Du Thiên Linh ấn vài
cái lên huyệt ngủ, Phong Linh liền mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, nàng
nhảy từ trên giường xuống, đi ra ngoài trướng , gặp tiểu binh đưa nước
ấm tới, nàng rửa sạch tay, sau đó mới cho hắn bê nước tiến vào doanh
trướng.
“Quân trướng của Hạ tướng quân ở đâu?”
Tiểu binh nghe vậy dẫn nàng qua đó, Du Thiên Linh tới trước trướng hô một
tiếng: “Hạ Ảnh!” Ngay sau đó liền xốc màn đi vào, binh lính canh giữ bên ngoài cũng không dám ngăn cản nàng.
Du Thiên Linh đi vào, gặp phải một nam tử vội vàng đi ra, lung tung hành
lễ với nàng rồi chạy ra ngoài. Lại nhìn bên kia, Hạ Ảnh đang ngồi dậy,
một chân bước lên giày nhanh chóng tiến lại đây, vừa đi vừa chỉnh cổ áo: “Ô ô ô, không phải là tướng quân sao, tại sao muộn như vậy còn tới
đây?” Nói xong cánh tay chuẩn bị khoác lên vai Du Thiên Linh.
Du Thiên Linh né tránh , nhân tiện liếc mắt một cái: “Đừng chạm vào ta.”
Nàng tìm một cái ghế nhìn qua có vẻ sạch sẽ ngồi xuống, lạnh mặt nói,
“Quân doanh này sắp thành hậu cung ngươi, suốt ngày ở trong quân làm tam làm tứ, trách không được Hoắc Dẫn nhìn ngươi không vừa mắt.”
Hạ Ảnh ngồi xuống bên cạnh nàng, rót ly trà đưa cho nàng: “Đại tướng quân , oan uổng cho ta, người nọ được ta mang từ Bắc Cương đến, lão nhân,
không phải tân binh trong quân doanh, tên vương bát đản Hoắc Dẫn kia
toàn nói hươu nói vượn!”
Du Thiên Linh
trợn trắng mắt liếc một cái: “Thôi đi, tính tình chó má của ngươi sao ta có thể không biết? Suốt ngày làm bại hoại không khí trong quân.”
Hạ Ảnh vẫn giữ một bộ dáng thực sự ủy khuất: “Đêm khuya Đại tướng quân tới đây là vì chuyện gì? Mạt tướng nghe nói ngài mới từ chỗ Tôn hồ ly trở
về, ôm đại mỹ nhân mang từ kinh thành trở lại doanh trướng, mạt tướng
cho rằng ngài muốn nghỉ ngơi, cũng không dám đi quấy rầy.”
Du Thiên Linh cũng không nói lời vô nghĩa với nàng, nói thẳng: “Cho ngươi một nam nhân hầu ngủ, theo ta đưa người sang đây.”
Hạ ảnh vừa nghe thấy chuyện tốt này, mỹ nhân trong kinh thành , khẳng định không thể đánh đồng với nam nhân ở nơi thâm sơn cùng cốc này, chẳng qua vô công bất thụ lộc, có trá đi?
Nàng xua tay nói: “Đại tướng quân đừng lấy ta ra làm trò cười, người của ngài ta nào dám tùy tiện chạm vào ? cho dù hắn có đẹp như thiên tiên ta cũng
không thể nhìn nhiều hơn một cái!”
Du Thiên Linh không kiên nhẫn nói: “Ta không lừa ngươi, thay ta ngủ với
hắn, nhưng sau khi xong việc ta cũng không thể cho ngươi, ta còn muốn
mang về kinh thành, ngươi không thể để lộ nửa chữ.”
Hạ ảnh vừa nghe điều kiện này liền minh bạch , nàng sảng khoái nói: “Được, mạt tướng tuân lệnh.” Dù sao trước kia loại sự tình này cũng không
thiếu, có thể nói chức nghiệp của nàng là thay thế đại tướng quân ngủ
với nam nhân.
Hai người cùng đi
đến quân trướng của Du Thiên Linh, vừa vào trướng liền nghe thấy thanh
âm khó nhịn của Phong Linh, hắn đã rút đi hơn phân nửa xiêm y trên người mình, hiện đang vuốt ve thân thể mình, cảnh tượng hương diễm kia thật
sự quá quyến rũ.
Hạ Ảnh vừa nhìn thấy liền nói: “Đại tướng quân, ngài tìm được mặt hàng dâm đãng này ở chỗ nào vậy?”
Du Thiên Linh chán ghét quay đầu đi: “Còn không biết chui từ đâu ra, dù
sao xuất thân không sạch sẽ, ta hạ cho hắn chút dược, trong chốc lát sẽ
không thanh tỉnh được, thời điểm ngươi làm việc đó nhớ phải khiến hắn
tưởng ngươi là ta.”
Hạ Ảnh có chút khó
xử: “Vậy phải làm thế nào? Ta lại chưa ngủ với ngài bao giờ, nào biết
khi ở trên giường ngài thuộc loại nào nha?”
Du Thiên Linh nghe xong thiếu chút nữa muốn xé nát cái miệng này ra: “ Sự
tình làm không ổn, ta sẽ làm thịt hết những nam nhân thân mật của ngươi! Tự ngươi nhìn mà làm!” Dứt lời xoay người, đi ra ngoài.
Hạ Ảnh sách một tiếng: Ép người tốt làm việc xấu.
Sau đó quay đầu nhìn về phía người trên giường, lắc đầu: “Ai, vưu vật như
thế này mà không cần, Đại tướng quân thật là phí phạm của trời.”
*
Sáng sớm ngày hôm sau.
Du Thiên Linh ngủ một đêm tại doanh trướng của Hạ Ảnh, thời điểm tờ mờ
sáng mới quay về thay đổi người, Hạ Ảnh cũng tỉnh, nhìn thấy Du Thiên
Linh thì a dua nói: “Đại tướng quân ~ tương lai người này vô dụng rồi có thể chuyển hắn qua đây cho ta không? Bỏ đi không phải sẽ rất đáng tiếc
sao?”
Du Thiên Linh hừ một tiếng: “U, thích sao?”
Hạ Ảnh gãi đầu: “Không, còn không phải là một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm sao? Dù sao cũng nên giúp hắn cầu tình một chút mới phải.”
Du Thiên Linh châm chọc mỉa mai nói: “Vậy ngươi phải có tới vài cái trăm
năm rồi, bận rộn đến thế sao? Nếu mệt mỏi, không bằng ta giúp ngươi dọn
dẹp bớt một chút?”
Hạ Ảnh cười ha hả một tiếng, không dám nói thêm một câu nào nữa: “Người sẽ nhanh chóng tỉnh lại, mạt tướng lui trước.” Nói xong chạy trốn nhanh như chớp.
Du Thiên Linh tìm một bộ xiêm y mới để thay, Phong Linh trên giường giống
như nghe được động tĩnh, từ từ tỉnh lại, thấy Du Thiên Linh đang thắt
đai lưng, chống thân thể nói: “Tiểu nhân giúp điện hạ mặc xiêm y.” Chiếc chăn vừa rơi xuống , những ấn ký trên người thật sự khá đồ sộ.
Du Thiên Linh thắt xong đai lưng, kéo chăn đắp lên cho hắn, ngữ điệu ôn
nhu nói: “Không cần, đêm qua ngươi đã vất vả rồi, nằm thêm chốc lát, ta
đi làm việc trước, lát nữa ta cho người đưa đồ ăn sáng sang cho ngươi,
sau khi xong việc ta sẽ trở về thăm ngươi.”
Phong Linh mơ mơ hồ hồ nhớ lại sự tình đêm qua, hình như điện hạ đối với hắn
thập phần vừa lòng, vì thế hắn thuận theo ý của nàng nằm trở về: “Điện
hạ không cần lo lắng cho ta , ta không có việc gì.”
Du Thiên Linh gật đầu, săn sóc giúp hắn dịch góc chăn sau đó nàng mới xoay người đi ra ngoài, so với ngày thường thì có vẻ càng ôn nhu hơn. Ra bên ngoài rồi, nàng lấy một túi ngân lượng đưa cho hai người canh trướng:
“Chờ Phong công tử tỉnh dậy, đem túi tiền giao cho hắn, bồi hắn vào
thành mua chút đồ hắn thích.” Sau đó lại cầm hai nén vàng đưa cho hai
người, “Đây là thưởng cho các ngươi, cái gì nên nói, cái gì không nên
nói thì phải cân nhắc một chút.”
Hai người không dám nhận: “Tuân lệnh điện hạ là chức trách của mạt tướng .”
Du Thiên Linh đem vàng nhét vào trong tay hai người: “Nhận đi.” Nói xong nàng sải bước rời đi.
Sau khi Phong Linh rời giường , hắn nhận túi tiền từ trong tay hai người,
bên trong có bạc vụn cùng ngân phiếu, ít cũng phải ngàn lượng, điện hạ
đối xử với hắn thật sự rất rộng rãi, cho hắn cầm nhiều ngân lượng như
vậy đi ra ngoài tùy tiện mua đồ hắn thích, trong lòng hắn lại càng kiên
định hơn một chút.
Hắn quét mắt nhìn hai hộ vệ một cái, kiêu căng nói: “Đi chuẩn bị xe ngựa, bản công tử muốn vào thành .”
Hai người nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, cúi đầu đi xuống chuẩn bị.
*
Buổi tối Du Thiên Linh trở lại doanh trướng, Phong Linh đã chuẩn bị tốt đồ
ăn, thấy nàng trở về thì bước lên đón: “Điện hạ xong việc rồi?”
Du Thiên Linh gật đầu, cởi bội kiếm bên hông xuống đặt lên bàn: “Công việc bận rộn, thời gian cấp bách, cũng không thể ở cạnh ngươi, hôm nay đi ra ngoài sao?”
Phong Linh giúp nàng thu dọn tốt mấy đồ vật nàng vừa cởi xuống, lại bưng nước rửa tay tới:
“Vâng, chính sự quan trọng, điện hạ không cần bận tâm đến ta.”
Du Thiên Linh ngồi xuống, cười khanh khách nói: “Mua cái gì? Ta thấy ngươi cũng không có mấy bộ xiêm y, mua xiêm y sao?”
Phong Linh gật đầu nói: “Nghe nói vải dệt thủ công ở nơi này cực kỳ tốt, ta
còn giúp Phò mã chọn hai bộ, điện hạ ra ngoài một chuyến, cũng không thể quên mang lễ vật về cho Phò mã.”
Du
Thiên Linh vừa nghe thấy thế liền nâng lông mày: “Ngươi thật đúng là
người tinh tế tỉ mỉ, ngay cả chuyện này mà ngươi cũng có thể nghĩ đến?”
Phong Linh mang y phục hắn chọn lựa đưa cho nàng xem, màu sắc trang nhã thanh lịch, chỉ là không có cách nào so sánh với vải dệt cùng tay nghề thêu ở trong cung, Phò mã của nàng sao có thể mặc loại đồ vật này?
“Không tồi, tuy nhiên ta cảm thấy ngươi mặc vào chắc chắn sẽ càng đẹp mắt, vẫn nên để lại cho chính ngươi mặc đi. Lễ vật của Phò mã, bảo thuộc hạ đi
nhọc lòng là được rồi, hà tất phải khiến ngươi lo lắng? Ngươi có tâm ý
này là tốt rồi.”
Lời này dừng trong lỗ
tai Phong Linh, vậy chẳng phải ý tứ là Phò mã không quan trọng. Phong
Linh nhấp môi cười đồng ý, thu dọn xiêm y cất đi, săn sóc chia thức ăn
cho Du Thiên Linh.
Ăn xong bữa
tối Phong Linh muốn hầu hạ nàng tắm gội, Du Thiên Linh vẫy tay: “Hôm nay mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm một chút, tùy tiện chà lau mấy cái là được rồi.”
Rửa mặt xong, Du Thiên Linh lên giường, Phong Linh đem nước bẩn đi ra ngoài sau đó lại quay trở về, hỏi nàng có muốn hắn hầu hạ hay không.
Người đã “Ngủ” qua, nếu cứ đuổi ra ngoài thì có vẻ không hợp lý, Du Thiên
Linh liền vẫy tay nói: “Tới, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Phong Linh thổi tắt nến sau đó nằm xuống bên cạnh nàng: “Hôm nay Điện hạ mệt nhọc, ngài có muốn ta xoa bóp vuốt ve cho không ?.”
Ở trong bóng tối , Du Thiên Linh chán ghét nhíu mày, ngữ khí lại rất ôn
hòa nói: “Không cần, ta cũng sợ ngươi mệt, nghỉ ngơi đi.”
Phong Linh lên tiếng, duỗi tay thử thăm dò ôm lấy eo nàng.
Tuy rằng Du Thiên Linh không vui, nhưng cũng không đẩy hắn ra, nàng chỉ trở mình, thoáng dịch ra chút khoảng cách. Chờ Phong Linh ngủ rồi, Du Thiên Linh mưới tùy ý tìm một cái doanh trướng còn trống nghỉ tạm, trong lòng có chút nín thở: Đợi ta tìm ra người phía sau màn kịch này, ngươi cứ
chờ chết đi!
*
Ngày thứ ba, Du Thiên Linh khởi hành quay lại kinh thành, nàng cố ý chuẩn bị một chiếc xe ngựa cho Phong Linh. Hiện giờ trong quân từ trên xuống
dưới đều biết Phong Linh là nam nhân của Du Thiên Linh, Du Thiên Linh
đối xử với hắn sủng ái có hơn, tính tình Phong Linh cũng càng ngày càng
lớn, quân binh của Du Thiên Linh cũng không dám đắc tội với hắn.
Hoắc Dẫn và Hạ Ảnh tới đưa tiễn, Hạ Ảnh đưa mắt nhìn xe ngựa, tiến đến bên
cạnh Du Thiên Linh nói: “Thật đúng là một mỹ nhân rắn rết, tương lai nếu điện hạ muốn trừng trị hắn, nhớ đưa tới nơi này của mạt tướng, mạt
tướng có rất nhiều biện pháp trừng trị hắn.”
Hoắc Dẫn châm chọc nàng nói: “Ai u, trừng trị bằng 18 tư thế sao?”
Hạ Ảnh miệt thị hắn: “Nếu không Hoắc tướng quân cứ thử xem?”
Mắt thấy hai người lại bắt đầu muốn gây lộn, Du Thiên Linh nhíu mày nói:
“Được rồi, đừng quên ở chỗ này các ngươi còn có chính sự.” Dứt lời nàng
lại trừng mắt nhìn Hạ Ảnh, “Hạ Ảnh, ở bên ngoài ta mặc kệ ngươi, nhưng
đã bước chân vào quân doanh thì ngươi phải thành thật chút cho ta !
không thể khiến không khí trong quân càng ngày càng bại hoại như thế
được!”
Lần này Hạ Ảnh trung thực đáp: “Mạt tướng tuân lệnh.”
Hoắc Dẫn ở bên cạnh xem kịch vui.
Du Thiên Linh lại trừng mắt nhìn hắn một cái: “Ngươi thân là đô úy, nếu trong quân xảy ra chuyện, ta sẽ hỏi tội ngươi!”
Hoắc Dẫn cũng thành thật đáp.
Đoàn người Du Thiên Linh chính thức khởi hành, vốn dĩ hành trình trở về đã
dỡ hết hàng hóa rồi đáng lẽ phải đi nhanh hơn, nhưng bởi vì có thêm
chiếc xe ngựa của Phong Linh , thế nên đoàn người vẫn di chuyển chậm như cũ, chờ tới khi đặt chân vào kinh thành, lúc này đã là gần nửa tháng
sau.
Khi vào kinh là buổi chiều,
Thời Hoài Kim còn đang làm việc, Du Thiên Linh suy nghĩ, dù sao nàng
cũng phải vào cung báo cáo công việc, vừa lúc đi đón Thời Hoài Kim,
thuận tiện tạo bất ngờ cho hắn.
Nàng quay về chủ viện thay đổi xiêm y, khi trở ra đã nhìn thấy Phong Linh đang đứng trước cổng viện.
Du Thiên Linh hỏi hắn: “Sao lại đứng ở đây?”
Phong Linh có chút không biết theo ai: “Không biết điện hạ có cần ta hầu hạ
hay không, nên ta không vội quay về phòng hạ nhân, nhưng khi tới nơi
này, nơi này là chủ viện của ngài và Phò mã, ta không dám đi vào……”
Du Thiên Linh nghe xong gọi quản gia tới: “Đi, sắp xếp cho Phong công tử
một sân viện, hầu hạ thật tốt.” Xong việc nàng lại nói với Phong Linh,
“Ta phải vào cung , ngươi về nghỉ ngơi trước đi, một đường này cũng vất
vả rồi.”
Quản gia nhìn thái độ này của công chúa, mới cùng Phong Linh ra ngoài một chuyến, sợ rằng đã trở thành chủ tử rồi.
Quản gia tiến lên, cung kính nói: “Lúc trước chọn Phong công tử, liền biết
Phong công tử là người có phúc khí, quả nhiên, nhanh như vậy đã trở
thành tâm phúc bên người công chúa.”
Phong Linh hơi mỉm cười, có thể nói sắc mặt kiêu căng hơn rất nhiều so với
thời điểm mới rời đi:. “Ta còn phải đa tạ quản gia ngày đó đã đề bạt, ta tốt, đương nhiên về sau cũng không thiếu chỗ tốt của quản gia.”
Quản gia nịnh nọt cười: “Tương lai vẫn phải dựa vào Phong công tử. Phong
công tử , bên này , xin mời, Duyệt Lâm Hiên gần chủ viện nhất, Phong
công tử đi xem có hợp mắt hay không.”
Phong Linh hơi gật đầu, đi lên phía trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT