Tuy rằng Huệ Bình đế
tàn bạo ngu ngốc khiến Ngô quốc mất nước, nhưng phụ thân của ông ta là
Huệ Nguyên đế lại là minh quân, thời điểm ông trị quốc cũng là lúc thiên hạ thái bình, nét bút hỏng lớn nhất của ông đại khái chính là sinh ra
Huệ Bình đế ngu ngốc như vậy. Huệ Nguyên đế có rất nhiều nhi tử, đều là
người có khả năng trở thành đế vương, chắc chắn tình hình chiến đấu đoạt đích lúc đó cực kỳ thảm thiết.
Lúc trước Thái Tử là đích trưởng tử của Huệ Nguyên đế, nhưng Huệ Nguyên đế
cũng không hướng vào Thái Tử, mà muốn lập Hà Nam vương làm trữ quân,
nhưng ngại thế cục trong triều nên không tiện phế truất Thái Tử, mấy vị
hoàng tử đều đấu tranh quyết liệt, cuối cùng Huệ Nguyên đế bệnh tình
nguy kịch hết sức, Huệ Bình đế giết cha giết huynh đệ leo lên ngôi vị
hoàng đế, lấy thủ đoạn tàn bạo để thống trị triều đình, một khi có triều thần ngỗ nghịch hắn đều bị cách chức, thập phần ngu ngốc vô đạo.
Lúc đó rất nhiều trung thần từ thời Huệ Nguyên đế đều từ quan về quê, hoặc
là bị Huệ Bình đế tàn sát, mà Lưu Tiếp là người rất biết làm quan ,lòng
lại mang dã tâm, sau khi tân đế kế vị, hắn ta vì có công phụ tá tân đế
nên thuận lợi ngồi vào vị trí Thừa tướng.
Mà dưỡng phụ của Hướng Trạch, lúc trước là Lại Bộ Thượng Thư, trung thành
và tận tâm với tiên đế Huệ Nguyên đế, mặc dù ông rất bất mãn về tân đế
nhưng ông vẫn nén giận, tuy nhiên cuối cùng ông vẫn rơi vào kết cục bị
chém đầu.
Hướng Trạch nói: “Dưỡng phụ của ta trung thành tận tâm với Huệ Nguyên đế, ông biết Huệ Nguyên
đế hướng vào Hà Nam vương, thời điểm ông biết được Huệ Bình đế muốn giết gia quyến Hà Nam Vương, ông đã tráo đổi nhi tử còn nằm trong tã lót của mình với ta, hy vọng một ngày nào đó ta có thể khôi phục Ngô quốc, chém giết hôn quân.”
Du Thiên Linh nghe xong
đặc biệt khiếp sợ, thế nhưng ông lại dùng chính hài tử của mình đổi lấy
hài tử của quân vương, thế gian còn có thần tử trung thành và tận tâm
như vậy sao?
Nàng hỏi: “Ngươi biết chuyện này từ khi nào?”
Hướng Trạch nói: “Cũng chỉ một năm trước thôi, mặc dù cha ruột của ta là Hà
Nam vương đã chết, nhưng thân tín lúc trước đi theo ông vẫn còn, chỉ là
hôn quân ở trước mặt, bọn họ không dám để lộ, trước khi chết dưỡng phụ
của ta đã thông báo cho bọn họ về sự tồn tại của ta, những người này vẫn luôn tìm kiếm ta, thẳng đến một năm trước ta bộc lộ tài năng trên giang hồ, bọn họ mới tìm được ta. Điện hạ, người đoán là ai đã hãm hại dưỡng
phụ ta?”
Hắn đã nói đến như vậy
nàng còn cần phải đoán sao? Cựu thần của tiền triều cũng chỉ có Lưu Tiếp mới có loại mánh khoé cùng bản lĩnh thông thiên này.
Nàng quyết đoán nói: “Lưu Tiếp.”
Hướng Trạch gật đầu: “Đúng vậy, mặc dù lúc đó Lưu Tiếp là người duy nhất đứng ra cầu tình thay dưỡng phụ của ta, nhưng người hãm hại dưỡng phụ ta
cũng là người của hắn. Bởi vì lúc trước hắn biết đến sự tồn tại của ta,
hơn nữa hắn lòng mang dã tâm, vọng tưởng trừ bỏ bạo quân để soán vị xưng đế, cho nên hắn muốn lợi dụng ta, chỉ là không biết dưỡng phụ giấu ta ở nơi nào, liền bày ra khổ nhục kế muốn lấy được sự tin cậy của dưỡng
phụ, để dưỡng phụ nói ra chỗ ẩn thân của ta cho hắn. Chỉ là dưỡng phụ
cũng không hề tín nhiệm hắn, cho nên mặc dù cuối cùng Lưu Tiếp thẹn quá
hóa giận lấy tánh mạng toàn tộc ra uy hiếp, nhưng vẫn không thể cạy được miệng của dưỡng phụ.”
Hướng
Trạch nói đến đây trong mắt đều là hận ý: “Lưu Tiếp tự cho là thiên y vô phùng, nhưng thế gian nào có bức tường không lọt gió, chuyện cũ năm xưa vẫn bị ta điều tra được, đến nay ông ta vẫn tưởng rằng ta không hề biết một chút nào.”
Nói như thế , Hướng Trạch không có khả năng làm việc cho Lưu Tiếp, nhưng hắn như vậy có thể làm
việc cho nàng sao? Cũng chưa chắc.
Du Thiên Linh biết rõ còn cố hỏi : “Sao ngươi không báo việc này cho ta mà nhất định phải gạt ta hành sự?”
Hướng Trạch cười, cười nàng biết rõ còn cố hỏi: “Điện hạ, ta đã nói rồi, ngài vốn dĩ đã không tín nhiệm ta, nếu biết ta là tôn thất của tiền triều,
bên người lại có một đám trung tâm ủng hộ ta, trông cậy vào ta để khôi
phục Ngô quốc, sao người có thể tiếp tục tin tưởng ta?”
Sự tình chính là như thế. Hướng Trạch đối địch cùng Lưu Tiếp, nhưng thân
phận Hướng Trạch như vậy cũng coi như là địch nhân của nàng. Nhưng nếu
Hướng Trạch đã thẳng thắn nói chuyện với nàng, điều đó có nghĩa là giờ
phút này hắn không nghĩ muốn trở thành kẻ địch của nàng mà muốn liên thủ với nàng?
Hướng Trạch đứng lên,
thần sắc nghiêm túc nói: “Điện hạ, ta luôn trung thành với ngài. Đối với những người vọng tưởng khôi phục Ngô quốc, nói ta là nhi tử của Hà Nam
vương, là lợi thế để bọn họ khôi phục Ngô quốc. Nhưng với ta mà nói, ta
chỉ là Hướng Trạch. Nửa đời lang bạc kỳ hồ, bơ vơ không nơi nương tựa,
mong muốn cả đời của ta là một cuộc sống đơn giản, an ổn, đế vương chi
vị đối với ta mà nói không hề có bất cứ dụ hoặc gì, ta chỉ muốn báo thù
cho phụ thân, sau đó sống những ngày tháng an ổn.”
Hắn hơi dừng một chút, bình tĩnh nhìn nàng nói: “Ta cả đời này đều lưu lạc
bên trong phố phường, đã sớm nhìn thấu nhân tâm, những người muốn khôi
phục Ngô quốc, ngoài mặt là trung thành với cha ruột của ta, vì nghiệp
lớn của quốc gia, nhưng trên thực tế bọn họ chỉ vì dục vọng của bản thân thôi, những người đó chỉ muốn thông qua ta đạt được mục đích của bọn
họ, bọn họ cũng sẽ không quan tâm đến sự sống chết của ta mà đẩy ta đến
nơi đầu sóng ngọn gió. Nhưng ta biết điện hạ không giống bọn họ, điện hạ sẽ cho ta cuộc sống an ổn, sẽ thay ta báo thù cho phụ thân.” Hắn vừa
nói vừa cười tự giễu “Chỉ tiếc là điện hạ lại chướng mắt ta, từ trước
đến nay đều không tín nhiệm ta……”
Nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ, nhưng khắp nơi đều có tai mắt của hắn, Du Thiên Linh biết tin tưởng hắn như thế nào?
Hiện nay Du Thiên Linh thật sự cảm thấy khó nghĩ, loại người như Hướng Trạch , chính là một thanh kiếm sắc đối với bên ngoài , nhưng lại là mầm tai
hoạ đối với những người bên trong. Nếu hắn chủ động quy phục thì tốt,
nhưng nếu hắn lá mặt lá trái, muốn chơi đùa với nàng, mà nàng lại mạo
muội tin hắn, sau này nhất định sẽ trở thành đại họa. Cho nên nàng bằng
lòng không tin hắn, nếu không tin cũng chỉ có thể giết hắn.
Hướng Trạch nhìn ra sự do dự của nàng, hắn đứng dậy quỳ gối trước mặt nàng,
móc chủy thủ trong ủng ra, dâng về phía nàng: “Ta thật lòng quy phục
điện hạ, ta biết lúc này điện hạ nhất định rất khó xử, nếu như điện hạ
vẫn không tin ta, thì ngài có thể dùng một đao lấy mạng ta, ta nhất định sẽ không có nửa lời oán hận, mệnh ta vốn dĩ được điện hạ cứu về, điện
hạ muốn thu hồi cũng là lẽ thường tình.”
Du Thiên Linh nhìn ánh sáng sắc lạnh trên chủy thủ, lại nhìn qua Hướng Trạch thấy chết không sờn, nàng sốt ruột cực kỳ.
Hướng Trạch thấy nàng do dự, nói: “Nếu điện hạ không thể đưa ra quyết định,
không bằng ta tự kết liễu đi.” Dứt lời hắn trở tay xoay lưỡi dao về phía cần cổ của mình.
Du Thiên Linh phản ứng
nhanh nhạy, một chưởng đánh rơi chủy thủ trên tay hắn, lưỡi dao chỉ lưu
lại trên cổ hắn một vết máu, nàng vỗ mạnh vào gáy hắn cả giận nói: “Ta
không biết ngươi còn rất nôn nóng! Quyết định quan trọng như vậy không
thể cho ta nghĩ nhiều thêm một lát sao? Ngươi cũng thật biết hành động,
giống hệt mấy liệt phụ muốn giữ gìn trinh tiết, ta có bức ngươi phải
chứng minh lòng trung thành không? Ngươi còn dám mang cái chết ra dọa
ta!”
Hướng Trạch sờ sờ cổ mình, nhìn vài vết máu trên tay, ngước mắt mỉm cười với Du Thiên Linh: “Ta biết điện hạ luyến tiếc ta.”
Kỳ thật Du Thiên Linh rất muốn đánh chết hắn, nhưng xúc động là ma quỷ.
Nàng hít sâu một hơi, nói: “Lúc trước ta và ngươi đã nói qua, nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi, ta nói những lời này với ngươi
tương đương với ý nghĩa rằng ta đã tín nhiệm ngươi, chỉ là sau khi nhìn
thấy ngươi và Lưu Tiếp gặp nhau lúc nửa đêm, ta mới hoài nghi ngươi,
hiện giờ nếu ngươi đã biểu lộ thành tâm, ta sẽ tin ngươi một lần cuối
cùng, về sau cho dù có bất cứ chuyện gì ngươi cũng không thể dấu diếm
ta, nếu để ta phát hiện ra ngươi gạt ta, ta sẽ không tin tưởng ngươi
nữa, bên cạnh đó ta sẽ không chút do dự trừ bỏ ngươi.”
Hướng Trạch trịnh trọng quỳ lạy này: “Thuộc hạ hiểu , về sau thuộc hạ nhất
định sẽ không giấu diếm điện hạ nữa, mặc kệ là chuyện gì thuộc hạ cũng
đều báo cáo với điện hạ.” Hắn nói xong ngẩng đầu, “Điện hạ, ta có một
chuyện phải nhắc nhở ngài.”
Du Thiên Linh vẫy tay cho hắn đứng dậy: “Nói đi.”
Hướng Trạch ngồi xuống ghế, nói: “Mới vừa rồi ta hỏi điện hạ, Phò mã cũng
biết chuyện điện hạ ngài phá thai, tuy rằng lúc trước ngài và Phò mã
không hợp đều là giả bộ, nhưng nếu Phò mã biết chuyện này, khó tránh
khỏi sẽ tức giận, chắc chắn sẽ sinh ra khoảng cách với điện hạ.”
Du Thiên Linh không biết có nên nói chuyện liên quan đến hài tử cho Hướng
Trạch hay không, nhưng nếu lúc này nàng dấu diếm, ngày nào đó Hướng
Trạch biết, tất nhiên hắn sẽ nói nàng không tín nhiệm hắn, đến lúc đó
hắn vốn không có tâm làm phản, sợ rằng cũng muốn làm phản, nếu đã quyết
định giữ lại hắn, vậy thì tin hắn đi.
“Phò mã biết, hơn nữa hài tử vẫn còn trong bụng ta, hiện nay chỉ có Phò mã,
thái y cùng ngươi biết việc này, chuyện ta phá thai là do nội gián cùng
ta đi Tạ Châu bẩm báo cho Lưu Tiếp.”
Trách không được, khi nghe được chuyện này Hướng Trạch đã không quá tin tưởng việc Du Thiên Linh sẽ thật sự bóp chết hài tử của mình, mặc dù nàng là
người quyết đoán , nhưng lại thập phần bênh vực người của mình, huống
chi đó còn là cốt nhục thân sinh của mình, là đứa trẻ đầu tiên của nàng
và Phò mã.
“Như vậy là tốt rồi,
kỳ thật lần này ta đến đây là muốn báo cho điện hạ việc này, Lưu Tiếp
thật sự tin rằng điện hạ và Phò mã không hòa hợp, đặc biệt là gần đây
điện hạ và Phò mã còn sống riêng ở hai nơi, ông ta phái không ít người
đến bên cạnh Phò mã, biết chuyện điện hạ tự ý phá thai, ông ta muốn mối
quan hệ của Phò mã và điện hạ hoàn toàn quyết liệt, lại lấy quyền thế dụ dỗ Phò mã liên minh với ông ta.”
Điều
này không khác gì suy nghĩ của Du Thiên Linh, nàng gật đầu: “Việc này ta đã biết, ta đã sớm dặn dò Phò mã, huynh ấy biết nên làm thế nào.”
Hướng Trạch nghe xong cười có chút cô đơn, nói: “Như thế xem ra, mặc dù điện
hạ không có ta, vẫn có thể tỉnh táo một cách quyết đoán , xem ra ta thật sự là người vô dụng ……”
Du Thiên Linh vừa nghe lời này liền tức giận: “Phi! Ngươi có biết sau khi ta
biết ngươi ‘ phản bội ’, mấy ngày nay ta có bao nhiêu bận rộn không? Sắp xếp bố cục một lần nữa, lại tìm thêm mấy người tới làm việc thay ngươi, ta mang thai hài tử nhưng lại bận rộn như vậy, ngươi biết ta có bao
nhiêu vất vả sao? Khi cưỡi ngựa cũng thiếu chút nữa thì ngủ gật! Nương,
ngày tháng như thế này lão tử không bao giờ muốn nữa!”
Hướng Trạch nghe xong bật cười, nhắc nhở nàng nói: “Điện hạ chú ý giáo dục
thai nhi, vạn nhất trong bụng là một tiểu thiên kim, vẫn nên văn nhã một chút mới đúng.”
Du Thiên Linh không cho là đúng: “Quản nhiều như vậy làm gì, nếu là khuê nữ thì cũng phải giống lão tử.”
Được rồi, loại sự tình này người ngoài như hắn không thể lắm miệng, vẫn nên để Phò mã tự mình nói chuyện với nàng.
“Tốt, nếu điện hạ nguyện ý cho ta một cơ hội, điện hạ vẫn nên hành sự như cũ, coi như không biết mối quan hệ giữa ta và Lưu Tiếp, thậm chí ngài còn
phải cẩn thận đề phòng những người trong Ngô đảng, bọn họ đối với ta
cũng có tâm phòng bị, ta với bọn họ mà nói cũng chỉ có lợi dụng, hai bên đều không hoàn toàn tín nhiệm nhau, ta chỉ biết một bộ phận mưu kế của
bọn họ, điện hạ vẫn nên cẩn thận một chút.” Nói xong hắn lấy một quyển
danh sách từ trong lòng ra, “Đây là danh sách dư đảng của Hà Nam vương,
bọn họ vẫn chưa liên minh với Lưu Tiếp, nhưng cũng không ngoại trừ
trường hợp vì mục đích cuối cùng mà liên thủ với Lưu Tiếp, điện hạ có
thể tìm cơ hội khiến bọn họ chó cắn chó.”
Du Thiên Linh tiếp nhận danh sách nhìn lướt qua một lượt, có danh sách này sự tình sẽ tiến triển thuận lợi hơn phân nửa.
Nàng vỗ vai Hướng Trạch , khen hắn nói: “Làm tốt lắm! Vẫn là ngươi hợp ý ta, tám người mười người đều không sánh bằng một mình ngươi.”
Hướng Trạch nhấp môi cười, có vẻ thập phần khiêm tốn: “Là điện hạ dạy dỗ tốt.”
Du Thiên Linh tươi cười rạng rỡ nói: “Được rồi, ngươi đừng thiếp vàng lên
mặt ta, ta dạy dỗ ngươi cái gì? Ta đã sớm cảm thấy ngươi không đơn giản, thì ra là hậu duệ của hoàng thất tiền triều. Tuy nhiên ngươi thật sự
không có ý tưởng gì với ngôi vị hoàng đế sao?”
Hướng Trạch cười bình thản nói: “Không phải điện hạ cũng không có ý tưởng gì
sao? Đừng nhìn vào sự ham muốn của đám người Lưu Tiếp, ngôi vị hoàng đế
đối với ta mà nói chỉ giống như một củ khoai lang phỏng tay thôi, còn
không tiêu dao tự tại bằng nhân sĩ giang hồ, cuộc sống lại thoải mái an
ổn. Cả đời này ta đều sống trong lo lắng hãi hùng, sau này ta chỉ muốn
sống một cuộc sống thanh bình, cưới tức phụ, lại sinh thêm ba tiểu oa oa là vui rồi.”
Du Thiên Linh nghe vậy gật đầu, vỗ vai hắn, hết thảy không cần nói cũng biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT