Cố Minh nghe thấy giọng nói kia thì hoảng hốt quay lại nhìn, chỉ thấy người nọ mặc trường bào đen đeo mặt nạ màu bạc, lộ ra mỗi chiếc cằm trắng nõn và đôi môi đỏ dày.

Sao Đông Tuyết lại đến đây?

“Ngươi là người phương nào?”

Đông Tuyết nhẹ nhàng liếc nhìn Cố Minh đang quỳ trên mặt đất, thấy người kia máu me đầy mặt thì lặng lẽ nhíu mày.

“Ta là người phương nào? Liên quan gì đến ngươi! Có điều, ngươi làm người của ta bị thương nên ta muốn ngươi phải trả giá.”

Đông Tuyết nở nụ cười không rõ ý vị, y cầm kiếm trong tay, từng bước từng bước tiến về phía Trương Chi Hải, ánh trăng sáng rơi trên lưỡi kiếm sắc bén tựa như nhuộm một tầng sương trắng.

“Vậy thì phải xem ngươi có bản lĩnh đó không!” Trương Chi Hải che miệng vết thương lảo đảo lui về phía sau hai bước rồi đưa mắt ra hiệu thủ hạ xung quanh cùng nhau xông lên.

Nháy mắt không khí dường như sắp bùng nổ, hai phe lập tức lao vào đánh nhau.

Cố Minh trước đây chỉ nghe đồn về kiếm pháp vô song của Đông Tuyết chứ chưa bao giờ nhìn thấy tận mắt. Mặc dù lần trước hai người từng giao thủ, nhưng hắn biết Đông Tuyết lo cho thân thể của hắn nên chưa dùng hết toàn lực.

Chỉ là hôm nay được tận mắt chứng kiến, quả nhiên danh bất hư truyền.

Cố Minh cả người vô lực nhưng hắn không quan tâm đến tình hình hiện tại của mình, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào bóng dáng phong hoa tuyệt đại của người nọ như thể muốn khoét sâu vào tâm trí hắn.

Hai bên giao chiến, đám người Trương Chi Hải lúc trước còn triền đấu với Cố Minh giờ đây lại đang từng bước rút lui, nhưng đến cuối cùng vẫn không còn đường lui.

Trương Chi Hải đã bị thương nặng không thể chống đỡ được nữa, loạng choạng ngã vào bức tường phía sau, xung quanh lão đã càng ngày càng ít người.

Đông Tuyết cầm kiếm từng bước từng bước tiến gần về phía lão.

“Mau! Mau xông lên cho ta, phí công bình thường ta nuôi các ngươi!” Trương Chi Hải nhìn thân ảnh kia đang từng bước tiến tới, thân thể run lên, giọng nói điên cuồng hét lên với những người xung quanh.

Lưỡi kiếm màu trắng đã bị nhuộm thành màu máu, máu còn chưa khô theo lưỡi kiếm từng giọt từng giọt rơi xuống.

“Cứu ta! Cố Minh, cứu nghĩa phụ! Cứu…”

Đông Tuyết mặt không cảm xúc thu lại kiếm rồi hờ hững quay người đi.

“Ngươi hiện tại cảm thấy như thế nào?”

Cố Minh dựa vào người Đông Tuyết như không có xương, lại giống như một kẻ nghiện, lưu luyến ngửi lấy mùi hương tựa như Tuyết Sơn Thanh Liên trên người Đông Tuyết.

Thật tốt khi còn có thể nhìn thấy gặp lại y.

Thấy Cố Minh nãy giờ vẫn không lên tiếng, trên mặt Đông Tuyết lộ ra vẻ lo lắng: “Có phải bị thương ở chỗ hiểm rồi không?”

“Ta không sao, chỉ có một ít vết thương ngoài da.” Cố Minh cười cười, nhưng vì động phải vết thương mà mặt hắn trở nên méo xệch.

Đông Tuyết nhìn gương mặt cợt nhả của Cố Minh thì bất đắc dĩ thở dài, “Ta đưa ngươi đi trị thương trước đã.”

“Được.”

“Đúng rồi, Tiêu thúc, thúc không đi chung với bọn ta sao?” Cố Minh quay đầu nhìn Tiêu Nhạc.

“Các ngươi đi trước đi, Trương Chi Hải đã chết, ta còn cần giải quyết chuyện trong Các.” Tiêu Nhạc nhìn hai người rồi nói.

“Được.”

“Minh nhi, lần này từ biệt cũng không biết khi nào gặp lại, ngươi phải tự chăm sóc tốt bản thân.”

“Tiêu thúc, ta sẽ trở về gặp thúc.”



Sau khi cả hai cáo biệt Tiêu Nhạc, Đông Tuyết đưa Cố Minh lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn.

Cố Minh rời khỏi vòng tay của Đông Tuyết rồi dựa vào thành xe ngựa lặng lẽ nhìn khuôn mặt người đối diện, có điều hắn không biết rằng bộ dạng của hắn bây giờ giống như lang sói trong đêm rình rập con mồi, đang nghĩ làm thế nào để ăn tươi nuốt sống con mồi này.

Nhưng Đông Tuyết cũng không lảng tránh ánh mắt của hắn, hai người nhất thời nhìn nhau không nói gì.

Một lúc sau, Cố Minh mới chậm rãi đưa tay về phía Đông Tuyết rồi nhẹ nhàng cởi bỏ mặt nạ của y, lộ ra dung mạo mê hoặc, da trắng như tuyết.

“Ta thích huynh khi không đeo mặt nạ hơn…”

Đông Tuyết nghe xong lời này thì dừng lại, đến nửa ngày mới mở miệng nói: “Ta là người đã chết, không thể xuất hiện trước mặt thiên hạ.”

“Sao đêm nay huynh lại ở đây?” Cố Minh nói, cố bình phục trái tim đang kích động của mình, chậm rãi nhích về phía Đông Tuyết rồi thử nắm lấy tay y.

Năm ngón tay của Đông Tuyết thon dài như bạch ngọc, tựa như chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể tùy ý bỡn cợt.

Chỉ là bây giờ đôi bàn tay ấy dính đầy máu trên người Cố Minh, Cố Minh nhìn thấy vậy thì nhíu mày.

Đông Tuyết không thoải mái muốn rút tay ra nhưng lại bị Cố Minh giữ càng lúc càng chặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play