Mùng một đầu năm,
triều thần chúc tết hoàng đế, mấy vị phiên vương đều tự mình nhập kinh,
những phiên vương này đều là các công thần khai quốc của Đại Du, trong
số họ có những người vốn dĩ là phiên vương, giúp đỡ Du Bá Thiên đoạt vị, nhưng cũng có nhiều người là cánh tay đắc lực của Du Bá Thiên, giúp đỡ
ông đoạt thiên hạ, vì thế ông liền phong họ làm phiên vương, để họ làm
bá chủ một phương.
Chờ thần tử chúc tết
xong năm, Du Bá Thiên thừa dịp ngày lành phong sáu nhi tử làm vương, ban cho đất phong, trong đó Du Nhị, Du Tứ, Du Ngũ sau ngày mười lăm tháng
giêng từng người sẽ đi đến đất phong rèn luyện, các hoàng tử còn lại lưu lại kinh thành phụ tá đế vương. Về phần Du Thiên Linh, một người cực kỳ lợi hại, trực tiếp được phong làm Hoàng Thái Nữ, trở thành vị nữ trữ
quân đệ nhất Du Quốc.
Trăm ngàn
năm qua nào có nữ tử làm trữ quân? Hơn nữa lại dưới tình huống hoàng đế
có sáu nhi tử thân sinh, tất nhiên chư vị đại thần không thể tiếp nhận,
sôi nổi muốn Du Bá Thiên suy nghĩ lại, có chút kích động muốn đổ máu tại chỗ để kháng nghị.
Du Bá Thiên thập phần không cao hứng nói: “Chư vị ái khanh không cần khuyên
nhủ nữa, trẫm cảm thấy Thiên Linh của trẫm thiên tư thông minh, tính
tình thuần thiện, có thể đảm nhận trọng trách này, ngày vui mừng như hôm nay các khanh không cần khiến trẫm không thoải mái.”
Trong thiên hạ nào có hoàng đế không đáng tin cậy như vậy? Ngày thường sủng
nữ vô độ thì thôi đi, nhưng lại phong người này làm trữ quân, quả thực
đã coi giang sơn xã tắc là trò đùa! Khuê nữ kia của ông thô bạo hoành
hành, làm gì có tố chất để trở thành trữ quân? Có lẽ giang sơn này một
hai phải hủy ở trên tay nàng!
Còn có đại
thần muốn khuyên, vài vị phiên vương liền bước ra , sôi nổi ca ngợi sự
khôn ngoan và kiến thức của bệ hạ, Thất điện hạ là một người có tài ăn
nói, đối với người kế thừa vị trí trữ quân , hắn khen tới mức ngay cả Du Thiên Linh cũng không dám ngẩng mặt nghe hết.
Có đại thần còn muốn lý luận cùng mấy người phiên vương chân đất kia, ai
biết được mấy vị phiên vương thế nhưng lại mang theo binh khí tới trước
mặt ngự tiền, có đại đao, có trường mâu, còn có cả lang nha bổng cũng
đều được lấy ra, đều là các hung thần ác sát, không ai bì nổi, mấy văn
thần đang sôi nổi lý luận vừa nhìn thấy vậy liền héo rũ, tạm thời ngậm
miệng.
Đợi không khí an tĩnh hơn
một chút, Du Thiên Linh chậm rãi đứng ra, khác với sự ngang ngược ngày
xưa, nàng khiêm tốn nói: “Mặc dù phụ hoàng đã lập bổn cung làm Thái Nữ,
nhưng bổn cung tự biết còn có rất nhiều điểm mình làm chưa tốt cần phải
sửa lại, lúc trước cũng từng đắc tội với chư vị đại thần, ngày sau ta
nhất định sẽ quyết tâm sửa chữa lỗi lầm, không phụ sự kỳ vọng của phụ
hoàng.” Dứt lời nàng bái lạy cha nàng.
Du Bá Thiên có vẻ thực vui mừng: “Con là một tay vi phụ dạy dỗ ra , tuy là nữ tử, nhưng lại có phong phạm của vi phụ lúc thiếu niên, từ hôm nay đã trở thành Thái Nữ, con không thể tiếp tục kiêu căng tùy hứng, cần phải
khiêm tốn , cung kính, cẩn thận, làm tốt bộ dáng mà trữ quân nên có.”
Du Thiên Linh kính cẩn nghe theo nói: “Nhi thần cẩn tuân phụ hoàng dạy bảo.”
Hai cha con hòa thuận, sáu vị hoàng tử cũng không có bất cứ một câu oán hận nào, nằm dưới cường quyền lúc này còn ai dám ngoi đầu lên? Vì thế người Du gia vui vẻ đón năm mới, còn các chư vị đại thần lại thức trắng đêm
không ngủ.
Sang năm mới, Du Thiên Linh
chính thức chuyển vào sống tại Đông Cung, thủ hạ cùng binh quyền tạm
thời phân ra một bộ phận giao cho Du Tam, nhiệm vụ chủ yếu của nàng đó
là học tập làm một trữ quân đủ tư cách như thế nào, Văn thái sư nhậm
chức thái phó của Thái Nữ, Văn Tu Viễn trở thành đồng học, có thể nói là không có gì tốt hơn.
Mặc dù Du
Thiên Linh xác thật đã thu liễm tính tình không ít, nhưng sổ con khuyên
can hoàng đế suy nghĩ lại việc lập trữ quân vẫn cứ giống như bông tuyết
cùng nhau bay tới, Du Bá Thiên quát mắng mấy đại thần, quả nhiên có chút hiệu quả, nhưng trong lén lút vẫn là tiếng oán than dậy đất.
Du Thiên Linh chẳng hề để ý đến những vẫn đề này, dù sao nàng trở thành
trữ quân chỉ là kế tạm thời, chủ yếu vẫn là dưỡng thai, chỉ khổ cho Phò
mã nhà nàng. Từ sau khi nàng trở thành Thái Nữ ở tại Đông Cung, dù sao
Phò mã cũng là ngoại nam, không thể thường xuyên vào cung làm bạn với
nàng, chỉ khi được Thái Nữ truyền triệu mới có thể vào cung phụng dưỡng
một đêm, hôm sau lại phải rời đi. Nhưng từ khi Du Thiên Linh trở thành
Thái Nữ, Phò mã cũng là phu bằng thê quý, rốt cuộc về sau sẽ có khả năng trở thành “Phụ nghi thiên hạ”, chức quan cao, trong tay còn nắm chút
thực quyền, xã giao cũng nhiều lên.
Hiện giờ Thời Hoài Kim đã trà trộn vào trong đám người Lưu Tiếp, chỉ là hiển nhiên Lưu Tiếp bên kia không quá yên tâm về hắn, vì muốn đẩy nhanh tiến triển hắn liền cố ý bán cho Lưu Tiếp một nhược điểm.
Lúc trước sở dĩ Phong Nhan quy thuận hắn, là bởi vì trong số các mỹ nhân
được Hạ Diệc Thầm đưa tới có tình nhân của hắn, hai người đều do tình
thế bắt buộc nên mới bị đưa đến nơi này. Vì thế Thời Hoài Kim liền thành toàn cho hai người, khiến Phong Nhan thập phần cảm kích. Hiện nay nàng
kia mang thai, Thời Hoài Kim mua cho hai người một ngôi nhà ở ngoại ô
mua để dưỡng thai, với bên ngoài thì tuyên bố đây là hài tử của Thời
Hoài Kim, Thời Hoài Kim sợ Du Thiên Linh phát hiện, mới lén lút che dấu
nuôi dưỡng ở bên ngoài, vì thế Lưu Tiếp liền nắm được một nhược điểm của Thời Hoài Kim.
Cũng bởi vì thế,
Thời Hoài Kim bắt đầu ra vẻ cẩn thận, lúc xã giao không hề cho gọi nữ tử tiếp khách, người khác cũng biết hắn xưa đâu bằng nay, nên cũng không
hề ép buộc, rốt cuộc không khí cũng thanh tịnh.
Thời gian vội vã trôi qua, mùa đông năm nay phá lệ rét lạnh, trung tuần hai
tháng liền bắt đầu có những trận tuyết lớn kéo dài đến tận tháng ba vẫn
không có dấu hiệu dừng lại, cái rét ở tháng ba rất dữ dội. Mấy ngày
tuyết lớn khiến cho khu vực Quan Đông gặp tai hoạ nghiêm trọng, bá tánh
địa phương thiếu xiêm y thiếu lương thực, đói khổ lạnh lẽo, tình thế
không hề lạc quan, sổ con thỉnh cầu cứu tế đưa đến kinh thành không biết đã đông chết mấy con ngựa.
Nhưng loại
thời tiết vô cùng lạnh này, việc cứu tế nói dễ hơn làm, sợ là đại quân
cứu tế còn chưa tới địa điểm thiên tai đã bị đông chết ở trên đường.
Cho nên mấy ngày gần đây tới lâm triều đều thương nghị việc này, nhưng vẫn
không hề có một phương án giải quyết, trong khoảng thời gian ngắn tình
cảnh trong triều đình lâm vào tình trạng bi thảm.
Lúc này có người đứng ra nói: “Bệ hạ, vi thần ở trên phố nghe được một lời
đồn đãi, nói là ‘ gà mái báo sáng, tất sinh tai hoạ ’, thần cho rằng
không thể không tin, gần trăm năm nay thời tiết chưa bao giờ lạnh như
thế này, thiên tai đột nhiên rơi xuống nhất định là ông trời cảnh báo
con dân Đại Du, mong rằng bệ hạ sẽ suy nghĩ lại.”
Gà mái báo sáng còn không phải nói khuê nữ của ông sao?
Du Bá Thiên mặt rồng tức giận: “Nhất định là nói bậy! Thân là đại thần tam phẩm trong triều, thế nhưng lại đi tin vào mấy lời đồn đãi trên phố,
thật sự ngu ngốc không dậy nổi. Người tới! Kéo ra ngoài phạt một trăm
đại bản!”
Người bị kéo ra ngoài
hung hăng đánh một trận, thời điểm được đưa ra ngoài cung đã nửa chết
nửa sống, trời lạnh như vậy cũng không biết có thể qua được hay không.
Nhưng cho dù đã trừng phạt như thế, nhưng lời đồn vẫn nổi lên ở các nơi, bên trong kinh thành mọi người đều biết, không khỏi có chút hoài nghi
,có phải vị nữ trữ quân đầu tiên trăm ngàn năm qua đã đem lại tai hoạ
hay không.
Mặc dù Du Thiên Linh đã quen
với những lời đồn đãi vớ vẩn, nhưng một chậu phân lớn như vậy đặt trên
đầu nàng, nàng cũng bực mình không chịu được.
Du Đại tức giận, lắc đầu nói: “Trận tuyết này không biết đã đông chết bao
nhiêu bá tánh, nhưng các đại thần cẩm y ngọc thực trong triều đình lại
không biết vắt óc nghĩ cách, mà còn không quên mượn cơ hội này liên hợp
với nhau để lộng quyền, quả thực uổng phí phẩm đức của người làm quan!”
Du Tam cũng lắc đầu: “Hiện nay trời giá rét, nếu đi cứu tế, cho dù người
chịu được, nhưng ngựa cũng không chịu nổi, chẳng lẽ chỉ có thể ngồi nhìn mà mặc kệ sao?”
Du Thiên Linh nói: “Đối
với trận thiên tai này, nhất định không thể để mặc bá tánh không màng,
trước tiên phải gom góp lương thực cứu tế, gấp gáp chế tạo xiêm y mùa
đông, trang bị nhân mã đi cứu tế, chờ tuyết ngừng sẽ lập tức lên đường,
có thể cứu được bao nhiêu thì cứu, nhưng nếu chúng ta thật sự bỏ mặc, sợ là bá tánh trong thiên hạ sẽ lạnh tâm.”
Lúc này Thời Hoài Kim cũng ở đây, thở dài nói: “Sau thiên tai tất sẽ có đại dịch, cứu trị nạn dân, khống chế tình hình bệnh dịch như thế nào, cũng
nên tính toán từ sớm, kế hoạch xây dựng đời sống của bá tánh sau thiên
tai cũng là một vấn đề quan trọng.”
Mọi người ngươi một lời ta một chữ, cuối cùng mới nói đến một vấn đề quan trọng nhất: “Nhưng việc này giao cho ai đi làm?”
Trầm mặc nửa ngày, Du Thiên Linh nói: “Ta đi, không phải bọn họ nói thiên tai là do ta mà đến sao? Ta đi là được rồi.”
Hiện nay Du Thiên Linh đã hoài thai bảy tháng, sao có thể để nàng đi bôn ba? Mọi người lập tức phủ quyết.
Du Lục nói: “Ta đi, từ ngày Đại Du kiến quốc đến nay, ta vẫn chưa có cơ hội xuất lực, để ta đi.”
Du Thiên Linh đang muốn tranh với ca ca, Thời Hoài Kim lại xen mồm nói:
“Đương nhiên hiện nay Thiên Linh không thể đi, nhưng ta là Phò mã của
nàng, lại biết y thuật, ta sẽ đi thay nàng.”
Du Thiên Linh vừa nghe lời này liền trừng lớn đôi mắt: Không phải nói giỡn chứ! Phò mã nhà nàng thân mình suy nhược như vậy thì đi thế nào ? Không sợ nửa đường đóng băng chết sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT