Khi Hoài Ân bị thương, Huệ An Hầu có tức giận cũng không giải quyết được gì, nôn nóng hỏi: “Phò mã có bị thương nặng không?”
Thái giám truyền lời lắc đầu: “Nô tài không biết, còn thỉnh hầu gia vào cung đi xem .”
Trong cung có thái y, chắc hẳn Hoài Ân cũng sẽ không nguy hiểm đến tánh mạng, quan trọng là trọng thương ở chỗ nào, sau này cũng không dùng được
giống như trưởng tử, đó mới là hỏng chuyện.
Huệ An Hầu nói: “Đa tạ công công truyền lời, ta liền chuẩn bị vào cung, chỉ là con thứ hiện đang bị bệnh, không nên vào cung đi, miễn cho đem bệnh
khí mang vào trong cung.” Lúc này sao có thể đưa Thời Hoài Kim tiến cung , nếu hắn biết chuyện còn không giáp mặt vạch trần.
Thái giám nói: “Chuyện này nô tài không làm chủ được , thánh thượng vẫn luôn phân phó, lệnh cho hầu gia, phu nhân cùng nhị công tử vào cung, nô tài
cũng chỉ là người đi truyền lời, không thể làm chủ được ý của thánh
thượng .”
Huệ An Hầu vừa nghe
vậy, hôm nay sợ là không thể không mang Thời Hoài Kim tiến cung, liền
nói: “Công công hồi cung trước, ta chuẩn bị sau đó sẽ tiến cung.”
Thái giám vừa đi, hầu phu nhân khóc ròng nói: “Hoài Ân sao lại làm ra chuyện hồ đồ thế này? Hiện nay lại bị thương, cũng không biết bị thương ở chỗ
nào……”
Huệ An Hầu cũng thật sự
không nghĩ tới Khi Hoài Ân sẽ làm ra chuyện hồ đồ cỡ này, nhưng chung
quy cũng vì hắn quá mức trọng tình nghĩa, biết công chúa chính là người
khiến bản thân rung động , trong lòng không cam lòng, mới có thể phạm
phải tội khi quân như thế này. Muốn trách thì trách thủ đoạn của công
chúa quá cao minh, lừa gạt được tâm nhi tử của ông, lừa gạt đến loại
tình trạng này. Nhưng, hiện nay Hoài Ân giúp nàng chắn một đao, cho dù
sự việc đã bại lộ, cũng có thể coi như lấy công chuộc tội, xem như có
chút bảo đảm.
“Đi! Đi gọi thế tử tới đây!”
Hầu phu nhân nghe vậy nói: “Hầu gia thật sự muốn Hoài Kim đi cùng sao?
Trước không nói hắn hiện đang bệnh, thân thể yếu đuối không chịu được
lăn lộn. Nếu hắn biết Hoài Ân giả mạo hắn đi gặp công chúa, trong lòng
không biết có bao nhiêu tức giận.”
Huệ An Hầu nhíu mày nói: “Hắn tức giận? Hắn có cái gì mà đòi tức giận. Vị
trí Phò mã này vốn là của Hoài Ân, người có tình ý với công chúa cũng là Hoài Ân. Hoài ân vì công chúa ngay cả sinh mạng cũng không cần, sao
công chúa có thể trách tội Hoài Ân? Nói không chừng chuyện hôn sự này
lại có biến cố.”
Bên kia, Thời
Hoài Kim còn đang hôn mê bị mạnh mẽ kéo dậy, thay quần áo, hắn mơ mơ
màng màng ho khan vài tiếng, nói: “Làm sao vậy?”
Gã sai vặt mặc quần áo cho hắn nghe vậy trả lời: “Thế tử, chuyện lớn rồi,
nhị công tử giả mạo ngài đi gặp công chúa, trên đường gặp thích khách,
nhị công tử thay công chúa chắn một đao, bị trọng thương! Hiện tại bệ hạ triệu kiến hầu gia, phu nhân cùng ngài vào cung!”
Thời Hoài Kim nghe vậy mới thanh tỉnh hơn một chút: “Hoài Ân giả mạo ta đi
gặp công chúa? Công chúa bị ám sát? Hoài Ân bị thương?”
Gã sai vặt nâng hắn dậy nói: “Cụ thể tiểu nhân cũng không biết, chỉ biết hầu gia bảo ngài nhanh chóng đi qua, cùng tiến cung.”
Hôm qua Thời Hoài Kim đã cảm thấy kỳ quái, khi hắn đi tắm đã đóng kín các
cửa sổ, nhưng đến lúc tỉnh lại cửa sổ thì mở mà nước đã lạnh ngắt, hắn
mặc tốt quần áo đi ra ngoài, gã sai vặt nhóm lửa bên ngoài đang ngủ gà
ngủ gật, lúc này mới khiến hắn bị đông lạnh dẫn tới ngã bệnh.
Hắn sờ lên cổ tay của chính mình, chiếc lắc tay có răng nanh kia quả nhiên đã không thấy.
Thật trùng hợp, hắn vừa bị bệnh, Khi Hoài Ân liền giả mạo hắn cùng Du Thiên
Linh đi ra ngoài, lắc tay cũng không cánh mà bay. Nếu nói hắn bất thình
lình bị bệnh không có quan hệ gì với Khi Hoài Ân, hắn cũng không tin.
Thật sự không nghĩ tới, người đệ đệ thanh cao kia, thế nhưng sẽ dùng
loại thủ đoạn ti tiện này để đối phó với hắn, không màng tới một chút
tình nghĩa huynh đệ trong quá khứ.
Kia…… không biết Du Thiên Linh sẽ nghĩ như thế nào? Nàng có nhận ra Hoài Ân
không phải hắn không? Hoài Ân liều mình cứu nàng, nàng có thể lại thay
đổi hôn sự hay không?
Ấn đường Thời Hoài
Kim đau nhức, dưới sự giúp đỡ của gã sai vặt cố gắng chống đỡ thân mình
đi tiền viện. Vô luận như thế nào hắn cũng muốn tiến cung , ít nhất hắn
phải biết được sự tình rốt cuộc là như thế nào.
Huệ An Hầu vừa nhìn thấy hắn, ngay lập tức đánh phủ đầu : “Hoài Kim, vi phụ biết ngươi biết Hoài Ân giả mạo ngươi đi gặp công chúa, trong lòng sẽ
có oán hận. Nhưng dù sao các ngươi cũng là huynh đệ, cũng đều là người
của Huệ An Hầu phủ , sau khi vào cung nên nói như thế nào, nên làm như
thế nào, trong lòng ngươi hẳn là rõ ràng. Hiện giờ Hoài Ân giúp công
chúa chắn một đao, cũng không biết chuyện hôn sự sẽ thay đổi thành cái
gì. Vi phụ khuyên ngươi, vô luận như thế nào cũng do một câu của công
chúa, cho dù trong lòng ngươi không muốn, cũng không thể làm ra chuyện
quá khó coi.”
Lời này của phụ
thân, là nhận định chuyện hôn sự sẽ có sự thay đổi. Cũng không biết vì
sao Thời Hoài Kim lại cảm thấy Du Thiên Linh sẽ không dễ dàng thay đổi
chủ ý như vậy.
Khuôn mặt hắn tái nhợt, ho khan vài tiếng, thanh âm có chút nghẹn ngào nói: “Những lời phụ thân
nói con đều hiểu, công chúa lựa chọn như thế nào đều là tự do của công
chúa, nếu chuyện hôn sự của con cùng công chúa không thành, cũng chỉ do
con không có phúc khí.”
Rốt cuộc
cũng là nhi tử thân sinh của mình, Huệ An Hầu nhìn bộ dáng hắn suy yếu
như vậy cũng không đành lòng, thở dài nói: “Sự tình rơi xuống tình trạng này, cũng không phải mong muốn của vi phụ, vi phụ cũng biết ngươi chịu
ủy khuất, nhưng Hoài Ân dù sao cũng là đệ đệ của ngươi, ngươi làm huynh
trưởng nên nhường nhịn một ít.”
Thời Hoài Kim gật đầu: “Con không oán Hoài Ân, rốt cuộc chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu……”
Huệ An Hầu lại thở dài, phân phó gã sai vặt : “Mau đỡ thế tử lên xe ngựa, dọc theo đường đi hầu hạ thế tử cẩn thận!”
*
Trong cung.
Du Thiên Linh ngồi trên ghế thái sư, chân bắt chéo, trong tay cầm một ly trà: “Thương thế của hắn thế nào?”
Thái y : “Bẩm công chúa, Phò mã chỉ bị thương ngoài da, cũng không quá đáng ngại.”
Du Thiên Linh nheo đôi mắt lại, trong giọng nói có chút không vui : “Vậy tại sao hắn vẫn chưa tỉnh?”
Thái y thấy sắc mặt nàng chuyển thành âm u, trong lòng run sợ, vội trả lời:
“Phò mã bị chút kinh hách, lúc này mới hôn mê bất tỉnh.”
Du Thiên Linh nhíu mày, mắng một câu: “Không có tiền đồ.”
Nàng đứng lên đi đến trước mặt Khi Hoài Ân, nhìn chằm chằm gương mặt hắn ngủ đến an ổn, lắc nhẹ chén trà trong tay, xấu xa nói: “Ta hất ly trà này
lên mặt hắn, có phải hắn sẽ tỉnh lại hay không?”
Thái y nghe vậy thì sửng sốt, đối với tin đồn công chúa thập phần sủng ái
Phò mã , ông có chút hoài nghi, vội ngăn lại nói: “Không được, lão thần
thi châm cho Phò mã, Phò mã có thể tỉnh dậy.”
Du Thiên Linh trừng mắt liếc ông một cái: “Vậy còn không nhanh chóng thi
châm! Lão tử không có nhiều thời gian ngồi đợi hắn chậm rãi tỉnh lại!”
Thái y vừa nghe vậy, vội lấy hòm thuốc qua tìm kiếm ngân châm, châm một châm vào vị trí nhân trung của Khi Hoài Ân.
Ấn đường Khi Hoài Ân nhíu lại, bắt đầu tỉnh dậy, có chút mê hoặc nhìn lão thái y trước mắt.
Thái y thấy hắn tỉnh lại, thở phào một hơi, vui vẻ ra mặt nói: “Phò mã, rốt
cuộc ngài cũng tỉnh! Công chúa điện hạ đã đợi một hồi lâu rồi.” Ngài còn không tỉnh, công chúa chắc chắn sẽ cho lão thần cũng hôn mê không tỉnh
luôn đấy !
Khi Hoài Ân nghe vậy,
nhìn về phía Du Thiên Linh đang dựa ở phía sau một chút, làm như nghĩ
tới cái gì, cuống quít chống đỡ thân thể, nhưng động chạm đến miệng vết
thương lại ngã trở về, vội vàng hỏi: “Thiên Linh bị thương sao?”
Du Thiên Linh không trả lời hắn, lệnh cho cung nhân đem ghế bành dọn lại
đây, sau khi nàng ngồi ổn định xong, vẫy tay cho tất cả mọi người lui
ra, lúc này mới hỏi Khi Hoài Ân : “Đau không?”
Khi Hoài Ân cười lắc đầu: “Không đau, có thể bị thương vì nàng, ta cam chịu tất cả.”
Du Thiên Linh cười như không cười nói: “Vì ta?”
Khi Hoài Ân có chút cố sức chống thân thể, dựa vào mép giường, suy yếu nói: “Lúc ấy tình huống nguy cấp, ta chỉ có thể nghĩ đến việc sẽ chắn kiếm
giúp nàng, nếu trong tay ta có vũ khí, cũng sẽ không bị thương, khiến
nàng lo lắng……”
Ai ngờ, hắn mới
vừa nói xong, Du Thiên Linh đã cười lên vài tiếng, nói: “U, Khi Hoài Ân, diễn xuất không tồi a. Cảm thấy mình giấu trời lấp biển, lập được công
trạng có phải hay không?”
Khi Hoài Ân sửng sốt, sắc mặt ngay lập tức trắng bệch: “Thiên…… Thiên Linh……”
Du Thiên Linh đứng dậy nâng chân, trực tiếp đá vào miệng vết thương của
hắn, đá Khi Hoài Ân ngã ngửa trên giường, hắn ôm cánh tay kêu rên một
tiếng.
“Thiên Linh là tên mà
ngươi có thể gọi ? Xem ở mặt mũi Thời Hoài Kim , ta đối với ngươi hết
nhẫn lại nhẫn, thế nhưng ngươi thật ra được một tấc lại muốn tiến thêm
một thước!” Nàng cúi thân mình, nắm cằm Khi Hoài Ân, hung tợn nói, “Đau
không? Thật ra ta cảm thấy đối với ngươi ta xuống tay vẫn quá nhẹ! Du
Thiên Linh ta là người như thế nào? Nếu có tâm, sao có thể để nam nhân
của mình bị thương ngay trước mắt mình? Hôm nay bất quá chỉ muốn giáo
huấn ngươi thôi, chỉ tiếc tên thích khách kia xuống tay quá nhẹ, chưa
thể cho ngươi nếm thử nỗi đau thấu xương, thật là khiến người ta cảm
thấy đáng tiếc.” Dứt lời tay dùng một chút lực, ném hắn sang một bên.
Khi Hoài Ân nằm sấp trên giường, không biết là đau hay bị đả kích, thân thể không thể kìm nén được mà run lên, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cánh
môi run rẩy không phát ra tiếng.
Du Thiên Linh móc từ trong tay áo ra một cái khăn , nàng lau tay, tùy tiện ném
xuống đất, ngồi trở lại ghế thái sư, mỉm cười nói: “Hôm nay vui vẻ sao?
Thiết kế cho ca ca mình bệnh nặng nằm trên giường, không nghĩ tới tâm tư ngươi lại đen tối như thế, lúc trước thật sự đã xem thường ngươi. Thời
Hoài Kim không có biện pháp trừng trị ngươi, nhưng ta đương nhiên phải
giúp hắn xả giận. Hôm nay thích khách vốn là vì hắn mà tới, ta không
muốn đặt hắn vào tình huống nguy hiểm, nhưng ngươi đã tự đề cử mình, ta
liền thuận nước đẩy thuyền, cũng mệt ngươi giúp ta một lưới bắt hết đám
thích khách đó, diễn kịch suốt một ngày này cũng coi như không uổng
phí.”
Nếu không vì mục đích này,
sao nàng có thể nhẫn nại và khoan dung lâu như vậy, Du Thiên Linh đã sớm đã nhận ra không đúng, lệnh cho Trần Nhượng đi hầu phủ tra xét, lúc này mới biết được Thời Hoài Kim ốm đau nằm trên giường, hơi chút tưởng
tượng cũng biết là Khi Hoài Ân giở trò quỷ. Vừa vặn Trần Nhượng phát
hiện có thích khách mai phục, lúc này nàng mới nhường nhịn đối với mọi
yêu cầu vô lý của Khi Hoài Ân, dỗ hắn vui vẻ, quan tâm đầy đủ, vì nàng
muốn cho thích khách tin tưởng hắn chính là Phò mã, chờ thích khách hiện thân, nàng sẽ một lưới bắt hết.
Nếu không phải sắp tới thời gian đại hôn của nàng và Thời Hoài Kim, nàng
chắc chắn sẽ khiến Khi Hoài Ân nửa chết nửa sống mới được, hiện nay hắn
chỉ bị một vết thương nhỏ như vậy, Du Thiên Linh thực sự không hài lòng .
Khi Hoài Ân siết chặt lớp chăn mềm dưới lòng bàn tay, như thế nào hắn cũng
không nghĩ tới niềm vui suốt một ngày này đều là ảo giác, thế nhưng Du
Thiên Linh sẽ đối xử với hắn một cách vô tình như vậy. Tuy rằng hắn
không bị đánh lên mặt, nhưng gương mặt lại nóng rát, lòng tự tôn luôn
được hắn lấy làm tự hào, bị người vô tình giẫm đạp, hắn hận không thể
chết đi , ít nhất còn tốt hơn bị người làm nhục như vậy.
Hắn xoay người nhìn về phía Du Thiên Linh, trong mắt nàng toàn là khinh
miệt, khiến hắn càng cảm thấy đau đớn: “Ta khiến đại ca sinh bệnh là ta
sai, nhưng ta cũng không có cách nào! Nếu ta không làm như vậy sao có
thể gặp nàng? Ta vì nàng xả thân chắn kiếm đều là thật sự, tình ý của
ta, chẳng lẽ nàng không nhìn ra sao? Rõ ràng là nàng gạt ta trước, lại
oán hận ta hối hôn, một hai phải tra tấn ta như vậy, ta đã làm gì sai?”
Du Thiên Linh nghe vậy trừng lớn đôi mắt: Khó lường, thế nhưng hắn còn dám hỏi nàng, hắn có gì sai?
Du Thiên Linh ném chén trà trong tay xuống mặt đất, duỗi tay túm cổ áo Khi Hoài Ân: “Tra tấn? Ngươi cho rằng ngươi là thứ bẩn thỉu gì, cũng đáng
để ta hao phí công phu trên người của ngươi? Lúc trước là mắt ta bị mù,
mới nhìn tới ngươi, nhưng thật ra đã khiến ngươi không biết trời cao đất rộng. Muốn chết sao? Ta có thể đích thân thành toàn cho ngươi.”
Khi Hoài Ân đối diện với hai tròng mắt tức giận của nàng, ngay lập tức
hoảng sợ, nhưng hắn vẫn không hạ mình xin tha, gắt gao nhắm mắt lại, run rẩy nói: “Nếu giết ta có thể giúp nàng tiêu tan tức giận, vậy nàng giết ta đi!”
Du Thiên Linh bực mình: Thế gian sao lại có loại người trơ trẽn như thế này?
Lúc này, cung nhân bên ngoài gõ cửa nói: “Bẩm công chúa, Huệ An Hầu, Huệ An Hầu phu nhân cùng nhị công tử hầu phủ tới rồi.”
Du Thiên Linh nghe vậy thả Khi Hoài Ân ra, nói với bên ngoài: “Cho bọn họ tiến vào!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT