Dana cũng không ngẩng đầu lên nói: “Ba ngày nữa quay lại đây tham gia vòng thi đấu đầu tiên.”
Vân Thanh trả lời: “Được.”
“Chúc em may mắn.” Dana nói với giọng điệu nghiêm túc.
“Cảm ơn.” Vân Thanh nói.
Nhận lấy phiếu dự thi.
Vân Thanh rời khỏi tổ tiết mục.
Tạm thời đã giải quyết được vấn đề ăn uống.
Nhưng tiền thuê của tháng tới vẫn chưa được giải quyết, cậu uể oải mà đi trên đường... Đột nhiên cậu nghe thấy ai đó nói rằng đã hai giờ rưỡi, cậu chợt nghĩ tới công việc phân loại rác của mình, vội vàng ôm túi, tránh cho lúc chạy làm rơi mất tiền, một đường chạy thẳng đến chung cư Tinh Châu.
Thở hổn hết bắt đầu quét tòa nhà.
Từ tầng 13 đến tầng 24.
Rác của mỗi tầng khác nhau được đóng gói trong thùng rác lớn, đẩy đến khu xử lý rác.
Lần này cũng không có quá nhiều rác.
Tốc độ làm việc của cậu nhanh hơn nguyên chủ, chỉ một giờ đã phân loại xong.
Nhấn nút hoàn thành trên xe phân loại rác, nhận được mười tinh tệ.
Cậu nhìn trên màn hình phân loại rác, đèn nhắc nhở của tầng 25 vẫn luôn là màu đỏ.
Có nghĩa là rác của tầng 25 cả ngày không được phân loại.
Không thể lý giải được, cậu đành hỏi người máy phân loại rác về tình hình, biết được rằng người phụ trách phân loại rác của tầng thứ 25 đã bị bệnh, tạm thời không có người xử lý rác, cái này Vân Thanh có thể xử lý, đảm bảo hoàn thành chất lượng, có thể nhận được ba mươi tinh tệ tiền lương hàng ngày.
Cậu có thể nhận được ba mươi tinh tệ tiền lương hằng ngày nha!
Mắt cậu đột nhiên sáng lên, rồi xoay người chạy lên tầng 25.
Phải mất bốn giờ để phân loại hết tất cả.
Lại có thêm được ba mươi tinh tệ.
Lúc này trời đã tối rồi.
Phi thuyền tạo thành những vệt sáng trên bầu trời, ô tô trên mặt đất lái đi rất có trật tự, đèn đường cũng đã bật, chung quanh được ánh đèn chiếu sáng đến rực rỡ.
Vân Thanh ngồi ở ven đường nghỉ cho đỡ mệt, trong lòng đột nhiên cảm thấy tràn ngập cô đơn, thật lâu mới bình ổn trở lại, cúi đầu nhìn năm mươi tinh tệ trong tay, cậu ngay lập tức cảm thấy ấm áp.
Vẫn là có tiền tốt nhất.
Cậu đứng dậy trở lại tầng hầm.
Người phụ trách của tầng 25 vẫn không đến.
Cậu không nhịn được nghĩ, nếu người phụ trách tầng 25 nghỉ thêm ba ngày, hình như cậu có thể kiếm được tiền thuê nhà.
Kết quả chỉ một ngày sau, người phụ trách của tầng 25 đã đến.
Kế hoạch của Vân Thanh đã hoàn toàn bị ngâm nước nóng.
Trong giai đoạn này, cậu cũng không từ bỏ việc tìm kiếm một công việc khác.
Có điều vẫn như cũ, không có thu hoạch gì.
Phân loại rác bốn ngày, tổng cộng cậu kiếm được một trăm bảy mươi tinh tệ, trừ đi hai mươi tinh tệ cậu phải bỏ ra mỗi ngày để mua một bịch dịch dinh dưỡng để bảo toàn tính mạng.
Hiện tại, trong tay cậu còn lại một trăm mười tinh tệ.
Vẫn không đủ trả tiền thuê nhà.
Trong khi cậu đang ngồi phát sầu trên giường, chủ nhà đã tự mình đi xuống tầng hầm.
“Vân Thanh, cậu có chuyện gì vậy?” Chủ nhà không hài lòng hỏi: “Tôi đã cố gắng liên lạc với cậu rất nhiều lần, nhưng cậu đều không trả lời.”
“Thật ngại quá, quang não của tôi hỏng rồi.” Vân Thanh đứng ở cửa nói.
Chủ nhà liếc nhìn quang não trên tay Vân Thanh.
Hỏi tiếp: “Vậy cậu có còn muốn thuê phòng này nữa không?”
“Thuê.” Không thuê nữa thì sẽ phải lang thang đầu đường, nói không chừng còn gặp phải đạo tặc người tinh tế gì đó, cái mạng nhỏ này liền khó mà giữ được.
Chủ nhà nói: “Vậy cậu trả tiền thuê đi, tiền điện, tiền nước, tiền mạng, tiền thuê nhà tổng cộng hai trăm bảy mươi tinh tệ.”
Vân Thanh do dự trong giây lát.
Tuy rằng đời trước cậu là trẻ mồ côi, cũng lớn lên ở viện mồ côi nhưng mà viện trưởng đối xử với cậu rất tốt, cho nên cậu là một người rất lễ phép, biết điều, chưa từng khất nợ tiền thuê nhà hay bất cứ điều gì tương tự.
Lần này có khả năng sẽ phải thiếu nợ một chút.
Cậu lắp bắp nói: “Cái này….Chị chủ nhà.”
Chị chủ nhà?
Chị?
Chủ nhà cũng sững sờ trong giây lát, tiếp theo không khống chế được mà sờ sờ khuôn mặt mập mạp của mình.
Diện mạo cô ta trông khá già dặn, từ thời trung học đã bắt đầu được gọi là “dì”.
Mấy ngày trước đi dạo trong công viên, còn bị người ta gọi là bà, làm cho cô ta tức chết mất.
Đã lâu lắm rồi cô ta không cảm nhận được sự ngọt ngào của hai chữ "Chị" (tỷ tỷ).
Chắc là gần đây cô đã trở nên xinh đẹp hơn.
Trong nháy mắt tâm tình cô đã tốt lên, khóe miệng mang theo ý cười.
Lần đầu tiên bỏ qua bộ quần áo rách nát của Vân Thanh.
Phát hiện đứa nhỏ Vân Thanh này lớn lên cũng rất đẹp.
Vân Thanh cũng không biết mình đã nói gì mà làm cho chủ nhà vui vẻ như vậy, cậu còn đang sắp xếp lại ngôn từ, ngập ngừng hỏi: "Có thể trả tiền thuê nhà nửa tháng trước được không?”
Bắt đầu từ ngày mai, cậu sẽ tham gia 《 Cuộc thi ẩm thực giữa các hành tinh》.
Mỗi ngày ít nhất sẽ được bao ăn một bữa.
Buổi chiều hoặc buổi tối cậu sẽ trở lại chung cư để làm công việc phân loại rác.
Nếu hành động nhanh một chút, ba tiếng rưỡi cậu có thể phân loại rác của ba tầng lầu.
Tất cả ba mươi tinh tệ cậu kiếm được đều có thể tiết kiệm.
Bảy ngày là đủ cho một tháng tiền nhà.
Nếu như cậu cố gắng trụ lại, không bị đào thải, chẳng những có thể tiếp tục tích góp tiền, nói không chừng còn có thể làm quen với nhân viên của 《 Cuộc thi ẩm thực giữa các hành tinh》, có thể tìm được một công việc chính thức lương cao hơn, cho nên hiện tại là thời khắc khó khăn nhất của cậu, chỉ cần vượt qua là được.
Cậu lo lắng mà nhìn chủ nhà.
Chủ nhà dường như chưa từng gặp phải tình huống này, hỏi: “Trả nửa tháng tiền thuê nhà?"
“Đúng vậy.” Vân Thanh chân thành nhìn chủ nhà, thành khẩn nói: “Chị chủ nhà, thật rất xin lỗi, tôi vốn muốn trả tiền thuê nhà đúng hạn, nhưng mấy hôm trước bị bệnh, tiền đều mua thuốc, cho nên không đủ, nhưng mà mỗi ngày tôi đều đi làm, chờ tôi kiếm được thêm, lập tức bổ sung cho chị.”
Chủ nhà được chữ “chị” của Vân Thanh chọc cho vui vẻ.
Huống chi đứa trẻ Vân Thanh này rất ngoan.
Chưa từng làm ra việc khiến cô ghét.
Sinh ra làm con nhà nghèo cũng không dễ dàng gì.
Chủ nhà gật đầu, nói: “Được rồi, nửa tháng thì nửa tháng đi.”
Vân Thanh lập tức móc ra một trăm tinh tệ đưa cho chủ nhà.
Chủ nhà ngạc nhiên hỏi: “Còn tiền điện nước thì sao?”
Vân Thanh ngượng ngùng nói: “Tạm thời tôi sẽ không sử dụng điện nước, chờ có tiền rồi mới dùng.”
“...... Được rồi, chi phí điện nước tạm thời vẫn còn, thiếu tiền liền ngắt của cậu.”
Vân Thanh gật đầu: “Được. ”
Chủ nhà cầm một trăm tinh tệ rời đi.
Vân Thanh một lần nữa trở lại tầng hầm, khẽ chạm vào mười tinh tệ trong túi.
Ý nghĩ muốn trụ lại ở《 Cuộc thi ẩm thực giữa các hành tinh 》càng thêm mãnh liệt.
Cậu nhất định phải trụ lại đến khi trong tay có được một ít tiền tiết kiệm, giải quyết tình huống khó khăn trước mắt.
Vì thế, sáng sớm hôm sau.
Để tiết kiệm điện, cậu không có mở đèn, mà mở cửa tầng hầm.
Nương theo ánh sáng mỏng manh, cậu đánh răng rửa mặt, dùng khăn mặt dính một chút nước lau qua, kiên quyết không dùng nhiều hơn một giọt nước.
Đi bộ tới cổng của《 Cuộc thi ẩm thực giữa các hành tinh 》.
Cậu đến quá sớm nên cửa sân vẫn còn khoá chặt.
Cậu chờ một lúc, các thí sinh khác cũng lần lượt đến.
Bọn họ đều trông rất trẻ, cũng rất hoạt bát.
Ríu rít trò chuyện về cuộc thi này.
“Tổng cộng có bao nhiêu người tham gia cuộc thi này vậy?”
“Hơn một ngàn người.”
“Nhiều vậy sao?”
“Sao lại có những người như chúng ta vậy?”
“Không biết.”
“Chắc là để đủ số người.”
“Không phải nói tỉ lệ người xem của《 Cuộc thi ẩm thực giữa các hành tinh 》không được tốt sao?”
“Tôi cũng nghe nói vậy.”
“Đúng vậy, đây có thể là kỳ cuối cùng.”
“Khẳng định đây là kỳ cuối cùng rồi.”
“Sao cậu biết.”
“Ban đầu《Cuộc thi ẩm thực giữa các hành tinh 》được phát sóng vào giờ vàng trên đài Hoàng Kim, hiện tại đổi thành phát sóng vào buổi đêm. Ở trên hành tinh 1314 của chúng ta, một khi có chương trình đi theo hướng này, tám phần chính là phải dừng phát sóng.”
“Có chuyện này nữa sao?!”
“Chủ yếu là do không làm ra được món ăn chân chính của Trái Đất cổ đại.”
“Làm tới làm lui vẫn là ba món cơm hấp, cơm chiên trứng, trứng gà xào.”
“Không còn cảm giác mới mẻ.”
“Hơn nữa làm xong cũng không thể ăn.”
“Đúng vậy.”
“Lúc trước tôi có xem trên màn hình thực tế ảo, mẹ tôi còn cố ý mua ăn thử.”
“Hương vị ra sao?”
“Rất khó ăn.”
“Vậy chắc là muốn dừng phát sóng rồi.”
“Cũng không chắc lắm.”
“Nói không chừng trong chúng ta có người có kỹ năng nấu nướng xuất sắc, cứu sống chương trình này thì sao.”
“Thôi đi, các nhà khảo cổ cũng không thể khai phá được ẩm thực Trái Đất cổ đại, sao chúng ta có thể làm được?”
“Vậy cậu tới làm gì?”
“Giữa một đám yếu kém kiểu gì cũng chọn ra được một nhân tài, tôi tới để lấy 30 vạn tinh tế, chẳng lẽ cậu không phải?”
“Không phải, tôi tới vì ẩm thực.”
“Có thật là tới vì ẩm thực, cậu sẽ làm món gì?”
“....” Nghe các thí sinh trò chuyện sôi nổi về các tình huống khác nhau của《Cuộc thi ẩm thực giữa các hành tinh》.
Họ nói đến việc chương trình này sắp phải dừng phát sóng.
Vân Thanh cũng không có quá nhiều cảm xúc.
Dù sao cậu cứ làm tốt công việc của mình, mỗi ngày kiếm chút đồ ăn là đủ rồi.
Cứ coi như là đang nghe chuyện phiếm thôi.
Chỉ chốc lát sau đề tài của các thí sinh đã từ phàn nàn về 《 Cuộc thi ẩm thực giữa các hành tinh 》chuyển sang giao lưu với nhau.
Thậm chí còn có người có ý muốn giao lưu với Vân Thanh.
Thế nhưng nhìn Vân Thanh, đánh giá từ trên xuống dưới, cậu chỉ mặc một bộ đồ màu xám cũ kỹ, dáng vẻ gầy gò.
Từng người một đều bắt đầu tránh xa.
Vân Thanh hơi lúng túng, cậu cũng không dám “trèo cao” những người khác.
Lúc này, Dana đến.
Trên mặt Dana không có cảm xúc gì, giống như một người máy.
Đi thẳng đến cổng sân, nhập mật khẩu, mở cửa ra.
Trong sân có bày 60 cái bàn được sắp xếp trật tự.
Không có lời mở đầu khích lệ, Dana trực tiếp mở miệng ngay khi bước vào: “Dựa theo số thứ tự trên giấy dự thi ngồi xuống chuẩn bị trả lời câu hỏi.”
Ngồi xuống trả lời câu hỏi.
Đây không phải cuộc thi ẩm thực sao?
Không phải trực tiếp thi nấu ăn sao?
Chắc đây là phong cách thi đấu ẩm thực ở nơi này?
Vân Thanh cúi đầu xem giấy dự thi trong tay.
Cậu ngồi bàn số 26.
Trên bàn có để một bài thi.
Mặt trên của bài thi viết 《 Cuộc thi ẩm thực giữa các hành tinh 》.
Cậu quay đầu nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh, mỗi bàn đều có một tờ đề thi.
Dana lạnh lùng nói: “Có thấy bài kiểm tra trước mặt các bạn không?”
Vân Thanh trả lời theo các thí sinh khác: “Có.”
Dana nói ngắn gọn: “Sáu mươi thí sinh trong số các bạn đã vượt qua được vòng loại, tiếp theo có bao nhiêu người có thể tiến vào phần thi đấu trực tiếp, đều tùy thuộc vào bản lĩnh của các bạn, bây giờ hãy đóng quang não của các bạn lại, bắt đầu kiểm tra.”
Dana ngồi ở bàn trước cửa sân như một giám thị.
Vân Thanh cầm tờ bài thi trên bàn.
Đột nhiên cảm giác như được trở về thời trung học.
Cậu ổn định tâm trạng, theo thói quen nhìn sơ qua đề bài.
Nhìn thấy câu hỏi lựa chọn đầu tiên của đề thi thì sửng sốt.
Hỏi: Vị mặn của đồ ăn Trái Đất cổ đại đến từ loại gia vị nào?
A: Đường.
B: Muối.
C: Nước biển.
D: Đậu nành.
Câu hỏi này………
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT