Nhìn thấy Mạc Bạch cuối cùng cũng lau nước mắt, Đông Tuyết rót cho cậu một tách trà, y thở dài rồi ngẩng đầu hỏi Mạc Ly đang ngồi bên cạnh.

“Mạc thúc và Ninh di vẫn khỏe chứ?”

“Cha mẹ ta vẫn tốt, chỉ là mọi người đều thật sự rất nhớ huynh…”

Nghe tin mọi người đều ổn, Đông Tuyết cảm thấy an tâm hơn một chút.

“Làm sao các ngươi đến được nơi này?”

“Cừu nhi mắc bệnh chắc Đông Tuyết huynh cũng biết. Vài ngày trước, có một vị thần y đi ngang qua nói rằng Nguyệt Thần Thảo trên núi Vọng Quân có thể chữa khỏi bệnh cho Cừu nhi, nhưng loại cỏ này vô cùng hiếm thấy. Đệ cùng Mạc Bạch đến núi Vọng Quân xem thử liệu có thể tìm được loại thảo dược này không, ai ngờ lại đi nhầm vào rừng trúc rồi gặp huynh…”

Cừu nhi là nhũ danh của Mạc Bạch, cậu bị bệnh ngay khi còn trong bụng mẹ, từ nhỏ đã được ngâm trong các hũ thuốc, cầu y khắp nơi.

Đông Tuyết đau lòng xoa đầu Mạc Bạch, “Vậy thì tốt quá, thân thể Cừu nhi không thể kéo dài thêm được nữa.”

Nghe Đông Tuyết nói vậy, Mạc Ly gật đầu, “Đông Tuyết ca, đệ và Cừu nhi không thể ở đây lâu, Nguyệt Thần Thảo thích ẩm ướt, thời tiết lại sắp ấm lên, đệ sợ là đến lúc ấy càng khó tìm hơn.”

Nghe thấy hai người có ý định rời đi, Đông Tuyết đứng dậy chuẩn bị bước vào phòng, “Việc này không nên chậm trễ, ta đi chuẩn bị chút đồ ăn để hai người còn có cái lót dạ trên đường.”

Cố Minh nghe xong cuộc nói chuyện của bọn họ và tiếng bước chân rời đi của Đông Tuyết thì cũng định bỏ đi, ai ngờ hắn vừa quay đầu lại giẫm phải một hòn đá.

“Ai!” Mạc Ly nghe thấy tiếng động thì lập tức cầm lấy kiếm tấn công Cố Minh.

Cố Minh không kịp né tránh, chỉ kịp cầm lấy thanh trúc bên cạnh chống đỡ đòn tấn công của Mạc Ly, trong vài giây ngắn ngủi mà cả hai đã giao đấu được mấy hiệp.

Cố Minh bị thương, hắn cũng không muốn làm tổn hại đến hai huynh đệ kia nên đành để Mạc Ly bức lui về phía sau, liếc mắt thoáng thấy Mạc Bạch đang cầm kiếm chuẩn bị tham chiến.

Trong chớp nhoáng, chợt thấy một luồng sóng đánh tới buộc hai người đang giao đấu phải tách ra.

Đông Tuyết không ngờ bọn họ lại đánh nhau, y tùy tiện lấy bừa một thứ gì đó may mắn tách được cả hai ra, xoay người chặn trước mặt Cố Minh, “Dừng tay!”

Cố Minh ném thanh trúc trong tay xuống, hít một hơi thật sâu, công lực hiện tại của hắn còn chưa hồi phục được đến một nửa.

Mạc Ly cũng dừng lại, lúc này cậu ta mới có thời gian xem rõ đối phương là ai.

“Cố Minh?”, Tay Mạc Ly vừa buông kiếm lại nắm chặt.

“Xem ra tiếng tăm của ta không hề nhỏ nha.” Cố Minh nhướng mày, hắn không muốn phụ lòng tốt của Đông Tuyết.

“Đông Tuyết ca huynh mau tránh ra, để đệ giết mối tai họa này.” Mạc Ly giơ kiếm lên chuẩn bị đâm về phía Cố Minh.

Đông Tuyết giữ chặt cổ tay Mạc Ly.

“Ly nhi, đây là khách của ta, đừng thất lễ.”

“Khách? Đông Tuyết ca, huynh có biết người này là ai không, hắn là chó săn của Huyết Các, là sát thủ Cố Minh!”

Nghe thấy giọng điệu tức đến nổ phổi của Mạc Ly, Đông Tuyết chỉ rũ mắt xuống rồi nhẹ giọng lên tiếng: “Ta biết…”

Nghe được câu trả lời của Đông Tuyết, không chỉ riêng Mạc Ly vô cùng kinh ngạc mà ngay cả Cố Minh cũng có chút sững sờ.

Cái gì? Y biết?

“Ly nhi ngươi không cần lo lắng, ta đã quen biết hắn từ lâu rồi.” Đông Tuyết dịu dàng nhìn Mạc Ly.

Mạc Ly thấy Đông Tuyết kiên trì như vậy chỉ đành cắn môi thu lại kiếm, nhưng vẻ mặt tự đắc của Cố Minh phía sau Đông Tuyết khiến Mạc Ly thật sự không nuốt trôi cơn giận này, “Đường đường là sát thủ Huyết Các, thì ra cũng chỉ là tiểu nhân trộm chó, thật là mở mang tầm mắt.” Nói xong liền để Mạc Bạch kéo lấy tay Đông Tuyết cùng bước ra ngoài.

Cố Minh nhướng mắt nhìn Mạc Ly một cái hung tợn, hừ, con thỏ nhỏ chết bầm này.

Đông Tuyết một tay cầm túi hành lý, một tay bị Mạc Bạch nắm lấy nên chỉ có thể hướng mắt tạ lỗi với Cố Minh.

Cố Minh nhếch miệng cười, lắc đầu tỏ ý không sao.

Nhìn theo bóng lưng của mấy người khuất dần trước cửa, Cố Minh bất giác nhíu mày nhớ tới cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ.

Hắn thực sự bất ngờ khi nghe Đông Tuyết nói y họ Quý.

Quý Đông Tuyết kia chính là có một không hai trong thiên hạ, không ai trên giang hồ lại không biết Quý công tử, một tay thanh đông kiếm pháp xuất thần nhập hóa, dung mạo càng phải nói thiên hạ vô song.

Mặc dù Cố Minh chưa bao giờ được diện kiến Quý Đông Tuyết, nhưng chỉ cần nghe những lời miêu tả của người khác thì hắn đã biết y chắc hẳn là xinh đẹp đến kinh người.

Điều kì lạ duy nhất là ba năm trước, Quý Đông Tuyết đã bị Tề Tu – đệ tử của Võ Lâm Minh Chủ đâm một kiếm xuyên tim, cuối cùng rơi xuống vách núi.

Nhưng Quý Đông Tuyết vẫn chưa chết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play