Đêm nay ánh trăng mờ mịt, hai người tựa vào nhau cùng ngồi trên nóc nhà.
“Chờ chuyện này kết thúc, chúng ta rời khỏi đây đi.” Cố Minh ôm người kia vào lòng, ôm càng lúc càng chặt.
“Ta muốn đưa huynh về Thần Mộc*, đó là nơi ta lớn lên, không ai có thể tìm thấy chúng ta, đến lúc đó chúng ta sẽ thành hôn rồi bên nhau cả đời!” Cố Minh giống như nói đùa nhưng lại nhìn thái độ của Đông Tuyết không hề chớp mắt nhìn, nhịp tim của hắn đã hơi loạn.
*Thần Mộc: là một thành phố thuộc tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc.
“Được.” Đông Tuyết khẽ gật đầu.
“Hả?” Cố Minh nghe câu trả lời của Đông Tuyết thì kinh ngạc trợn mắt, sau đó một trận vui mừng khôn xiết dâng trào trong lòng.
“Đồ ngốc, ta nói ta đồng ý, ta còn có thể trêu ngươi hay sao.” Đông Tuyết khẽ cười rồi dựa vào lồng ngực rộng lớn ở sau lưng, lắng nghe nhịp tim tăng nhanh của người kia, nội tâm y lúc này bình tĩnh chưa từng có.
Vậy chúng ta đã nói rồi đó! Mau tới ngoắc tay đi!” Cố Minh đưa tay về phía Đông Tuyết.
Đông Tuyết nhìn ra sự mong chờ của Cố Minh thì bất đắc dĩ nở nụ cười, nuông chiều chậm rãi đưa tay ra.
Ngón tay hai người giao nhau chấp thuận ước định.
“Chúng ta ngoéo tay rồi, những gì huynh nói không thể thay đổi được nữa.”
“Ừm, không thay đổi.”
Đêm dần khuya, bốn phương một mảnh đen kịt, chỉ có gian phòng của Mạc Bạch còn sáng đèn.
Đến bây giờ Mạc Bạch vẫn chưa tỉnh.
Cố Minh quay đầu nhìn Đông Tuyết, hai tay đang nắm lấy nhau càng siết chặt hơn.
Dưới gió đêm mát lạnh, Đông Tuyết cúi đầu nhìn mười ngón tay đan xen nhau của hai người rồi chậm rãi nói.
“Vào một ngày tuyết rơi, ta được gia chủ Quý gia nhặt về và thu nhận làm con, bọn họ cho ta một mái ấm, mặc dù không phải là con ruột nhưng họ đối đãi với ta tốt hơn cả thế, mẫu thân sẽ đích thân làm cho ta bánh nguyên tiêu mà ta thích, sẽ giúp ta lau mồ hôi trên trán, ta cho rằng cuộc sống sẽ mãi như vậy, cho đến một đêm năm ta mười tuổi, ta bị tiếng thét chói tai của một nô bộc đánh thức, ta dụi mắt bước ra ngoài thì thấy khắp nơi đều là máu, trong lúc hoảng loạn thì ta được mẫu thân ôm vào thư phòng trốn…”
Nói đến đây, trong mắt Đông Tuyết như tái hiện lại cảnh tượng đêm hôm đó, đâu đâu cũng có tiếng thét chói tai, đâu đâu cũng có máu.
“Ta được mẫu thân giấu ở dưới gầm bàn, trong nháy mắt, mẫu thân ngã xuống trong vũng máu, ta nghe được lời cuối cùng của phụ thân ta, ông nói là Tề Vũ ngươi sẽ không được chết tử tế.”
Thanh âm của Đông Tuyết khàn khàn, chính y thậm chí còn không nhận ra rằng thân thể mình đang run lên khi nói câu này.
Lục phủ ngũ tạng của Cố Minh giống như bị đảo loạn đến đau đớn, hắn chỉ có thể ôm chặt người trong lòng hơn một chút.
“Tề Vũ? Không phải Võ Lâm Minh Chủ đời trước đã chết trong một trận sơn hồng* sao?” Cố Minh nhíu mày, hóa ra mọi chuyện không hề đơn giản như hắn nghĩ.
*sơn hồng: lũ lụt bất ngờ
Sau đó, ta mai danh ẩn tích và được bạn thân của cha là Mạc Chính Đông đưa về nhà giáo dưỡng, ta nói với bọn họ rằng cha mẹ ta đã bị kẻ xấu sát hại nhưng bọn họ đều không tin ta.”
Cho đến nay, Đông Tuyết vẫn còn nhớ khi nói ấy nói chuyện với Mạc Chính Đông, người kia cau mày, biểu cảm không hề tin tưởng y.
“Võ Lâm Minh Chủ từ trước đến giờ nhân hậu, sao có thể làm ra loại chuyện thương thiên hại lý như vậy, việc này ngươi đừng nhắc tới nữa, cứ ở lại đây với thúc bá.”
“Để báo thù cho cha mẹ, ta bắt đầu liều mạng luyện công. Nhưng sức người có hạn, lại không muốn gã chết dễ dàng như thế, ta nghe nói do không có con nên gã đối xử với đồ đệ Tề Tu như cốt nhục ruột thịt, ta mang theo mục đích mà cố ý tiếp cận Tề Tu, muốn mượn tay Tề Tu giết gã.”
“Ai biết Tề Tu lại phát sinh loại tình cảm khác với ta, ta một bên sợ hãi, một bên cũng vui mừng, Tề Tu nếu bị ta nắm trong lòng bàn tay thì càng tốt.”
“Để đánh đổi lấy việc lợi dụng hắn, ta ngầm cho phép Tề Tu tiếp cận ta, ta trao bản thân ta cho hắn…”
Nghe được tiếng thở dốc đang đè nén của người bên cạnh, Đông Tuyết hôn lên khóe môi của Cố Minh tựa như vỗ về.
Y suy nghĩ một chút thì bổ sung thêm một câu: “Hiện tại ta và hắn không còn quan hệ gì nữa.”
“Sau đó như ta mong muốn, hai người bọn họ bởi vì ta mà sinh ra ngăn cách, cuối cùng ta mượn tay Tề Tu dùng kiếm đâm từng nhát từng nhát vào tim Tề Vũ…”
“Sau đó… Mạc Bạch nói cho Tề Tu biết chuyện ta lợi dụng hắn, đồng thời truyền tin ta giết Tề Vũ báo cho thân tín của gã. Cuối cùng, ta bị Tề Tu đâm một nhát rồi nhảy xuống vách núi.”
Y còn cho rằng mình sẽ chết, một mạng đổi một mạng, y không nợ Tề Tu gì nữa.
Nào ngờ thế mà y vẫn còn sống.
“Cố Minh, ta không phải Đông Tuyết mà ngươi biết, tâm ta sớm đã tăm tối và mục nát!” Đồng tử đen của Đông Tuyết bình tĩnh nhìn Cố Minh.
Nghe Đông Tuyết tự nói những lời làm nhục bản thân, Cố Minh không thể nhịn được nữa hung hăng lấp kín đôi môi của người kia.
Đông Tuyết là trân bảo duy nhất của cả đời hắn, là người mà hắn nâng niu trong tay, đặt sâu trong tận đáy lòng.
Hắn không cho phép Đông Tuyết nói chính mình như vậy.
Nghe Đông Tuyết bình thản nói về quá khứ như vậy, lòng hắn đau đến chết lặng, so với người khác cầm kiếm chém vào người thì còn đau đớn hơn, đau đến khắc cốt ghi tâm.
“Không phải là ta sai sao?” Thanh âm u sầu của Đông Tuyết từ trong lồng ngực hắn truyền đến.
“Không sai, là tâm can nhi của ta chịu ủy khuất rồi.” Cố Minh cố gắng đè nén chua xót nơi đầu mũi, hận không thể đem người trong ngực ôm càng lúc càng chặt.
“Cố Minh, ta chỉ còn ngươi thôi…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT