu ta gầy quá rồi.”

“...” Những lời này đều truyền đến tai của Vân Thanh.

Vân Thanh có chút xấu hổ.

Cậu quyết định lần sau nên bớt nói chuyện lại với những thí sinh khác.

Cúi đầu nhìn xuống cánh tay gầy guộc và bộ quần áo rách của mình, những lời mà họ nói đều không sai.

Bỏ đi, mối quan hệ giữa người với người cứ để nó diễn ra một cách tự nhiên vậy.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía trường quay ghi hình.

Lúc này Dana đã xuất hiện rồi.

Cậu đi theo các thí sinh khác bước vào địa điểm ghi hình, thay quần áo.

Cũng từ chỗ Dana biết được tầm quan trọng của trận đấu hôm nay.

Kết quả vừa bước lên sân khấu, liền nghe thấy Dana nói, nguyên liệu thi đấu của hôm nay, chính là những nguyên liệu còn sót lại ngày hôm qua, các thí sinh không khỏi châm biếm một phen.

“Không phải chứ?”

“Keo kiệt như vậy!”

“Rất nhiều nguyên liệu đã được nấu chín rồi.”

“Sao có thể sử dụng lại được?”

“Kinh phí có hạn cũng không phải sẽ đến mức này chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play