Editor: Ngọc Trinh

“Vân Thanh là ai?” Pierre hỏi.

“Là một thiếu niên.” Dana nói.

“Là con cháu nhà quý tộc ở các hành tinh khác?”

Thông thường, chỉ có quý tộc trên các hành tinh khác mới có thể tiếp cận được với ẩm thực của Trái Đất cổ đại.

Vì thế Pierre mới cho rằng Vân Thanh phải xuất thân từ một gia đình không tầm thường.

Dana trả lời: “Không phải.”

Pierre xoay người đối diện với Dana.

Dana tiếp tục: “Là một người nghèo sống trong tầng hầm của Trái Đất cổ đại.”

Pierre kinh ngạc: “Một người nghèo?”

“Đúng vậy.”

“Bài thi của cậu ta đâu?”

“Ở đây.” Dana cầm bài thi của Vân Thanh đưa cho Pierre.

Pierre chăm chú xem xét bài thi.

Tất cả các câu trả lời đều đúng.

Đáp án của ba câu hỏi bổ sung cũng được trình bày một cách tỉ mỉ chi tiết, nét chữ ngay ngắn gọn gàng.

“Thế nào?” Dana hỏi.

“Quả thật rất tốt.” Pierre gật đầu.

Trong mắt Dana lóe lên tia vui sướng: “Cậu ta là người đầu tiên được 100 điểm kể từ khi chương trình bắt đầu phát sóng《 Cuộc thi ẩm thực lớn giữa các hành tinh 》tới nay.”

“Cậu có nghĩ rằng cậu ta có thể làm thay đổi được số phận chương trình của chúng ta không?” Pierre hỏi.

Dana gật đầu: “Ừm.”

Pierre nhìn xuống bài thi lần nữa rồi nói: “Nhưng cậu đừng quên, lúc trước cũng có một người từng được 99 điểm.”

“Nhưng đây là 100 điểm.”

“Còn có một câu nói như thế này ‘lý luận suông’.”

“Cái đó……”

“Chúng ta trước mắt cứ tiếp tục theo dõi.”

Niềm vui của Dana thoáng chốc nhạt đi vài phần, cô im lặng không nói gì nữa.

Pierre vẫn nhìn chăm chú bài thi với ánh mắt mong chờ.

Ánh mắt anh sáng lên rồi dừng lại ở hai chữ “Vân Thanh”.

Mà vào lúc này, Vân Thanh đang làm công việc phân loại rác.

Cậu đem rác từ tầng một đến tầng hai mươi một lượt kéo đến khu xử lý.

Hôm nay rác rất nhiều, đủ loại lẫn lộn.

Cậu phải mất năm tiếng đồng hồ mới hoàn thành công việc, mệt đến mồ hôi chảy đầy đầu.

Nhưng nghĩ đến sẽ nhận được 30 tinh tệ, cậu liền vui vẻ quên cả mệt nhọc.

Cộng với 10 tinh tệ nhận được ngày hôm qua, hiện tại ước chừng cậu có khoảng 40 tinh tệ trong tay.

Tất cả số tiền này đều có thể để dành!

Nghĩ đến đây, cậu vui vẻ trở lại tầng hầm.

Cậu thay ra bộ quần áo xám cũ kĩ, tắm rửa giặt đồ, xong xuôi, cậu giữ lại phần nước giặt để lau dọn nhà vệ sinh, sau đó mặc lại bộ đồ xám kia.

Uống thêm ngụm nước, cậu mệt mỏi nằm vật ra giường.

Lần nữa suy nghĩ đến việc mình đã vượt qua cửa ải đầu tiên của 《 cuộc thi ẩm thực lớn giữa các hành tinh 》.

Trong lòng thoáng chốc vô cùng vui vẻ.

Điều này cho thấy Trái Đất mà cậu đang sống chính là nơi mà họ gọi là “Trái Đất cổ đại”.

Còn có dịch dinh dưỡng vị xoài kia thực sự là ngon hơn nhiều so với hương vị nguyên bản.

Nhưng cậu không khỏi nhớ nhung mấy món lẩu, bún còn có gà hầm!

Thật sự là rất nhớ.

Cậu sống chết phải trụ lại ở《 cuộc thi ẩm thực lớn giữa các hành tinh 》này, nói không chừng sẽ có cơ hội để nấu mấy món kia, cậu vừa suy nghĩ, vừa ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Bị tiếng leng keng của chiếc đồng hồ cũ đánh thức, cậu vội vàng bật dậy.

Tầng hầm tối om không có chút ánh sáng.

Cậu cũng không cần bật đèn.

Mò mẫm trong bóng tối đi đến bồn nước đánh răng rửa mặt.

Cậu không quên vặn vòi thật nhỏ để tiết kiệm nước.

Kết quả vừa đánh răng xong thì nước cũng ngừng chảy.

Bất luận cậu có vặn thế nào cũng không có phản ứng.

Có vẻ như đã đến hạn đóng tiền điện nước rồi.

Cũng may cậu ở dưới tầng hầm ẩm ướt, khăn mặt mới giặt hôm qua đến giờ vẫn chưa khô.

Cậu nhanh chóng cầm khăn ướt lên lau mặt.

Lúc đem khăn mặt phơi lại chỗ cũ, chân cậu vô ý va phải cạnh giường, cậu “rít” lên một tiếng vì đau đớn, ánh sáng leo lét của ngọn đèn dầu cũng vụt tắt, quá bất tiện…Cậu sờ sờ tay vào kiểm tra 40 tinh tệ trong túi.

Hay là —

Lại cùng với chủ nhà thương lượng một chút, đóng tiền điện nước nửa tháng trước đi.

Nửa tháng hết hai mươi lăm tinh tệ.

Chẳng biết chủ nhà có đồng ý không.

Cậu vừa suy nghĩ tính toán trong đầu, vừa cất bước ra khỏi tầng hầm.

Khoảnh khắc vừa nhìn thấy ánh nắng mặt trời, cậu liền quyết định tối nay sau khi kết thúc công việc phân loại rác sẽ đi gặp chủ nhà để bàn chuyện.

Hiện tại vẫn là nên đi đến chỗ của tổ thiết kế chương trình 《 Cuộc thi ẩm thực lớn giữa các hành tinh 》trước đã.

Cậu hớt hải chạy đi trong nửa giờ.

Lần này cánh cổng của 《 Cuộc thi ẩm thực lớn giữa các hành tinh 》đã được mở sẵn.

Cậu vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Ngoại trừ hai mươi chín thí sinh dự thi và Dana là người thứ ba mươi.

Còn có một người đàn ông để râu mang theo bảng tên trước ngực ghi dòng chữ “Đạo diễn Pierre.”

Đạo diễn cũng đến đây à?

Vậy là cậu đi muộn sao?

Cậu liếc nhìn thời gian hiện trên người máy bên cạnh, vẫn còn chưa muộn.

Cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lần nữa đi tới đứng trước bàn số 26, không hiểu vì sao những người này cứ chăm chú nhìn mình, là do hôm qua cậu trả lời câu hỏi được điểm tối đa, hay do quần áo của cậu quá rách nát.

Nhìn một lúc, cuối cùng những ánh mắt kia cũng rời đi.

Cậu cảm thấy thoải mái hơn không ít, lần nữa đưa mắt sang nhìn Pierre.

Pierre và Dana trên mặt không có biểu cảm gì, hai người thì thầm điều gì đó, vì nói quá nhỏ nên Vân Thanh không nghe được, nhưng cậu nghe thấy Dana cao giọng nói: “Tiếp theo sẽ bắt đầu vòng thi thứ hai.”

Không biết lần này thi như thế nào?

Vân Thanh đang tò mò thì thấy Dana chỉ tay về phía bên phải.

Cậu nhìn theo hướng chỉ của Dana, chỉ thấy ở đó có ba mươi cái bàn.

Trên bàn có một xô nước, một con gà sống và một con dao.

Dana nói: “Phần thi hôm nay sẽ là đem con gà sống này xử lý thật sạch sẽ.”

Vân Thanh đi theo các thí sinh khác về chỗ ngồi.

Nhìn thấy gà sống ngay trước mặt, không ngờ tới trên hành tinh này thật sự có gà.

Nó trông giống hệt như ở Trái Đất.

Những thứ này có lẽ rất đắt tiền.

Cậu không thể ngừng nghĩ đến mấy món gà hầm, gà cay, gà nướng..v..v. cố gắng kìm nén để không chảy nước miếng.

“Bắt đầu đi.” Dana nói.

Vân Thanh nhìn lướt qua con gà, gà chỉ được vặt lông chứ không được làm gì khác.

Việc này đối với cậu cũng không quá khó khăn.

Cậu cầm con dao lên trước bắt đầu cắt bỏ móng gà.

Hai mươi chín thí sinh bên cạnh theo bản năng đưa mắt nhìn về phía Vân Thanh.

Họ cho rằng người đạt được 100 điểm như Vân Thanh chắc hẳn phải có phương pháp xử lý hay ho nào khác, nhưng hóa ra tay nghề của cậu vừa chậm chạp lại tầm thường như vậy, nói không chừng 100 điểm kia chỉ là sự trùng hợp.

Ai nấy đều bắt đầu tập trung xử lý con gà của mình.

Trong quá trình làm vẫn không nhịn được liếc mắt nhìn về phía Vân Thanh, phát hiện Vân Thanh vẫn đang loay hoay lật qua lật lại cả con gà giống như không biết nên bắt đầu từ đâu.

Trong thâm tâm, bọn họ cảm thấy Vân Thanh này chỉ là một người ‘lý luận suông’.

Vì thế họ không còn chú ý đến Vân Thanh nữa.

Tiếng chặt gà ‘bang bang bang’ liên tục vang lên, động tác của bọn họ gọn gàng dứt khoát, Dana và Pierre ở bên cạnh quan sát Vân Thanh đang nhẹ nhàng vuốt ve con gà, trong lòng luôn cảm thấy Vân Thanh này không giống với những thí sinh khác.

Pierre nhìn về phía Dana, trong mắt không nén nổi thất vọng.

Dana chỉ nhún vai, tỏ vẻ bất lực.

Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy chỗ Vân Thanh phát ra tiếng động nào.

Bọn họ không quan sát cậu nữa.

Đi đến chỗ các thí sinh khác, họ hy vọng có thể tìm ra người có hiểu biết sâu rộng về ẩm thực Trái Đất cổ đại, quả thực cũng có bốn năm thí sinh có khả năng dùng dao rất tốt, nhất định là có luyện tập qua.

Pierre và Dana ít nhiều cũng cảm thấy có chút hi vọng, ngẫm lại Vân Thanh ...Đến bây giờ Vân Thanh vẫn còn mải mê vuốt ve con gà, cậu chắc chắn rằng xương của con gà này giống với những con gà trên Trái Đất.

Cậu nhớ lại những gì Dana vừa nói ban nãy.

Dana chỉ nói về việc xử lý gà, cũng không nhắc đến phải làm thế nào để nấu nó.

Nghĩ vậy, cậu liền chọn cách phổ biến nhất để xử lý nó.

Vân Thanh lần nữa cầm con dao.

Trước tiên đem chặt cổ gà, quá trình sơ chế tiếp theo gần như không hề phát ra tiếng động.

Vân Thanh rất yêu thích các món ăn ngon, cậu cũng rất thích nấu ăn.

Thời điểm còn thế kỷ 21, khi áp lực công việc quá nhiều, cậu sẽ tự mình nấu những món ngon, sự tập trung trong quá trình nấu nướng sẽ khiến cậu tạm thời quên đi áp lực mà sinh ra cảm giác vui vẻ hạnh phúc.

Cũng giống như bây giờ, cậu gần như không xem những điều đang diễn là một cuộc thi.

Mà đơn giản chỉ là đang nấu ăn mà thôi.

Ánh mắt cậu tập trung cao độ.

Cách đó không xa, Pierre và Dana đang gật đầu tán thưởng Đỗ Đặc vì cậu ấy đã đem con gà kia xử lý vô cùng gọn gàng sạch sẽ..

Hai người quay sang nhìn nhau một cái.

“Hết giờ rồi.” Pierre nhỏ giọng nhắc nhở Dana.

“Đã hết giờ, mọi người chú ý.” Dana cao giọng hô lên.

Các thí sinh đồng loạt dừng lại.

Pierre và Dana bắt đầu xem xét thành phẩm của các thí sinh, bắt đầu từ thí sinh cuối cùng.

Nhìn thấy con gà của một thí sinh vẫn chưa được xử lý xong.

Dana thẳng thắn: “Bạn đã bị loại”.

Thí sinh kia nghe vậy liền quay đầu rời đi, vẻ mặt giận dữ giống như rất khinh thường chương trình《 cuộc thi ẩm thực lớn giữa các hành tinh 》này vậy, Dana quyết định mặc kệ những đánh giá của người khác về chương trình, nếu thí sinh không đạt tiêu chuẩn thì sẽ trực tiếp bị loại bỏ.

Chớp mắt đã có ba người bị loại.

Sắp đến lượt của Vân Thanh, Dana hướng mắt về phía Pierre.

Pierre nói thẳng: “Món ăn ngon phải dùng hành động để nấu ra.” Dù có giỏi lý thuyết đến đâu cũng vô dụng.

Hàm ý của anh chính là muốn loại bỏ Vân Thanh.

Pierre thậm chí còn không thèm nhìn đến thành quả của Vân Thanh, trực tiếp bỏ qua đến xem các thí sinh khác.

Dự định để cho Dana tuyên bố sẽ loại cậu.

Nghĩ đến Vân Thanh có được một bộ não rất tốt, nhưng tiếc rằng nhà cậu nghèo, không có tiền mua nguyên liệu để luyện tập, quá uổng phí cho một bụng kiến thức sâu rộng kia.

Anh cũng không còn lựa chọn nào khác.

Nếu anh có nhiều tiền, anh nhất định sẽ đầu tư để bồi dưỡng một người như Vân Thanh.

Tuy nhiên mọi chuyện chẳng bao giờ là dễ dàng như vậy, 《 Cuộc thi ẩm thực lớn giữa các hành tinh 》của anh đang phải đối mặt với nguy cơ bị ngừng phát sóng.

Anh lắc đầu tiếc nuối rồi tiếp tục đi về phía trước hai bước.

Bỗng nhiên vạt áo bị kéo lại, anh quay đầu nhìn Dana.

Dana nháy mắt, ra hiệu cho anh đến xem tác phẩm của Vân Thanh.

Pierre khó hiểu mà quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy xô nước, dao nhỏ của Vân Thanh được đặt ngay ngắn trên bàn, chính giữa bàn đặt đầu gà, cổ gà, xương đòn gà, ức gà, cánh gà, nội tạng gà, chân gà, vân vân.

Cậu ta, cậu ta thực sự đã lặng lẽ mà chặt toàn bộ con gà trong khoảng thời gian ngắn như vậy!

Đây, đây thực sự là có kỹ năng thực hành quá đỉnh đi!

Pierre đã vô cùng ngạc nhiên.

Dana cũng không ngờ tới Vân Thanh sẽ có thể làm được đến mức này.

Phải biết rằng toàn bộ tinh tế này hoặc là ăn nửa con hoặc là ăn cả con, nhưng cô chưa từng thấy ai có thể chặt xương của một con gà nhanh như vậy.

Chẳng lẽ đây chính là kỹ năng ẩm thực của Trái Đất cổ đại?

Dana kìm nén sự chấn động trong lòng và thông báo rằng Vân Thanh được vào vòng kế tiếp.

Sau khi trao đổi với Pierre bằng ánh mắt, cô sử dụng người máy để thu hồi gà đã sơ chế, đem tới cá sống và lại lần nữa yêu tất cả các thí sinh xử lý.

Lần này, họ không còn bỏ qua Vân Thanh nữa, giả vờ như không quan tâm nhưng kỳ thực ánh mắt lại luôn nhìn chằm chằm vào Vân Thanh, họ nhận ra rằng Vân Thanh không dùng quá nhiều sức để chặt phanh phanh phanh như những người khác, mà cậu chặt rồi cắt, rạch một cách rất khéo léo, động tác vô cùng lưu loát nhưng không kém phần chính xác.

Đối với những người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế như họ cảm thấy vô cùng thoải mái cả về thể chất lẫn tinh thần.

Đặc biệt là khoảnh khắc Vân Thanh trực tiếp đem cái xương cá hoàn mỹ rút ra.

Hai người đều hít sâu một hơi, trái tim kịch liệt nhảy lên, kích động vô cùng, trong lòng phấn khích đến mức muốn hét lên “Quá tuyệt vời!! ”

Nhưng trước mặt các thí sinh họ phải giả vờ như không có chuyện gì.

Kìm nén sự kích động trong lòng, làm bộ thờ ơ, lại có ba thí sinh khác bị loại, tuyên bố tên hai mươi bốn người thí sinh được vào vòng tiếp theo.

Sau đó cho mọi người giải tán để về nhà chuẩn bị.

Buổi ghi hình tiếp theo sẽ diễn ra vào ngày mai.

Mắt thấy tất cả các thí sinh đều đã xoay người rời đi, bọn họ vội vàng đi tới bàn của Vân Thanh tỉ mỉ quan sát kỹ các tác phẩm của cậu, đang định mở miệng khen ngợi thì nghe thấy tiếng bước chân, cả hai cùng quay đầu lại thì thấy Vân Thanh đang từ ngoài cửa đi vào.

Dana ngay lập tức làm ra dáng vẻ như người máy hỏi: “Tại sao cậu còn chưa rời đi?”

“À, cái kia —.” Vân Thanh xấu hổ nói.

“Có chuyện gì?” Dana và Pierre đồng thanh hỏi.

“Hôm nay có bao ăn không?” Vân Thanh thận trọng hỏi.

“Hả?” Dana và Pierre cùng ngạc nhiên.

Vân Thanh chỉ về phía cửa nói: “Trong máy kia không có dịch dinh dưỡng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play