Minh Nguyệt Lâu sở dĩ
được gọi là Minh Nguyệt Lâu, bởi vì thời điểm trăng lên mới là lúc trong lâu bắt đầu làm ăn buôn bán, những người làm sinh ý đương nhiên rất
phong hoa tuyết nguyệt.
Trong
hành trình Lễ Bộ sắp xếp cho sứ đoàn cũng không có chỗ này, là Tinh Võ
Hầu tự quyết định, lại nhiệt tình mời Thời Hoài Kim đến nơi đây , với
danh nghĩa: Lãnh hội phong tình của mỹ nhân tại kinh thành.
Minh Nguyệt Lâu cũng không chỉ kinh doanh da thịt, có những người chỉ bán
nghệ không bán thân, cách một lớp màn lụa đàn một khúc tà âm, bên người
mỗi vị khách đều có một mỹ nhân hầu rượu, không khí hoặc nhiều hoặc ít
vẫn mang chút tinh thần ái muội.
“Này, Minh Nguyệt Lâu không hổ danh là kinh thành đệ nhất lâu, tùy tiện chọn
một mỹ nhân đều là quốc sắc thiên hương.” Tinh Võ Hầu nâng cằm mỹ nhân
bên người hôn một cái, lại nói với Thời Hoài Kim “Di? Tại sao ly rượu
của Phò mã lại bất động, rượu cũng bị đổi thành trà, chẳng lẽ là do mỹ
nhân bên người không hợp tâm ý?” Dứt lời hắn chỉ vào một vũ cơ, “Ngươi
đi qua hầu hạ.”
Vũ cơ kia xoắn
thân hình như rắn nước đi qua, ngồi vào một bên khác của Thời Hoài Kim,
yếu đuối nâng chung trà lên ý đồ dán lên người Thời Hoài Kim, rõ ràng so với nữ tử bên kia thì lớn mật hơn rất nhiều.
Thời Hoài Kim đứng dậy tránh đi: “Tinh Võ Hầu cùng Lục gia cứ việc hưởng
thụ, không cần bận tâm tới ta.” Dứt lời hắn tìm một vị trí thanh tịnh
ngồi xuống, cúi đầu nhấp ngụm trà, ấn đường không dấu vết nhíu lại.
Tinh Võ Hầu chế nhạo nói: “Chẳng lẽ Phò mã sợ công chúa biết sẽ trách tội ?
Ta nói, ra ngoài , nam nhân nào mà không dính chút thức ăn mặn, Phò mã
lại làm việc ở Lễ Bộ, về sau những buổi xã giao như thế này không thể
thiếu, từ trước đến nay công chúa là người khoan dung rộng lượng, đương
nhiên có thể thông cảm cho Phò mã.” Dứt lời cho hai vị mỹ nhân kia một
ánh mắt.
Hai mỹ nhân cùng đi qua, lần này không vội vàng dán lên người hắn, mà nâng chén nói: “Chẳng lẽ
Phò mã ghét bỏ chúng ta hầu hạ không tốt sao? Tỷ muội chúng ta phải bồi
tội cùng Phò mã mới phải, Phò mã nể mặt uống một ly được không?”
Thời Hoài Kim nghe vậy buông chén trà trong tay xuống, giống như không nghe
thấy hai người kia nói gì, hắn nhìn Tinh Võ Hầu nói: “Lời này của Tinh
Võ Hầu sai rồi, ta không biết Hạ Quốc như thế nào, nhưng ở Du Quốc của
ta, văn võ bá quan không thể tới nơi phong nguyệt uống rượu mua vui, tất nhiên sẽ không đến đây xã giao. Nếu không có Tinh Võ Hầu cùng Lục gia
nhiệt tình mời mọc, nếu ta không coi nhị vị là bằng hữu, ta cũng sẽ
không tới nơi này. Cho nên, hai vị tận hứng thì có thể, nhưng không cần
bận tâm tới ta.”
Tinh Võ Hầu nghe vậy nhướng mày: “Phò mã là quân tử, vì thế chúng ta có vẻ quá càn rỡ.
Không biết Phò mã giữ mình trong sạch, mạo muội đưa ra lời mời, ta phải
nhận lỗi với Phò mã mới phải.” Dứt lời giơ chén rượu lên uống một hơi
cạn sạch.
Thời Hoài Kim
cúi đầu nhìn ly trà trong tay, Tinh Võ Hầu uống xong , nếu hắn không đáp lễ, đó là có ý định trở mặt, chỉ là ly trà này……
Hắn vẫn luôn đưa mắt nhìn Hạ Diệc Thầm trầm mặc không lên tiếng, bên người
hắn cũng có hai mỹ nhân tiếp khách, chỉ là hai người kia không dám lỗ
mãng, chỉ dám hầu hạ hắn dùng bữa uống rượu thôi.
Dường như Hạ Diệc Thầm cảm nhận được ánh mắt của hắn, quay đầu nhìn qua ,
châm chọc mỉa mai nói: “Chẳng lẽ ở trong phủ công chúa trị phu nghiêm
khắc , nên ra ngoài ngay cả ly trà nàng cũng không cho ngươi uống ?”
Thời Hoài Kim cầm lấy ly trà, uống một hơi cạn sạch, nói: “Đương nhiên không phải, ta và công chúa kính trọng nhau, cũng không can thiệp vào chuyện
của đối phương, ta tới đây nàng sẽ không trách tội, nhưng ta lại không
thể tự mình phóng túng. Khi ta thành thân cùng nàng đã từng có lời hứa
hẹn, tất nhiên muốn kính nàng yêu nàng, không thể làm ra mấy chuyện có
lỗi với nàng, còn thỉnh hai vị thứ lỗi.”
Hạ Diệc Thầm lạnh lùng nhìn hắn: “Phò mã trung trinh như một như thế, thật đúng là khiến người khâm phục, hy vọng Phò mã thật sự có thể trước sau
như một.”
“Lục gia quá khen.” Thời Hoài
Kim đứng lên, trên mặt hiện ra nét ửng hồng mất tự nhiên “Trà đã uống
xong, hiện nay sắc trời không còn sớm, trong phủ công chúa còn đang chờ
ta, mấy ngày nay ta về muộn, nàng đã kín đáo phê bình, không thể để nàng chờ lâu, ta cáo từ trước, hai vị tùy ý.”
Tinh Võ Hầu đứng dậy ngăn cản hắn: “Phò mã mới uống một ly đã muốn đi sao?
Phò mã và công chúa sớm chiều đối mặt, đâu thiếu gì nửa khắc này đâu?
Chẳng lẽ là không muốn tiếp đón chúng ta?”
Thời Hoài Kim đỡ lấy bàn, thân mình hơi lay động, lắc đầu: “Tinh Võ Hầu nói quá lời, ta chỉ sợ công chúa lo lắng.”
Hạ Diệc Thầm cũng đứng lên: “Ở cạnh ta, công chúa có gì phải lo lắng? Hay
là Phò mã cảm thấy chúng ta mở tiệc chiêu đãi Phò mã là có dụng tâm kín
đáo?”
Tinh Võ Hầu nói tiếp: “Nếu
như thế Phò mã sẽ khiến ta cảm thấy thất vọng buồn lòng, ta thương tình
Phò mã đã nhiều ngày nay quá mức vất vả, lúc này mới mở tiệc cảm tạ, Phò mã chỉ uống một ly như vậy đã muốn rời đi, vậy chẳng phải là do chúng
ta chiêu đãi không chu toàn sao?”
Thời Hoài Kim xua tay nói không phải: “Như vậy đi, ta để Trần Khiêm trở về
bẩm báo với công chúa một tiếng, miễn cho công chúa tiếp tục chờ ta.”
Dứt lời hắn đi vào bước về phía cửa, gọi Trần Khiêm ở bên ngoài “Trần
Khiêm!”
Trần Khiêm lập tức đi vào , bước đến bên cạnh Thời Hoài Kim, nhìn sắc mặt hắn có chút ửng hồng, thầm cảm thấy kỳ quái: “Phò mã.”
Thời Hoài Kim giơ tay nắm lấy cổ tay hắn: “Ta còn muốn bồi hai vị đây uống
vài chén, ngươi về phủ bẩm báo với công chúa một tiếng, bảo nàng không
cần chờ ta trở về dùng bữa tối.”
Trần Khiêm cúi đầu nhìn bàn tay Thời Hoài Kim đang đặt trên cổ tay hắn, hắn
có thể cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ cơ thể của Phò mã không giống bình thường, lại nhìn sắc mặt hắn có chút ửng hồng, thầm nghĩ trong lòng:
không xong. Nhưng hắn cũng không thể cương quyết đưa Phò mã đi, mấy
người bên ngoài đều là cao thủ, nếu muốn làm khó dễ, một mình hắn mang
theo Phò mã cũng không dễ ứng phó, liền bất động thanh sắc nói: “Được.”
Dứt lời muốn đi ra ngoài.
Tới bên ngoài, Trần Khiêm bước xuống lầu một, lại bị mấy thị vệ Hạ Quốc ngăn
cản: “Trần tướng quân muốn đi đâu? Có việc gì ta sẽ làm giúp Trần tướng
quân.”
Đây là muốn ngăn cản không cho hắn đi?
Trần Khiêm nhíu mày nói: “Ta phụng theo mệnh lệnh của Phò mã, trở về phủ Phò mã bẩm báo với công chúa một tiếng, không phiền chư vị làm giúp.”
“Tướng quân là thủ vệ của Phò mã, vẫn nên lưu lại nơi này đi, ta sẽ cho người đi phủ Phò mã truyền lời cho đại tướng quân.”
Hai người bên trong muốn gây bất lợi cho Phò mã, ai biết rốt cuộc bọn họ có thật sự cho người đi truyền lời hay không, Trần Khiêm không đồng ý:
“Không cần, Phò mã ở chỗ này có chư vị bảo hộ đương nhiên rất an toàn,
về phía công chúa, ta phải tự mình đi , công chúa mới có thể an tâm.”
Trần Khiêm nói xong, mấy người đều không tiếp tục lòng vòng, mà nói thẳng: “Thỉnh Trần tướng quân trở lại lầu trên.”
Trần Khiêm đặt tay lên thân kiếm bên hông : “Chư vị đây là muốn ngăn cản bản tướng quân, không cho bản tướng quân rời đi?”
“Trần tướng quân , mời trở lại, ta không muốn động thủ cùng Trần tướng quân.”
Năm ngón tay Trần Khiêm nắm chặt, trong đầu nhanh chóng chuyển động, sự an
nguy của Phò mã đang rất nguy cấp, nhưng nơi này toàn cao thủ, ngoại trừ mấy người trước mắt, Hạ Diệc Thầm trên lầu cũng không thể khinh thường, hắn muốn mạnh mẽ mang Phò mã đi, khẳng định không được, chỉ có thể công phá vòng vây, mau chóng thông báo cho công chúa. Hạ Diệc Thầm sẽ không
dám để thủ hạ lấy tính mạng hắn, cho nên khả năng hắn có thể lao ra
ngoài được là rất lớn.
Nghĩ như vậy, hắn rút thanh kiếm bên hông ra: “Nếu chư vị không cho, cũng không thể trách Trần mỗ không khách khí.”
“Ta chỉ muốn tốt cho Trần tướng quân, còn thỉnh Trần tướng quân không cần làm bọn ta khó xử, tự mình trở lại trên lầu đi thôi.”
Đã nói đến nước này, Trần Khiêm cũng không tiếp tục dong dài, trực tiếp động thủ, không thể chậm trễ.
Ai ngờ mấy người này đã sớm có chuẩn bị, hắn vừa muốn động thủ thì một nắm thuốc bột đã ném qua , Trần Khiêm kịp thời bế khí, nhưng vẫn hít vào
một ít, tuy không đến mức lập tức hôn mê, nhưng chiêu thức chém ra chung quy vẫn thiếu chút lực đạo, hắn nhanh chóng bị mấy người bắt lại.
Hắn không thể tránh thoát, trong lòng ảo não không thôi. Không thể bảo vệ
tốt Phò mã, hắn cũng chỉ có thể xách đầu đi gặp Đại tướng quân……
Hắn cắn mạnh xuống đầu lưỡi, cô gắng giữ thần trí: “Mang ta đi gặp Lục gia, ta có lời muốn nói với hắn !” Hắn tiếp tục như vậy, lấy tính tình Đại
tướng quân, chỉ có thể bức cho Đại tướng quân trở mặt thành thù với hắn, tuyệt đối sẽ không bởi vậy mà vứt bỏ Phò mã.
Mấy người thấy máu chảy ra từ giữa môi hắn, sợ hắn tự sát, lập tức dùng một chưởng đánh hắn hôn mê .
Trên lầu.
Nét ửng hồng trên mặt Thời Hoài Kim đã rất rõ ràng, Tinh Võ Hầu kỳ quái
liếc hắn một cái: “Phò mã làm sao vậy? Chẳng lẽ là nóng? Không bằng đem
áo ngoài cởi ra đi, giữa bằng hữu với nhau tùy ý một chút cũng không
sao.”
Thời Hoài Kim nghe vậy nắm
chặt quần áo: “Ta không nóng…… Chỉ là có chút ngột ngạt, mở cửa sổ ra
thì tốt rồi.” Dứt lời muốn đứng dậy đi mở cửa sổ, thân mình lảo đảo lắc
lư, có vài phần bộ dáng say rượu.
Hạ Diệc Thầm cũng nhìn về phía hắn, nhíu mày nói: “Phò mã tích rượu chưa
thấm, hay là vừa nghe mùi rượu liền có thể say ? Chuyện này cũng quá mức vô lý đi.”
Thời Hoài Kim ngẩng đầu, ánh
mắt dừng ở trên mặt hai người một lát, nói: “Thân thể ta có chút không
khoẻ, chỉ sợ không thể tiếp tục bồi nhị vị, mong rằng nhị vị bao dung,
để ta tự do rời đi.” Dứt lời dường như hắn cỗ gắng chống đỡ thân mình,
dịch ra cửa vài bước, muốn rời khỏi đây.
Bước chân hư không, hai nữ tử bên người đi theo hắn, duỗi tay muốn đỡ, bị Thời Hoài Kim đẩy ra: “Đừng đụng vào ta!”
Tinh Võ Hầu đi đến trước mặt hắn: “Phò mã đối xử với mỹ nhân không khỏi có
chút thô bạo, các nàng chỉ có hảo tâm muốn đỡ ngài thôi.” Hắn đánh giá
Thời Hoài Kim, càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái, “Phò mã làm sao vậy? Vì
sao đột nhiên lại không thoải mái?”
Ánh mắt Thời Hoài Kim sâu thẳm, nói: “Ta chỉ muốn rời đi, mong rằng hai vị châm chước.”
Hạ Diệc Thầm cũng đi tới: “Lời này của Phò mã là có ý gì? Hôm nay một bàn
này vì ngươi mà chuẩn bị, nhưng Phò mã lại rút lui giữa chừng, hay là
ngươi có gì bất mãn với ta?”
Thời Hoài
Kim cắn môi: “Không dám. Đối với chuyện trước kia, ta không oán Lục gia, cũng không hề lo lắng, lần trước ta đã nói rất rõ ràng, Lục gia muốn
như thế nào là chuyện của Lục gia, ta tuyệt đối sẽ không trở thành
chướng ngại vật, Lục gia không cần đuổi tận giết tuyệt.” Vừa dứt lời hắn vòng qua người Hạ Diệc Thầm đi ra ngoài, chỉ là chưa đi được mấy bước,
người đã run rẩy ngã xuống đất, khiến mấy người ở đây đều cả kinh.
Hạ Diệc Thầm phát giác ra không đúng, nhíu mày, nói với hai nữ tử : “Còn không mau dìu hắn lên giường nghỉ tạm!”
Hai nữ tử cuống quít đi đỡ người, chỉ là còn chưa kịp đụng tới người, cửa
chính đã bị đá văng ra, Du Thiên Linh đi vào, nhìn thấy Thời Hoài Kim
ngã trên mặt đất, trong mắt giống như bốc hỏa trừng Hạ Diệc Thầm: “Hạ
Diệc Thầm, ngươi thật to gan!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT